Tuy đã vào xuân từ lâu nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn lạnh như băng, Trình Kiến lại không còn cảm thấy phòng thí nghiệm lạnh lẽo như vậy nữa, cô cũng không biết rốt cuộc mình nên nói gì với Hứa Úy. Cô chỉ cảm thấy tắc nghẹn trong lồng ngực khiến cô hơi khó thở, đưa tay lên cào mấy cái vẫn chẳng có tác dụng gì, đành phải bỏ tay xuống.

Cao ốc cao hơn mười tầng này đã cách xa mặt đất, nhưng có lẽ vì ngoài thành phố như lồng chim chỉ toàn là đất hoang và rừng rậm nên cô cứ có cảm giác mình nghe thấy tiếng ve kêu lao xao, hơn nữa còn càng lúc càng rõ ràng.

Ảo giác ư? Cảm giác xa lạ chui từ sống lưng lên sau đầu, trong đầu cô chợt vút qua hình ảnh một thân một mình trong phòng thí nghiệm, từ nay về sau không còn Hứa Úy ở bên nữa, tức thì rùng mình, hai tay ôm cánh tay.

“Hay là…” Đôi môi chẳng biết từ lúc nào tái nhợt của cô mấp máy, nhìn mặt đất ngập ngừng chùn chân nói: “Hay là thôi không làm nữa.”

“Em quyết định đi.” Hứa Úy vẫn bình tĩnh trước sau như một, không nhìn ra anh có khẩn trương hay không.

Cô ngơ ngác ngước mắt lên đối mặt cùng anh, bỗng thốt ra một câu: “Hay là làm đi, em cứ có cảm giác bất an sao sao đó, mọi thứ xảy ra gần đây đều quá bất thường, ẩn giấu rất nhiều then chốt mà em chưa nhìn ra, anh sắp phải đi đóng quân rồi, càng mạnh mẽ càng tốt.”

Bất kì ai đều có thể nhìn ra lúc này Trình Kiến đang khẩn trương vô cùng, tinh thần như bị kéo thành một sợi dây căng siết sắp đứt.

Hứa Úy nhìn cô, nghiêm túc trong mắt mang ma lực có thể giúp người ta bình tĩnh lại.

“Em lo lắng anh sắp lên chiến trường nên mới muốn anh dùng kho tiến hóa bằng được à?”

“Đương nhiên là lo rồi! Em biết anh sẽ không xảy ra chuyện gì nên thực ra là em đang sợ anh bị đám người dã thú bên Dahl làm bẩn quần áo.”

Thần quyền thờ phụng trong lòng bị thách thức, Trình Kiến không phục hơn bất kì ai.

Chất dung hợp sinh học là cái thá gì? Chẳng ra làm sao hết, cô phải phủ thêm khôi giáp cho vị thần của cô, để lúc anh ra ngoài đối mặt với thứ công nghệ đen kia có thể bất khả chiến bại đó, tiếp tục trăm trận trăm thắng.

“Quần áo bị bẩn cũng có sao đâu, hoàn cảnh gì anh chẳng từng trải qua rồi, em không cần căng thẳng như vậy.”

“Em không có căng thẳng!” Trình Kiến cất cao giọng.

Cô xoay người rời đi, nhập một chuỗi mật mã dài lên cửa chống trộm dày cộp, sau đó ấn dấu vân tay quét tròng mắt, sau khi thông qua chứng nhận, ánh sáng lam nhạt và hơi lạnh kết thành sương trắng tràn ra.

Trong lòng bàn tay một cánh tay máy đặt một cái vali màu bạc, nó cung kính đưa đồ ra, dừng lại trước mặt Trình Kiến.

Trên rương còn một lớp mật mã nữa.

Trình Kiến toàn nhập mật mã vào, nhưng ngón tay vừa đưa tới, cô lại quay đầu nhìn sang Hứa Úy đứng một bên.

Thân hình anh rất cao, dáng đứng chẳng có vẻ gì đặc biệt nghiêm chỉnh mà hơi tùy ý, tướng mạo vẫn cuốn hút cô y như lần đầu gặp mặt.

Trẻ trung mà cường tráng.

Cứ gọi anh là ba suốt, đâm ra quên mất năm nay anh cũng mới chỉ 28, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh hẳn sẽ sống tiếp rất lâu trên đời.

“Thuốc thử này sẽ không có vấn đề gì, tuyệt đối không tồn tại khả năng bị đánh tráo. Anh nhìn cánh tay máy này đi, có cảm giác hơi quen mắt không?” Trình Kiến dang tay phải ra huơ huơ, dưới vẻ nghiêm nghị trên mặt cất giấu mấy phần chờ mong.

Hứa Úy nhìn rồi đáp: “Đây là vũ khí cyborg (*) em làm, hai bàn tay gắn tổng cộng 12 khẩu Kích Việt 15 cỡ nhỏ.

(*) Mọi người còn nhớ chiếc thuật ngữ “sinh vật cơ khí hóa” không, viết dài quá nên người dịch xin phép dùng từ tiếng Anh này thay thế nhaĐịnh nghĩa cụ thể xem ở đây.

“Đúng vậy, lòng bàn tay còn có thể bắn ra năng lượng hậu bị nữa.” Trình Kiến vừa nói vừa nhập mật mã, “Để đảm bảo thuốc thử an toàn, em thiết lập chỉ cần nhập mật mã sai một lần, Kích Việt sẽ lập tức ngắm bắn, phần đáy bị khóa chết rồi, trực tiếp nhấc lên cũng chẳng thể nhấc nổi.”

Mắt Hứa Úy bỗng mở to, ngón tay đều không khỏi siết chặt chuẩn bị sẵn sàng đi cứu cô, có điều Trình Kiến tựa hồ chẳng hề bị sự uy hiếp khủng khiếp này dọa sợ, cô ung dung bấm hết mật mã, vali cạch một tiếng tự động mở ra.

“Không làm vậy em không yên tâm được, đồ cho anh dùng không thể xảy ra bất kì cái gì không may.”

Trình Kiến không nhìn thấy vẻ mặt có thể nói là khá đặc sắc của Hứa Úy, vừa lẩm bẩm độc thoại vừa lấy một ống tiêm bên trong ra, ống tiêm dạng súng không thấy đầu kim, đằng sau có một ống thuốc thử màu xanh nhạt hình xoắn ốc.

“Em đã điều chế xong xuôi rồi.” Trình Kiến lấy một chiếc điều khiển từ xa trong vali ra, ấn một cái, vách tường bỗng biến dạng, một cái khoang lớn người có thể nằm vào vừa mở vừa được đẩy ra ngoài, “Lần đầu tiến hóa của alpha có thể sẽ hơi lâu, hai mươi tư tiếng, em sẽ trông chừng cho anh trong suốt quá trình.”

Hứa Úy đi tới, vén tay áo lên lộ cánh tay ra cho cô, Trình Kiến lặng lẽ hít sâu một hơi, nhắm miệng tiêm vào mạch máu anh, ấn xuống, cơ hồ trong tích tắc, chất lỏng mang đúng liều lượng được tiêm vào cơ thể anh.

Vừa tiêm vào, Hứa Úy đã nhíu chặt mày, cơ thể hơi lảo đào. Trình Kiến tự tay cởi quần áo cho anh cho đến khi không còn mảnh vải che thân mới nhìn anh, nói: “Tin tưởng em.”

Hứa Úy nắm chặt tay Trình Kiến rồi chống lên mép khoang, xoay mình nhảy vào, sau khi tìm đúng vị trí để đặt tay chân, ánh sáng xanh lại chuyển sang màu đỏ.

Khoảnh khắc ấy, Trình Kiến bỗng nảy sinh ảo giác như mình là chiến hữu được anh đáp lời.

Một lượng lớn điểm tiếp xúc thần kinh dán lên người Hứa Úy, thuốc thử phản ứng bắt đầu có tác dụng, thần kinh và mọi động thái sinh học của anh đã được quản chế gắt gao, cứ cách một khoảng thời gian lại có dịch dinh dưỡng rót vào người.

Trước khoang nằm đóng lại, ánh đèn lập lòe, cuối cùng tắt phụt.

Trình KIến đi tới, nhoài người trên cánh cửa đã khép lại của kho tiến hóa, cọ má phải lên mấy cái, nói khẽ:

“Em ở đây cùng anh.”

“Đừng lo lắng.”

Bây giờ cô đã hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sau khi khóa gien mở ra, Hứa Úy sẽ trở nên thế nào nữa mà bắt đầu giám sát số liệu, suy nghĩ của cô thuần túy và tập trung chưa từng có.

Dấu hiệu sinh mạng của người yêu hóa thành những số liệu lạnh lẽo, liên tục quất vụt đại não yếu ớt của cô như điện giật, kích thích mỗi một tế bào não của cô lên đỉnh điểm nhạy cảm nhất trong thời điểm chuyên chú nhất.

Nhưng chính cô cũng biết đó là chuyện không thể xảy ra.

Não tiến hóa vài lần đã sớm khiến lòng tự tin của tăng cao vượt mức, thậm chí không giống người thường.

Cô hi vọng Hứa Úy cũng có thể mãi mãi có và duy trì cảm giác này, tin rằng mình bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó… Anh vốn là người như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện