Quý Châu vừa nghe vậy khiếp sợ đến mức nhảy cẫng lên hỏi:

“Anh quên hết rồi sao? Anh còn tên của mình không? Còn nhớ mật khẩu két sắt của mình không? Chậc, quên hết coi như toang luôn.”

Nhìn Quý Châu nhảy nhót như con khỉ, đầu của Trầm Sở Thần là ẩn ẩn đau.

“Đủ rồi đừng làm loạn nữa, tôi muốn ngủ.”

Sau đó anh lại nằm xuống giường đưa lưng về phía Quý Châu, lúc này anh ta mới chịu ngừng lại, ngập ngừng hỏi:

“Anh không gọi bác sĩ tới khám nữa sao?”

“Không cần.”

“Vậy anh nhớ mình tên gì không?”

...

“Nhớ.”

“Mật khẩu két sắt?”

“Nhớ.”

“Bất động sản? Tài sản ròng? Cổ phiếu?”

...

Trầm Sở Thần bật ngồi dậy, giờ phút này anh thật sự hối hận khi để thằng em họ làm trợ lý cho mình, không thể mắng cũng không thể đuổi, lúc đó phải chi anh đừng bị năng lực làm việc siêu cường của anh ta làm mờ mắt thì bây giờ đâu cần ngồi đây nghe anh ta lải nhải.

Trầm Sở Thần hít một hơi thật sâu, nói:

“Tôi đều nhớ hết, một thứ cũng không quên.”

Chính vì ký ức từ nhỏ đến lớn quá liền mạch nên mới khiến anh đau đầu, anh không biết cô gái kia từ đâu tới, anh quen cô lúc nào thậm chí mặt mũi cũng không thấy rõ luôn thì làm sao tìm người?

Quý Châu nghe anh nói xong càng thêm khó hiểu, thử hỏi:

“Vậy sao anh lại nói mình mất trí nhớ?”

Trầm Sở Thần hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

“Cậu theo tôi nhiều năm, có từng thấy tôi yêu đương sâu đậm với cô gái nào hoặc biết tôi có người trong lòng thầm thương trộm nhớ không?”

Quý Châu: ...

“Quả nhiên anh đã bị mất trí nhớ rồi, nếu không làm sao lại quên biệt danh cổ thụ ngàn năm của mình chứ? Đừng nói có bạn gái, chỉ cần ai đó tiếp cận anh nhằm mục đích ve vãn quyến rũ thôi anh cũng đã trừng cho người ta chạy mất dép rồi.”

Quý Châu khoa tay múa chân diễn tả Trầm Sở Thần diệt sát tình trường đến mức nào, nhìn anh ta như vậy, anh cũng không còn tâm trí nghĩ đến bóng dáng trong đầu mà phất tay nói:

“Có lẽ là di chứng sau tai nạn thôi, thời gian này cậu lo liệu sản nghiệp giúp tôi.”

Quý Châu đứng thẳng người nghiêm túc nói:

“Yên tâm, khoảng thời gian trước tin tức anh bị tai nạn rò rỉ ra ngoài khiến đám sói đói kia ngo ngoe rục rịch còn bị tôi gõ bong bong mấy cái vào đầu an phận rúc vào sừng trâu được nói chi hiện tại anh đã tỉnh, mọi chuyện dễ giải quyết hơn nhiều.”

Trầm Sở Thần gật đầu nằm lại giường nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết có phải do quá mệt hay không mà anh không mơ thấy cô gái kia nữa.

Bên này, sau khi đỡ cụ già dậy xong, Tĩnh Hàm bước thẳng ra cổng bệnh viện, cô đã quyết định dù bất cứ giá nào cũng phải rời khỏi nhà họ Lưu, nếu họ dám bắt cô lại thì cô sẽ báo công an, hiện tại cô đã có chị ma bảo vệ rồi, cô mới không sợ họ đâu.

Cảm nhận được sự an toàn do linh hồn của Sở Thần mang lại, Tĩnh Hàm thông suốt hơn rất nhiều, lúc trước cô cũng từng muốn bỏ trốn nhưng sau khi bị bắt lại thì bị đánh rất thảm thành ra cô sợ hãi không dám tháo bỏ dây thừng đang tròng vào cổ mình.

Hơn nữa nhà họ Lưu rất có thế lực, cô có chạy đằng trời cũng bị tóm về thôi.

“Tĩnh Hàm, em đi đâu vậy?”

Đang lúc Tĩnh Hàm hạ quyết tâm bỏ đi thì một giọng nói trầm ổn từ tốn gọi cô lại, cô quay sang nhìn thì phát hiện anh trai Thế Kiệt đang tiến về phía mình.

Anh ta hơi cau mày nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện cô không mặc áo ngực nên nhũ hoa độn lên trên lớp vải thì ánh mắt lập tức tối sầm lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện