Edit: Tử Đằng

Động tác đột ngột này của Diệp Sơ Dương không làm cho Diệp Tu Bạch có phản ứng gì lớn.

Chỉ là khi Diệp Sơ Dương động tới bả vai anh, thì anh cơ hồ theo bản năng hơi rụt lại một cái.

Tuy rằng đó đơn giản chỉ là một động tác nhỏ nhưng lại khiến Diệp Sơ Dương chú ý.

Sức quan sát của Diệp Sơ Dương vốn dĩ rất xuất sắc. Ngay từ lúc nhìn thấy Diệp lão gia đánh một trượng lên vai Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương liền hết sức lo lắng.

Bây giờ Diệp Tu Bạch đứng trước mặt cô, tuy bên cạnh không có Diệp lão gia nữa, nhưng nếu như cô không kiểm tra vết thương trên vai chú út nhà mình xem qua một chút, thì thật không thể nào nói nổi.

Kết quả cô vừa mới chạm tay vào một cái, phản ứng của đối phương đã liền chứng minh hết thảy.

Diệp Sơ Dương im lặng lùi về phía sau một bước, sau đó khoanh tay, ngước mắt lẳng lặng nhìn Diệp Tu Bạch.

“Có phải nếu như cháu không phát hiện ra, thì chú vĩnh viễn muốn dấu cháu đúng không?”

Hai người lớn lên cùng nhau lâu như vậy, đối với tính cách của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương đã quá biết.

Cũng không biết có phải khi còn nhỏ tính cách đó đã ảnh hưởng hay không, Diệp Tu Bạch luôn luôn thích im lặng trầm mặc, không thích đem những chuyện vui sướng thống khổ của mình kể cho người khác nghe.

Anh càng thích im lặng ngồi trong góc phòng mà gặm nhấm vết thương, hoặc tự vui một mình.

Cho nên khi Diệp Sơ Dương nói ra những lời này, ở một mức độ nào đó vẫn coi như là có căn cứ.

Diệp Tu Bạch sau khi nghe thấy đối phương nói vậy, liền im lặng, không hề phủ nhận, Diệp Sơ Dương nói chính xác.

Nhưng vào thời điểm như vậy, anh tất nhiên là không thể ứng hòa với đối phương.

Nếu không, sẽ rất khó có thể qua được cửa ải của Diệp lão gia, mà còn ở trước mặt người yêu mình gây ra chuyện gì thì rất xấu hổ.

Vì thế Diệp Tu Bạch che lại thâm tâm mình, lắc lắc đầu.

“Không có, tôi chỉ là không biết nên nói với cậu như thế nào.”

Nghe thấy một câu như thế, Diệp Sơ Dương nhịn không được liền cười phá lên một tiếng.

Chú đúng thật là tốt nhất không nên nói, những lời này, vừa nghe thì không có gì sai.

Theo tính cách của Diệp Tu Bạch, hoàn toàn không có khả năng đứng trước mặt cô mà ủy khuất, sau đó lại cởi quần áo anh ra, tỏ vẻ đáng thương, khóc mếu kêu bị thương.

Nghĩ đến cái trường hợp kia, Diệp Sơ Dương thậm chí còn cảm thấy thật cay mắt.

Cô theo bản năng run rẩy chân một cái, toàn bộ da gà đều nổi hết lên.

Thiếu niên cuối cùng vẫn là vẫy vẫy tay, “Chậc. Nếu chú không muốn nói cho cháu thì thôi, về sau cháu sẽ quan tâm chú một chút, có thể không?”

Có thể, đương nhiên có thể.

Đối với Diệp Tu Bạch mà nói, kết cục như vậy đương nhiên là tốt nhất.

Nhóc con nhà mình không trách mình, lại còn đau lòng mình, mình có nên tranh thủ phúc lợi một chút không ta, chắc chắn là có lời rồi.

Đang nghĩ ngợi, Diệp Tu Bạch lại nghe được Diệp Sơ Dương mở miệng, “Cởi áo ra, cháu xem miệng vết thương của chú thế nào.”

Nãy mới nghĩ cần tranh thủ phúc lợi một chút. Không ngờ lại tới nhanh như vậy rồi? Diệp Tu Bạch chớp chớp mắt, không chút do dự liền đem chính mình còn đang mặc áo ra mi đưa ra tới.

Sau đó anh vô tội nhìn về phía nhóc con nhà mình, “Cánh tay đau, không cởi được.”

Diệp Sơ Dương: “...???”

Chú nói lời này là nghiêm túc sao?

Vừa nãy chẳng phải là chú chỉ bị ông nội đánh lên vai thôi à?

Diệp Sơ Dương cạn lời nhìn đối phương, nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn là không đánh bại được ánh mắt của đối phương, tự mình cởi chiếc áo sơ mi trắng của đối phương xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện