Trên sân khấu, đối với những thiếu niên theo đuổi giấc mơ mà nói chính là sự tồn tại chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Nhất là vào thời đại giải trí như bây giờ.

Giới giải trí chính là một khu đãi vàng cỡ lớn.

Năm nào cũng có lớp lớp thiếu niên, thiếu nữ người sau tiếp bước người trước lao vào ‘chiến trường’ không khói thuốc súng này!
Cho dù Vưu Vi là một kẻ hèn hạ.

Nhưng Cố Kiều Niệm vẫn sẽ lựa chọn tôn trọng khi anh ta đứng trên sân khấu.

Thế nhưng thật đáng tiếc…
Chính anh ta không tôn trọng chính mình.

Cố Kiều Niệm trọng sinh về đoạn thời gian này.

Đã tổng kết ra một đạo lý.

Có những kẻ ngu xuẩn thật sự không cần cô phải động tay.

Chỉ dựa vào chính bọn họ cũng có thể tự mình tìm đường chết.

Sân khấu của nhóm thứ hai kết thúc.

Không có chút hồi hộp nào.

Nhóm Cung Dịch lấy số phiếu áp đảo đoạt được thắng lợi của trận PK này.

Quy tắc thi đấu tàn khốc.

Ánh sáng trong mắt các thành viên của nhóm bị đào thải vụt tắt trong nháy mắt.

Người của nhóm B vừa xuống sân khấu.

Một cậu trai tính tình nóng nảy trong số đó nổi giận đùng đùng xông đến trước mặt Vưu Vi.


“Vưu Vi, cậu làm cái gì vậy? Lúc đầu khi phân đoạn cậu nhất quyết phải cướp lấy phần kia, nếu đã cướp lấy rồi thì cậu phải làm thật tốt đi chứ!” vành mắt cậu trai kia đỏ ửng.

Cậu ta cũng là thực tập sinh.

Hoàn cảnh gia đình không quá tốt.

Thần Tượng Quốc Dân là hy vọng cuối cùng để xem cậu ta có thể tiếp tục ở lại cái giới giải trí này hay không.

Bởi vậy cậu ta cực kỳ coi trọng sân khấu lần đầu tiên này.

Mỗi ngày đều liều mạng luyện tập.

Nhưng không nghĩ rằng lại thất bại trong tay Vưu Vi!
“Tai nghe của tôi hỏng rồi!” Vưu Vi hét to, nói xong kéo tai nghe xuống, gào về phía đồng đội: “Các cậu tự xem đi, tôi muốn như vậy sao?”
Lúc này.

Nhóm Cung Dịch cũng trở lại hậu trường.

Hai nhóm gặp mặt, bầu không khí ngay lập tức trở nên lúng túng.

Vưu Vi càng tức giận hơn.

Anh ta ngầm cho rằng.

Muôn vàn sự cổ vũ của Cung Dịch ở trên sân khấu ngày hôm nay vốn là thuộc về anh ta!
Chào hỏi qua loa một chút nhóm A liền đi thẳng tới khu vực chờ.

Nhóm Vưu Vi vẫn đang cãi nhau.

Tổ đạo diễn nghe thấy tai nghe Vưu Vi có vấn đề cũng lập tức đi tới.

“Chẳng phải lúc trước khi lên sân khấu đã dặn dò các cậu kiểm tra lại tai nghe cùng micro rồi hay sao?” Phó đạo diễn nghiêm túc hỏi.

Sắc mặt Vưu Vi trắng bệch.

Cậu trai nóng tính vừa rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không kiểm tra?”
“Tôi…”
Tổ chương trình vì lần công diễn này, trước khi thu hình tổ đạo cụ đã kiểm tra tai nghe cùng micro ba bốn lần.

Thu lại toàn bộ tai nghe có khả năng bị hỏng.

Trước lúc lên sân khấu biên đạo lại nhắc nhở mọi người kiểm tra tai nghe thêm lần nữa.

Vưu Vi lo lắng Cung Dịch sẽ phát hiện tai nghe của anh có vấn đề nên mới vội vã hét lên không cần kiểm tra, dẫn đầu lên sân khấu.

Ai ngờ.

Bản thân lại xui xẻo như vậy, tổ đạo diễn đã cẩn thận đến thế rồi mà anh ta vẫn đụng phải một cái tai nghe hỏng?
“Cái tai nghe này bị ngấm nước rồi.


Người của tổ đạo diễn cầm tai nghe của Vưu Vi lên kiểm tra rồi lập tức nói.

Vưu Vi ngẩn người.

Dường như anh ta nghĩ đến điều gì.

Giật tai nghe lại.

Sau khi cẩn thận quan sát Vưu Vi ngay lập tức cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

“Đây không phải tai nghe của tôi!”
Chuyện của Vưu Vi không hề ảnh hưởng tới việc Cố Kiều Niệm xem các màn biểu diễn tiếp theo.

Cô nhìn thấy các thiếu niên rơi mồ hôi trên sân khấu cùng với sự nhiệt tình và sức mạnh của họ.

Cảm nhận rõ ràng sự hăng hái tỏa ra vì thực hiện ước mơ của chính bọn họ.

Thành thật mà nói.


Cô đồng ý nhận chương trình tống nghệ này.

Lúc đầu chỉ vì chương trình này có thể mang lại lợi ích cho cô một cách nhanh chóng.

Đồng thời cấp tốc giúp cô hoàn thành việc chuyển đổi hình tượng.

Không nghĩ tới…
Sau khi tự mình trải nghiệm, những thiếu niên theo đuổi ước mơ này, ở một mức độ nào đó còn khiến cho cô cảm nhận được năng lượng của họ.

“Chị Kiều.


Khi cô đang nghiêm túc xem biểu diễn.

Một vị phó đạo diễn đi đến bên cạnh cô.

“Sao vậy?”
“Vưu Vi đang làm ầm ĩ ở hậu trường, kiên quyết nói Cung Dịch đổi tai nghe của cậu ta, còn muốn đến chỗ chị đòi công bằng.

” Gương mặt phó đạo diễn bất lực.

Những chuyện như thế này không nằm trong hợp đồng của Cố Kiều Niệm.

Cố Kiều Niệm rũ mắt, giọng điệu hòa nhã: “Tôi biết rồi, cậu đi nói với anh ta, trước tiên để anh ta bình tĩnh một chút, sau khi ghi hình xong tôi sẽ qua đó.


“Được, cảm ơn chị Kiều.

” phó đạo diễn hận không thể chắp tay dập đầu với Cố Kiều Niệm.

Cô ấy vốn cho rằng Cố Kiều Niệm sẽ trực tiếp từ chối.

Chìm nổi trong vòng tuyển tú lâu ngày.

Nói chung cũng lựa chọn ra được một nhóm các thực tập sinh có chất lượng tốt.

Lần công diễn đầu tiên của Thần Tượng Quốc Dân, phía Cố Kiều Niệm và ban cố vấn đã thống nhất đưa ra đánh giá mức độ cao.

Khán giả cũng cực kỳ nhiệt tình.

Phần ghi hình cuối cùng.

Liên quan đến người đạt được danh hiệu vua nhân khí tại hiện trường của buổi công diễn đầu tiên.

Cũng chính là tuyên bố số phiếu của các nhóm.

Bởi vì Vưu Vi xé chuyện của Cung Dịch ở hậu trường nên nhóm này được xếp cuối cùng.

Trước khi ghi hình.

Hai nhóm gặp nhau trên đường tới phòng nhỏ.

Sân khấu công diễn lần đầu tiên của Vưu Vi thất bại rồi.

Toàn bộ thành viên trong nhóm đều không hài lòng với anh ta.

Tiếng thổn thức ở hiện trường đã định trước sẽ trở thành cơn ác mộng sau này của anh ta!
Có thể tưởng tượng được lúc này anh ta tức giận thế nào.

“Cái đồ chỉ được cái mặt!”
Anh ta vừa thấy Cung Dịch liền trực tiếp mắng.

“Sao cậu lại hèn hạ như thế? Biết không thể đánh bại tôi trên sân khấu nên dùng loại thủ đoạn thấp hèn như vậy?”
Đúng là không khéo.

Hai đầu đoạn đường.

Một là nhóm bạn thân Tư Bắc, Nghiêm Trình Thành đang tới chỗ của Cung Dịch còn lại là Cố Kiều Niệm và tổ sản xuất phim đi theo quay chụp cô.

Cố Kiều Niệm thấy thế liền quay đầu ôn hòa nói với người quay phim: “Mọi người vất vả rồi, trước tiên tắt máy đi một lát, phần ghi hình của nhóm này chắc là không nhanh như vậy.



Người quay phim mờ mịt nhìn phó đạo diễn.

Phó đạo diễn phiền não nhìn anh ta gật gật đầu.

Người quay phim lập tức lùi ra.

Cố Kiều Niệm giẫm lên giày cao gót thong dong đi tới.

“Vẫn còn đang cãi nhau?”
“PD! Chị tới thật đúng lúc!”
Vưu Vi giống như nhìn thấy cứu tinh, trực tiếp chạy về phía Cố Kiều Niệm.

Nhưng Cung Dịch lại ngăn anh ta lại.

Vưu Vi làm ầm ĩ lâu như vậy, toàn bộ quá trình Cung Dịch không hề liếc mắt nhìn anh ta.

Chỉ có hiện tại.

“Cậu làm gì thế!” Vưu Vi không nhịn được nổi giận, vươn tay muốn đẩy Cung Dịch ra.

Nghiên Trình Thành thấy vậy trong đầu chỉ nảy ra hai chữ.

Xong đời.

Một giây sau.

Một tay Cung Dịch trực tiếp hất Vưu Vi ngã ra đất.

Mọi người cực kỳ hoảng sợ.

“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm cau mày quát Cung Dịch một tiếng.

Cung Dịch nhìn cô một cái: “Tự vệ.


“PD! Chị không thể tiếp tục bao che cho Cung Dịch, cậu ta hơi quá đáng rồi!” Vưu Vi sợ Cung Dịch còn muốn đạp cho anh ta một cái nên vội vàng bò lên, khóc lóc kể lể với Cố Kiều Niệm: “Vừa rồi tôi mắc sai lầm trên sân khấu là do Cung Dịch đổi tai nghe của tôi! Tôi không nghe được nhạc cũng không nghe được giọng của mình nên mới phạm phải lỗi sai như vậy!”
“Tổ đạo diễn đâu?” Cố Kiều Niệm hỏi.

Phó đạo diễn phụ trách về tai nghe lập tức xuất hiện: “Là như vậy, tai nghe của Vưu Vi quả thật là có vấn đề, là bị ngấm nước…”
“Là vậy à…” Cố Kiều Niệm đăm chiêu.

Ở đầu bên kia.

Tư Bắc và Nghiêm Trình Thành chỉ thiếu chút ngồi cắn hạt dưa xem kịch vui.

“Đây chính là tên ngốc mà cậu nói suốt ngày làm phiền Cung Dịch?” Tư Bắc hỏi.

“Ừ!” Nghiêm Trình Thành duỗi cổ: “Thấy anh hùng cứu mỹ nhân nhiều rồi, hôm nay chúng ta coi như thấy một màn mỹ nhân cứu anh hùng?”
“Sao cậu biết Cố Kiều Niệm muốn cứu Cung Dịch?” Tư Bắc liếc mắt nhìn Nghiêm Trình Thành: “Không nghe vừa rồi Cố Kiều Niệm quát Cung Dịch à?”
Lại là một tên nhóc quỳ trước vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Kiều Niệm.

Nghiêm Trình Thành liếc nhìn Tư Bắc khinh bỉ nói.

“Kẻ độc thân thì biết cái gì!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện