Chương 172

“Thật ra cũng không có gì, cũng chỉ là gặp một người xinh đẹp mà thôi.”

Tần Tuyết Tùng hơi hơi mấp máy trong chén rượu, tiếp tục nói: ‘Lúc trước ở trong quán rượu này, quen biết được một người phụ nữ vô cùng thú vị, vừa nhiệt tình lại vừa nóng bỏng, đáng tiếc sáng sớm ngày hôm sau tôi có việc đi trước, đến khi tôi quay về khách sạn đi tìm người phụ nữ kia, đã không thấy cô ấy.”

Nếu như vừa nãy nét mặt Niệm Ninh chỉ là có chút không tốt, cô lúc này, trong lòng bàn tay đã đổ rất nhiều †âng mồ hôi mỏng.

Cái quán bar này! Còn có khách sạn!

Cùng với buổi sáng hôm đó tỉnh lại trong khách sạn, bên cạnh của cô hoàn toàn chính xác không có một bóng người. Những thứ này, tất cả đều trùng khớp với lời nói của Tần Tuyết Tùng.

Trên cái thế giới này, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Còn là…

Đêm hôm đó người cô ngủ, thật ra chính là. . .Tâần Tuyết Tùng? Thế nhưng Tần Tuyết Tùng chính là bạn thân tri kỉ của Nhạc Cận Ninh…Nếu như người đàn ông ngày hôm đó, đúng là Tần Tuyết Tùng thì, vậy có nghĩa…

Nghĩ đến đây, Niệm Ninh đã có chút ít đứng ngồi không yên: ‘À ừ …Cận Ninh, mọi người trò chuyện trước, em đi †oilet xíu đã.

Nhạc Cận Ninh cũng không nghĩ nhiều, cũng mặc cho cô rời đi. Những lời nói của Tân Tuyết Tùng đã gợi lên hồi ức của Nhạc Cận Ninh. Cũng là tại quán rượu này, nơi mà lần đầu tiên anh gặp được Niệm Ninh, cũng là nơi anh cướp đi lần đầu tiên của cô, hai người trải qua một đêm rất đẹp. : Cho dù bây giờ anh nhớ về nó, anh vẫn cảm nhận được hết vô vàn những dư vị hôm đó. Chỉ là đối với chuyện này, Niệm Ninh vẫn chưa biết, anh cũng chưa tìm được cơ hội để nói với cô. Nếu để cô nhóc kia biết được anh đã lừa cô lâu như vậy, anh thật sự không biết nên đối mặt với cô như thế nào Bên kia…

Ở trong phòng rửa tay, Niệm Ninh không ngừng dùng nước võ nhẹ vào hai bên má.

Nếu như bây giờ hỏi cô rằng cô hối hận nhất là điều gì, nếu là trong quá khứ, cô có thể sẽ trả lời là cô đã sinh nhầm nơi, sinh ở Niệm gia. Thế nhưng hiện tại, cô hối hận nhất, là ngày đó bản thân nghĩ không thông, đi tìm đàn ông.

Hơn nữa, người đàn ông này còn là bạn tốt của Nhạc Cận Ninh! Chuyện này nếu để cho Nhạc Cận Ninh biết được cô thực sự không thể tưởng tượng kết cục của mình sẽ thành dạng gì. Anh có thể ghét cô, thậm chí là ghê tởm cô ?

Nghĩ đến khả năng này, Niệm Ninh cảm thấy trong lòng mình đau nhói, như thể sắp nghẹt thở vậy.

“Niệm Ninh, mày phải bình tĩnh, có thể. .. Có thể điều này chỉ là trùng hợp? Có thể người đàn ông đêm đó, cũng không phải Tần Tuyết Tùng.” Niệm Ninh nhìn bản thân trong gương, tự lừa dối chính mình nói.

Bây giờ cô cần phải quay lại, cô đã đi ra ngoài quá lâu, Nhạc Cận Ninh sẽ hoài nghi. Cô vẫn còn chưa xác định, người đàn ông đêm hôm đó có phải là Tần Tuyết Tùng hay không, cô phải bình tĩnh một chút, không thể làm cho bản thân mình rơi vào tình trạng rối loạn được.

Nghĩ đến đây, Niệm Ninh buộc bản thân ổn định lại cảm xúc, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy, quay trở lại quán rượu. Nhạc Cận Ninh như có khả năng ngoại cảm, Niệm Ninh vừa trở về, anh lập tức quay đầu lại. Quả nhiên anh thấy người phụ nữ bé nhỏ ấy, đang đi tới phía mình.

Trước đây cũng là như vậy cô lặng lẽ bước vào cuộc sống của anh, vào thế giới của anh, anh không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào.

“Niệm Ninh, em có muốn khiêu Niệm với anh không?” Đợi đến khi Niệm Ninh tới gần, Nhạc Cận Ninh nắm lấy tay cô, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện