Hôm đó Tĩnh Hàm rúc ở trong phòng đến tận ngày hôm sau, tan học về không thèm ăn cơm đã tiếp tục chui vào phòng khiến người nhà họ Lý ngoại trừ bà Tuyết và Minh Nghĩa ra ai cũng bất mãn với cô.
Lúc này, tại phòng ăn.
An An bĩu môi hừ nói:
“Đó, bà ngoại thấy cái nết của nó chưa? Ban đầu làm ra vẻ ngoan hiền, bây giờ lộ bộ mặt thật rồi kìa.”
“An An, không được nói năng như vậy với bà ngoại.” Cô Mai lên tiếng.
Mặc dù cô ấy cũng tán đồng lời con gái nói nhưng không muốn tạo ấn tượng xấu trước mặt bà Tuyết, nếu muốn vạch trần con người thật của Tĩnh Hàm thì phải để bà tận mắt nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của cô.
Nhưng An An không hiểu, cô ta chỉ muốn khiến cho tất mọi người đều ghét Tĩnh Hàm bèn gân cổ lên cãi lại:
“Bộ con nói không đúng sao? Mẹ nó tham lam cố tình ôm con người ta đi để nó được sống sung sướng, sau khi đổi lại thân phận còn không biết an phận quyến rũ luôn cậu trai kia luôn, loại người mưu mô thủ đoạn như vậy đáng lẽ bà ngoại không nên cho nó về nhà mình.”
Cô Mai nhíu mày trách khẽ:
“Con không nghe mẹ nói gì hả?”
“Con...”
“Đủ rồi! Không muốn ăn cơm nữa thì cút về phòng đi!” Bà Tuyết quát lớn.
Ngay lập tức cả bàn ăn đều im phăn phắt, mặc dù An An rất bất mãn khi bà ngoại thiên vị Tĩnh Hàm nhưng thấy bà giận tím mặt cô ta cũng không dám hé răng.
Ai kêu hiện tại quyền điều hành Lý thị vẫn trong tay bà chứ.
Một lúc sau, chú Cường đột nhiên lên tiếng:
“Mấy hôm nữa phía Trầm thị có tổ chức tiệc chiêu đãi, con định dẫn con bé Tĩnh Hàm theo sẵn tiện giới thiệu nó với mọi người luôn, mẹ thấy sao?”
Bà Tuyết chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai của An An:
“Tại sao ba lại dẫn nó đi mà không dẫn con đi? Rốt cuộc ai mới là con ruột của ba hả?”
Lần này thì An An không nhịn được nữa bắt đầu làm loạn.
“Dựa vào cái gì đứa con hoang kia được tham dự tiệc do ngài Trầm tổ chức mà con lại chỉ có thể ở nhà? Không lẽ ba cũng ăn bù mê thuốc lú của nó rồi hả?”
Chát!
Chú Cường tức giận tát An An một cái thật mạnh khiến mặt cô ta lệch sang một bên.
Sau vài giây cô ta hoàn hồn lại ngỡ ngàng nhìn cha mình, ánh mắt ngập tràn sự khó tin.
Chú Cương đánh con xong lập tức hối hận, đang muốn giơ tay ra sờ đầu con gái thì cô ta ôm mặt đứng phắt dậy nghiến chặt răng vừa khóc vừa nói:
“Con ghét ba, con ghét bà ngoại.”
Dứt câu cô ta vùng chạy, lúc tới cửa đột nhiên đụng phải một khuôn ngực rắn chắc khiến cô ta ngã ra sau.
Nếu là bình thường An An sẽ mắng kẻ đã tông mình máu chó văng đầy đầu, nhưng bởi vì hiện tại sợ mất mặt nên cô ta chỉ bỏ lại một câu:
“Chó khôn không cản đường rồi chạy mất.”
Bầu không khí trên bàn ăn đã nặng nề đến cực điểm, Khánh Linh và Thanh Đồng không dám hó hé cố gắng giảm độ tại xuống.
Người lớn cũng thế, đang lúc có người kiếm cớ chuồn êm thì người giúp việc bước vào báo tin:
“Có cậu Tuấn Hào, con trai của ông Phát đến chơi ạ.”
Nghe vậy toàn bộ người trong phòng ăn đều sửng sốt, bà Tuyết đứng dậy nói:
“Mau mời thằng bé vào đi.”
Sau đó bà cũng tiến tới phòng khách, những người khác lục tục theo sau.
Tuấn Hào chào hỏi xong thì nghiêm chỉnh ngồi đối diện với bà Tuyết, nhìn dáng vẻ đoan chính chững chạc của anh, trong lòng khá hài lòng về đứa cháu rể này.
“Cháu đến có việc gì thế?”
Tuấn Hào mím môi một chút làm ra vẻ khó xử rồi đáp:
“Cháu... cháu muốn được nói chuyện với Tĩnh Hàm. Thời gian trước cháu và cô ấy có chút hiểu lầm nên cháu muốn giải thích.”
Lúc này, tại phòng ăn.
An An bĩu môi hừ nói:
“Đó, bà ngoại thấy cái nết của nó chưa? Ban đầu làm ra vẻ ngoan hiền, bây giờ lộ bộ mặt thật rồi kìa.”
“An An, không được nói năng như vậy với bà ngoại.” Cô Mai lên tiếng.
Mặc dù cô ấy cũng tán đồng lời con gái nói nhưng không muốn tạo ấn tượng xấu trước mặt bà Tuyết, nếu muốn vạch trần con người thật của Tĩnh Hàm thì phải để bà tận mắt nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của cô.
Nhưng An An không hiểu, cô ta chỉ muốn khiến cho tất mọi người đều ghét Tĩnh Hàm bèn gân cổ lên cãi lại:
“Bộ con nói không đúng sao? Mẹ nó tham lam cố tình ôm con người ta đi để nó được sống sung sướng, sau khi đổi lại thân phận còn không biết an phận quyến rũ luôn cậu trai kia luôn, loại người mưu mô thủ đoạn như vậy đáng lẽ bà ngoại không nên cho nó về nhà mình.”
Cô Mai nhíu mày trách khẽ:
“Con không nghe mẹ nói gì hả?”
“Con...”
“Đủ rồi! Không muốn ăn cơm nữa thì cút về phòng đi!” Bà Tuyết quát lớn.
Ngay lập tức cả bàn ăn đều im phăn phắt, mặc dù An An rất bất mãn khi bà ngoại thiên vị Tĩnh Hàm nhưng thấy bà giận tím mặt cô ta cũng không dám hé răng.
Ai kêu hiện tại quyền điều hành Lý thị vẫn trong tay bà chứ.
Một lúc sau, chú Cường đột nhiên lên tiếng:
“Mấy hôm nữa phía Trầm thị có tổ chức tiệc chiêu đãi, con định dẫn con bé Tĩnh Hàm theo sẵn tiện giới thiệu nó với mọi người luôn, mẹ thấy sao?”
Bà Tuyết chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai của An An:
“Tại sao ba lại dẫn nó đi mà không dẫn con đi? Rốt cuộc ai mới là con ruột của ba hả?”
Lần này thì An An không nhịn được nữa bắt đầu làm loạn.
“Dựa vào cái gì đứa con hoang kia được tham dự tiệc do ngài Trầm tổ chức mà con lại chỉ có thể ở nhà? Không lẽ ba cũng ăn bù mê thuốc lú của nó rồi hả?”
Chát!
Chú Cường tức giận tát An An một cái thật mạnh khiến mặt cô ta lệch sang một bên.
Sau vài giây cô ta hoàn hồn lại ngỡ ngàng nhìn cha mình, ánh mắt ngập tràn sự khó tin.
Chú Cương đánh con xong lập tức hối hận, đang muốn giơ tay ra sờ đầu con gái thì cô ta ôm mặt đứng phắt dậy nghiến chặt răng vừa khóc vừa nói:
“Con ghét ba, con ghét bà ngoại.”
Dứt câu cô ta vùng chạy, lúc tới cửa đột nhiên đụng phải một khuôn ngực rắn chắc khiến cô ta ngã ra sau.
Nếu là bình thường An An sẽ mắng kẻ đã tông mình máu chó văng đầy đầu, nhưng bởi vì hiện tại sợ mất mặt nên cô ta chỉ bỏ lại một câu:
“Chó khôn không cản đường rồi chạy mất.”
Bầu không khí trên bàn ăn đã nặng nề đến cực điểm, Khánh Linh và Thanh Đồng không dám hó hé cố gắng giảm độ tại xuống.
Người lớn cũng thế, đang lúc có người kiếm cớ chuồn êm thì người giúp việc bước vào báo tin:
“Có cậu Tuấn Hào, con trai của ông Phát đến chơi ạ.”
Nghe vậy toàn bộ người trong phòng ăn đều sửng sốt, bà Tuyết đứng dậy nói:
“Mau mời thằng bé vào đi.”
Sau đó bà cũng tiến tới phòng khách, những người khác lục tục theo sau.
Tuấn Hào chào hỏi xong thì nghiêm chỉnh ngồi đối diện với bà Tuyết, nhìn dáng vẻ đoan chính chững chạc của anh, trong lòng khá hài lòng về đứa cháu rể này.
“Cháu đến có việc gì thế?”
Tuấn Hào mím môi một chút làm ra vẻ khó xử rồi đáp:
“Cháu... cháu muốn được nói chuyện với Tĩnh Hàm. Thời gian trước cháu và cô ấy có chút hiểu lầm nên cháu muốn giải thích.”
Danh sách chương