̉m

Sau ba ngày thì toàn bộ hai ngàn năm trăm người Luzong được tập trung trong doanh trại huấn luyện quân đội với 1000 người được huấn luyên thành thủy binh một ngàn 2 trăm thành hỏa thương thủ, còn ba trăm người sẽ thành pháo thủ bộ binh, một ngàn thủy binh tất nhiên sẽ có phân nửa sẽ trở thành pháo thủ trên biển. Đừng tưởng đều là pháo thủ thì sao cần phân chia, cách bắn pháo trên biển dập dờn sóng khác hẳn bắn pháo trên lục địa đấy. Từ điểm này cho thấy quân Nam Việt đã chuyên nghiệp hóa rất cao.

Trong lúc Nam Việt đang chậm chạp khuếch trương địa bàn theo cách của mình thì các quốc gia khác xung quanh không hề yên ổn. Ví dụ như theo hiệp ước của đại Việt thì họ phải thu hồi các vùng đất phía tây cho Nam Minh. Thế nhưng giờ đây họ đang quá vướng bận ở phía nam nên đành ra lệnh cho Việt Nam thu hối Tây Xuyên cho Nam Minh. Nhà nước non trẻ Việt Nam với 25 vạn quân trong đó có 2 vạn súng kíp lại phải bước vào một cuộc chiến không hồi kết với Tây Xuyên rộng gấp 5 lần họ, quân số gấp 4 lần. Thế nhưng Việt Nam không hề sợ vì họ có vũ khí tối tâm, đối phó với mấy thổ dân trên núi thì không hề có áp lực gì. Thế nhưng mười vạn quân Mông cổ với 1 vạn súng kíp binh tại Cam Túc kế cạnh Tây Xuyên cũng đang thèm nhỏ dãi mảnh đất này, nếu không có Dương Lăng quấy rối ở Mãn Châu thì họ đã thu hồi Tây Xuyên Lâu rồi. Vậy là trên mảnh đất Tây Xuyên rộng lớn Mông cổ và Việt Nam gầm gừ nhìn nhau mà chưa động.

Hay tin Nguyên Hãn cũng không thể tham gia được vì chả có gì liên quan đến hắn, thế nhưng hai cường quốc khác là Đại Việt và Nam Minh lên tiếng chỉ trích Mông Cổ và yêu cầu hồi binh, bị ép tứ bề Mông cổ ức chế nhưng đành phải rút quân. Họ không thể làm căng vì mối liên hệ duy nhất của họ với Nguyên Hãn là thông qua Quảng Tây. Nếu làm tuyệt thì Đại Việt hoàn toàn có thể khóa biên Quảng Tây với Mông Cổ, không có súng, pháo đạn từ Nam Việt thì Mông cổ sẽ bị đè bẹp trong vài tuần.

Thế cục càng thêm rắc rối khó gỡ khi Dương Lăng bất chấp thể diện của một quốc gia mà cử một nhóm chiến Hạm âm thầm xuất phát từ biển Hoa Đông đi vòng qua Philippin dùng thế chớp nhoáng tiêu diệt hoàn toàn quốc gia Hồi giáo phía Đông của Luzong. Sau khi để lại một 1 vạn hỏa thương binh xây dựng căn cứ tiếp viện, cảng biển tại đây Hạm đội của Dương Lăng ngựa không dừng vó mà xông thẳng về Eo biển Malaca. Tại đây theo kế hoạch hắn sẽ ẩn núp và bất chấp mặt mũi đánh cướp thương nhân Tây Dương đi Lai Triều buôn bán, và vận may mỉm cười với hắn khi đúng lúc đó thì đoàn thuyền buôn có vũ trang gồm 600 thuyền của các thương nhân kiêm cướp biển đang tụ tập tại cứ điểm quân sự của Nam Triều xây dựng tại Malaca từ thời Đặng Dung lần đầu tiên đi đón đoàn thuyền buôn Châu Âu. Cứ điểm Malaca đã có vài lần được gia cố và trang bị nhưng dù sao vẫn cách quá xa Nam Việt nên sự quan tâm có phần nhạt nhòa, quân số tại đây là 7 ngàn trong đó có tới năm ngàn là bản địa người Mã.

Dương Lăng chỉ có 50 phúc thuyền nên hắn biết không thể nuốt gọn cả cứ điểm lẫn 600 thuyền vũ trang của thương nhân, phải đánh nhanh rút nhanh trước khi tuần dương hạm của Đại Việt tới. Hắn tập chung đánh cướp hơn ba mươi thuyền nhỏ tại vòng ngoài của đoàn buôn, và số phận run rủi thế nào Dương Lăng lại đánh đúng nhóm buôn người, hắn bỏ mặc tất cả hàng hóa mà bắt vội 300 thợ đóng tàu cùng 10 nhà khoa học Châu Âu sau đó quay đầu chạy thẳng.

Khi tuần dương Hạm của Đặng Ngải ( em họ Đặng Dung) đại tá lực lượng thủy quân Nam Việt nhận được tin báo của thương nhân thì đã là ba ngày sau, biển rộng bao la biết đây mà tìm, thế nhưng tin báo về Dương Lăng tấn công Đông Luzong cũng được truyền tới đúng lúc. Vậy là Đặng Ngải quyết định đưa Hạm đội ngắm thẳng Đông Luzong, phong tỏa kín vùng biển này. Thế nhưng Dương Lăng quá thông minh hắn biết thừa là nếu mình quay lại Luzông sẽ thành mồi cho Nam Việt thủy quân, lúc này đây sức mạnh thuỷ binh của Nguyên Hãn là đứng đầu khu vực ai cũng phải thừa nhận điều đó. Dương Lăng cho Hạm đội tiến thẳng đến Malaysia đánh chiếm một bến cảng để kiếm tiếp tế nước ngọt và thức ăn, vì vũ khí quá chênh lệch nên chỉ một ngày Dương Lăng đã bổ xung được tất cả nhu yếu phẩm cần thiết mà không gặp kháng cự đáng kể nào của Malaysia. Hắn cứ thế mà dời đi ngay chạy về hướng đông Bắc. Hắn buộc phải chiếm được một khu căn cứ giúp hắn thông với thể giới bên ngoài. Luzong và Malaysia quá gần Đại Việt và Nam Việt nên không an toàn, thế nên Nhật Bản là lựa chọn không tồi. Vậy là hơn một vạn hỏa thương binh Hán tộc sau khi tàn sát bừa bãi người hồi giáo tại phía đông Luzông bị bỏ rơi không thương tiếc, có lẽ trong kế hoạch của Dương Lăng họ là con mồi mồi đánh lạc hướng quân Nam Việt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện