Thật nhanh, Tĩnh Hàm đã dọn đến biệt thự gần trường phổ thông Phú Gia, cô đoán đây không phải nhà chính của Sở Thần, có lẽ chỉ lâm thời mua để cho “tình nhân” là cô ở mà thôi.

Cố nén chua xót trong lòng xuống, Tĩnh Hàm đi theo người giúp việc tiến vào phòng của mình.

Ngài Trầm nói bà cô này sẽ phụ trách cơm nước và sinh hoạt hằng ngày cho cô, bà ấy rất hòa nhã không hề có ý coi thường cô, điều này khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.

Quả thật nếu Sở Thần thuê một người cay nghiệt tới làm khó dễ cô thì cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Tĩnh Hàm không biết rằng bà cô này là do anh đích thân tuyển, hơn nữa còn báo trước sẽ giám sát bà ấy làm việc, nếu bà ấy dám bất kính với cô thì sau này không cần kiếm cơm ở thành phố nữa mà cuốn gối về quê đi.

Bà cô vốn thật thà chân chất, bình thường chăm chỉ siêng năng không hề có quá khứ bắt nạt ai cả, nghe Sở Thần dọa càng thêm cẩn thận đối xử với Tĩnh Hàm thiếu điều đội cô lên đầu mà phục vụ.

Tĩnh Hàm đi vào phòng riêng, cách trang trí của nơi này không hề qua loa, bàn ghế ga giường đều sạch sẽ gọn gàng, cái gì cần đều có, đặc biệt là giá sách chứa đầy các quyển ôn thi đại học nâng cao nằm trong góc phòng khiến cô cảm thấy giống như những thứ này đều chuẩn bị vì cô vậy.

Nhưng sao có thể chứ? Cô chỉ là một tình nhân nhỏ bé, không đáng để ngài Trầm săn sóc tỉ mỉ đến thế.

Tĩnh Hàm tự giễu một chút rồi lấy sách vở ra ôn tập.

Ở nơi cô không biết, Sở Thần đích thân vào phòng giam gặp một người.

Người đó là Hoàng Long, kẻ đã bị Tuấn Hào gài bẫy tống vào tù.

Mới bị giam giữ hai ba tháng mà toàn thân Hoàng Long đều đã gầy chỉ còn bộ xương, mặt mọc đầy râu gò má hóp lại, bọng mắt to và đen khiến một thiếu niên mười tám tuổi trông như đã bước vào độ tuổi trung niên.

Sau lần kháng cáo không thành công, tinh thần của Hoàng Long đã sụp đổ, có vẻ cậu ta đã chấp nhận bản án giết người dành cho mình rồi.

Nhưng lúc này Sở Thần lại xuất hiện.

“Cậu có muốn ra khỏi đây không?”

Đây là câu nói đầu tiên sau khi anh đến phòng giam này.

Hoàng Long biết ngài Trầm là ai, nhưng cậu ta không nghĩ anh sẽ giúp mình.

“Ông biết tôi phạm tội gì sao?” Hoàng Long hỏi.

Sở Thần thản nhiên đáp:

“Giết người, giết bạn học cùng trường, thời điểm gây án đã đủ mười tám tuổi, có thể chịu trách nhiệm hình sự rồi.”

Hoàng Lòng siết chặt tay, hai chữ giết người này như sợi dây thòng lọng tròng vào cổ cậu ta, rõ ràng cậu ta không làm gì cả nhưng mọi bằng chứng đều hướng về cậu ta.

“Chứng cứ đầy đủ, còn có cả động cơ gây án nên cậu căn bản không thể thoát khỏi tội danh giết người, tòa sẽ phán cậu mười năm, hai mươi năm hoặc chung thân tử hình. Khi cậu chết già trong tù thì kẻ thủ ác lại đang thong dong bên ngoài. Cậu cam tâm sao?”

Hoàng Long cười khổ, cậu ta không cam tâm, nhưng có thể làm gì? Ngay cả người hại mình là ai cậu ta cũng không biết.

Nhưng Sở Thần biết, bởi vì khi đó anh là hồn ma bay theo Tĩnh Hàm và đã nhìn thấy biểu cảm rợn người trên mặt Tuấn Hào.

Vì thế anh đoán hung thủ thật sự là thiếu niên này, còn về nguyên nhân thì chỉ đơn giản là muốn trừ khử kẻ dòm ngó Tĩnh Hàm mà thôi.

Biến thái tàn nhẫn, không đợi Tĩnh Hàm nhờ vả anh cũng sẽ diệt trừ cho bằng được.

Nghĩ đến đây anh hỏi:

“Nếu tôi có thể nói cho cậu biết hung thủ là ai và đưa cậu ra khỏi đây thì cậu sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ giết nó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện