Một lời này lại làm cho tâm can Luân Đằng Vân thêm buốt giá, Bạch Tạng càng thấy lạnh lẽo nhiều hơn.

Quả thật, chỉ đền tiền cọc vài chục ngàn viên, với Lan Như Tiên là chưa đủ thấm vào đâu.

Muốn thấy Lan Như Tiên thảm bại như chó nhà có tang, ắt phải có thêm mẹo nữa mới được.

Trước đó Luân Đằng Vân từng bàn với Châu Kiệt bên Hư Đạo hội, sau khi lừa Lan Như Tiên một vố, cửa hàng này sẽ rơi vào tay bọn họ.

Hoặc giả nếu như không thành công, vậy vẫn còn có kẻ tiếp theo nữa.
Điều này rất dễ thấy, Lan Như Tiên không bán được gian hàng, lại còn bị đền tiền.

Trong khi nàng ta không còn nhiều linh thạch, mà hội đấu giá sắp tới gần, nàng ta sẽ như người ngồi trên đống lửa.

Vay mượn thì không thể, ai cũng sẽ mang tâm tư gom linh thạch chuẩn bị cho hội đấu giá.

Cho nên khi này Lan Như Tiên chỉ có hai phương án, một là cầm cố bảo vật trên người, hai là bán tống bán tháo cửa hàng, giảm giá mà bán.

Đây chẳng phải là rất tốt cho Hư Đạo hội, muốn đến ép giá gian hàng kia xuống mức thấp nhất hay sao.

Thậm chí Song Tượng đã lên thêm kế hoạch cho cả tình huống cùng ngày đấu giá diễn ra.

Với liên hoàn kế như vậy, Lan Như Tiên phen này không tàn thì cũng phế.
Tất nhiên, đây là viễn cảnh sau khi bước đầu kế hoạch của Song Tượng thành công.
Còn hiện tại mà nói, Lan Như Tiên rất khôn ngoan khi đi một nước cờ, ấy là cột chung Hàn Tông vào một chỗ.

Giờ khắc này Hàn Tông đã nói toạc ra kế hoạch của Song Tượng, hiển nhiên toàn bộ mưu kế đã coi như thất bại.

Luân Đằng Vân nhìn Hàn Tông không chớp mắt, tên này tài năng mẹo vặt thật sự quá tốt.

Chỉ tiếc….


Tên này có tài mà thất đức!
Thế nhưng không sao cả, thương trường như chiến trường, cứu người khác nào hại mình.

Chỉ cần không dụng thủ đoạn dồn nhau vào chỗ chết, tài năng này vẫn làm gã thưởng thức.

Hàn Tông lộ rõ tâm cơ không kém gì Bạch Tạng, càng làm cho Luân Đằng Vân muốn thu hắn vào túi, làm thủ hạ dưới trướng.

Hoặc là nói, không thu phục được hắn, thì nhất quyết phải loại hắn ra khỏi Lan hội.

Đánh bại Lan Như Tiên chỉ là bước đầu, đặt nền móng cho gã tiến vào khu chợ tại nội môn chân truyền.

Bỗng Vô Từ Tà hỏi một câu:
"Nguyên sư đệ, ngươi có biết bản thân đang nói những gì hay không?"
Hàn Tông thấy gã bước tới bên cạnh, lạnh lùng hỏi một câu, làm cho lông tóc hắn dựng ngược.

Hàn Tông hiểu rõ tình cảnh, kẻ biết nhiều bí mật sẽ không có kết quả tốt.

Hắn càng lộ tài, bọn họ sẽ càng thấy nguy hiểm, muốn loại trừ tận gốc.

Thế nhưng Hàn Tông buộc phải làm vậy, muốn bọn họ kiêng dè, thì buộc phải tỏ ra chút nguy hiểm.

Nhưng đây là con dao hai lưỡi, dùng không khéo sẽ cắt vào tay mình.

"Luân sư huynh, chẳng qua là sư đệ mang đến một tin tức cho các huynh mà thôi.

Bởi nếu không có ngày hôm nay, mưu sự này của huynh chắc chắn không thể thành công!"
Kế đó hắn cười khổ nói:
"Bởi vì Lan Như Tiên đã cùng ta kết khế ước độc thệ, phải giúp nàng ta ngăn cản vụ này!"
Luân Đằng Vân sắc mặt hơi đổi mà nhủ thầm, quả nhiên tuy đoán ra song đã chậm một bước!
Chỉ là Bạch Tạng lại không cho là thua, gã hằn giọng đáp:

"Ha ha… thật vậy chăng? Nguyên Văn, ngươi nghĩ rằng chúng ta không chuẩn bị tới tình huống đó sao? Thậm chí…."
Thậm chí Bạch Tạng đã tính tới chuyện này, hòng bày mưu để Hàn Tông phải rời khỏi đây mấy hôm.

Chỉ cần hắn và Lan Như Tiên không gặp được nhau, liệu hắn ngăn cản bằng cách nào đây?
Trái với Luân Đằng Vân muốn thu vào trướng, Bạch Tạng lại hừng hực chiến ý, muốn so mưu với Hàn Tông phen này.

"Bạch sư huynh chớ vội tức giận, ý tứ của ta chính là ở câu sau!"
Hàn Tông thấy Bạch Tạng có vẻ xuôi xuôi, hắn bấy giờ mới giảng giải nguyên do:
"Ta và Lan Như Tiên ký thề độc, đó là dù bị lừa thì ta vẫn phải đền bù tổn thất cho nàng ta.

Bạch sư huynh, điều này chẳng phải dù Lan Như Tiên có bị lừa, thì nàng ta cũng sẽ chẳng tổn thất xu nào? Còn Song Tượng tuy dụng kế thành công, nhưng mục đích để nàng ta rỗng túi lại không đạt được, như thế chẳng phải là Song Tượng thắng mà như bại hay sao…."
Cả bốn người trầm mặc không nói, đúng như Hàn Tông phân tích.

Mục đích của Luân Đằng Vân là khiến nàng ta không chuẩn bị đủ linh thạch, nhưng dưới tình huống này…
"Khoan đã, theo ta được biết, sư đệ đâu phải hạng người chịu thiệt như vậy.

Có lẽ...!Nguyên sư đây cũng được nàng ta hứa hẹn không ít chỗ tốt?"
Bất chợt Vô Từ Tà ở một bên chen lời phân tích, đến gã cũng phải khen một kế hình nhân thế mạng này của Lan Như Tiên quá hay.

Hàn Tông biết là không giấu được, hắn giả cười khổ đáp:
"Ha ha….

Ta cũng là bị lừa vào tròng mà thôi, thế nhưng Vô sư huynh nói đúng rồi!"
Luân Đằng Vân yên lặng không nói gì, y đăm chiêu suy tính lại, sau hỏi:
"Nói như vậy, bởi vì vật cản này, chuyện chúng ta hợp tác nên xem xét sao?"
Quả thật chính là như vậy! Song Tượng nếu vẫn tiếp tục lừa Lan Như Tiên, vậy thì Hàn Tông sẽ thất bại, phải đền bù tổn thất.
Ngược lại Hàn Tông giúp Lan Như Tiên qua ải, như thế kế này của Song Tượng sẽ thất bại.

Nói một cách khác, Song Tượng và Hàn Tông chính là đang ở tình thế đối đầu với nhau, thì sao có thể nói chuyện hợp tác?

Vì thế nếu muốn đôi bên bắt tay, một bên chắc chắn phải chấp nhận thất bại, đôi bên rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Hàn Tông rất khôn lỏi, hắn chưa vội kết minh ước hợp tác với Song Tượng mà là nói rõ chuyện này trước, chính là muốn bọn họ phải từ bỏ kế hoạch!
Chuyện này mà thành, hắn vừa có thể ngầm hợp tác với Song Tượng kiếm lời, lại có thể lấy được hai điều kiện của Lan Như Tiên.

Chỉ là, Hàn Tông híp mắt, chuyện ngư ông hưởng lợi này dễ dàng vậy sao?
Tất nhiên là không!
Nhìn từ góc độ nào thì Song Tượng vẫn rất khó dừng tay, trừ phi….

Hàn Tông chưa kịp trả lời, Bạch Tạng đã ở bên cười khẩy đáp thay:
"Nguyên Văn, người tham lam thì rất dễ mắc sai lầm, nhất là loại bé cổ lại muốn nuốt miếng to.

Thử nghĩ một chút xem, cho dù chúng ta ngừng tay, thế nhưng Lan Như Tiên vẫn cố tình để bị lừa, hòng chơi ngươi một vố thì sao đây?"
Ba người sao mà không hiểu ý này, bọn họ dừng tay thì Hàn Tông là kẻ được lợi lớn nhất.

Nói một cách khác, vấn đề này là của Hàn Tông, hắn nên tự mà giải quyết.

Hàn Tông đặt túi càn khôn lên bàn, dửng dưng đáp lời:
"Bạch sư huynh, người quên một điều rồi.

Ấy là Lan Như Tiên hiểu Song Tượng luôn muốn loại bỏ người tài xung quanh nàng ta.

Cho nên huynh thử nghĩ xem, chưa đến cùng đường nàng ta sẽ chịu làm vậy để đẩy ta đi sao? Nhưng người đã nói vậy, khác nào bảo ta phải phá kế của Luân sư huynh.

Thôi vậy, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, cáo từ!"
Thấy Hàn Tông quay người bước đi, Bạch Tạng mặt đen như đáy nồi, tên khốn nạn này nói rất không sai!
Bởi một khi Lan Như Tiên làm vậy, khác nào cố ý chơi xỏ Hàn Tông một vố.

Nàng ta có ngốc cũng biết, Hàn Tông là tên tiểu nhân vô sỉ, thấy lợi quên nghĩa, có thù tất báo.

Cho nên, cách giải thích tốt nhất, đó là Lan Như Tiên chỉ đang muốn cảnh cáo, dạy cho Hàn Tông một bài học mà thôi.

Nhận ra điểm này, sắc mặt mọi người không tốt chút nào.

Quả thật đau đầu, đôi bên đều không muốn bản thân bị thiệt, đúng là nan giải.


Nhưng đúng vào lúc này, một đạo bạch ngân bay đến.

Ánh bạc như dải lụa trắng, bay trên không một vòng sau nhằm Hàn Tông phóng đến.

Hàn Tông nhíu mày, hắn đưa tay bắt lấy, thì ra đây là một phù truyền tin.
Tâm thần hắn vừa tiến nhập vào trong, chả mấy chốc hàng mi chợt nhíu lại.

Thư này thật bất ngờ, kẻ gửi đến lại là Phượng Thiên Hành, gã nói rõ Hàn Tông nên làm theo lời gã.

Hàn Tông tuy bất ngờ nhưng rất nhanh bình tĩnh thật nghĩ, không ngờ nhanh như vậy tên này đã chủ động bại lộ.

Cứ ngỡ, hắn sẽ phải chủ động tìm gã chứng thực lần nữa.

Thêm một bất ngờ nữa, ấy là gã ta lại có thể đoán ra cục diện hắn đang gặp phải, kẻ này rõ ràng….

Bên này mấy người nhìn sắc mặt Hàn Tông, biết rõ hắn vừa nhận được tin tức bất ngờ nào đó.

Ba người ngầm phỏng đoán, chẳng lẽ Lan Như Tiên đã chấp nhận cái giá của Châu Kiệt, hay là Lục Bình rồi sao?
Thế nhưng suy nghĩ này không tồn tại được lâu, trên không một đạo ngân quang khác lại vụt đến, nó bay thẳng tới chỗ ba người.

Luân Đằng Vân nhanh tay bắt lấy, y nhìn qua nội dung rồi đưa cho hai người.

Kẻ truyền tin đến là Châu Kiệt, đại ý nói Lan Như Tiên đã từ chối lời mời chào giá này.

Về phía Lục Bình, gã hiện thời mới bắt đầu ra sân.
Ánh mắt ba người chạm nhau, vậy tin tức tên Hàn Tông này nhận được….

Hàn Tông bên này trầm mặc hồi lâu, nếu kẻ này do người kia phái đến, vậy thì có thể liều một lần.

Hắn nhìn tới Luân Đằng Vân, chậm rãi mở lời:
"Luân sư huynh, chi bằng tạm thời gác lại chuyện hợp tác này.

Chờ sau khi giải quyết xong vụ mua bán ổn thỏa, chúng ta bàn tới chưa muộn! Cáo từ…."
…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện