Edit: Tử Đằng
Việc Diệp Sơ Dương muốn ra ngoài uống trà cùng Ôn Phi Vũ, Diệp Tu Bạch ngay từ đầu cũng không nói gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Lại cứ bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Diệp Sơ Dương cảm thấy hơi chột dạ.
Cô thậm chí thập phần vô tội sờ sờ mũi, sau đó vô tội hỏi “Chú út à, chú nhìn cháu như vậy làm gì?”’
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt nói “Xem cậu buổi tối định đến nơi nào uống trà.”
Diệp Sơ Dương: “.........”
Tốt rồi.!
Uống trà chắc chắn không phải là uống trà thật sự. Theo tính tình của Ôn Phi Vũ mà nói, hơn nửa là đi uống rượu. Nhưng mà tuy là nơi này không có trà quán đứng đắn, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn cảm thấy mình nên đứng đắn thì tốt rồi.
Cô nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai người đàn ông, sau đó cười tủm tỉm nói, “Aiza! Chú yên tâm đi. Cháu đảm bảo là đi uống trà, ngoài trà ra, cháu tuyệt đối sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì khác.”
Những lời này của Diệp Sơ Dương kỳ thực cũng có thể tin được.
Vì rốt cuộc bản thân cô cũng không hứng thú gì với rượu bia cho lắm.
Diệp Tu Bạch cũng biết điều này, nên sau khi nghe cô nói như vậy, anh cũng không có ý ngăn cản đối phương, chỉ là trước khi thiếu nên đi thì nói, “Lúc nào muốn về thì gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón cậu.”
Diệp Tu Bạch đã nhượng bộ như vậy, Diệp Sơ Dương đương nhiên sẽ không không đồng ý rồi.
Cô gật gật đầu với anh, sau đó nhìn Túc Nhất một chút, rồi xoay người rời đi.
Diệp Tu Bạch và Túc Thất hai người đứng ở cửa, Túc Nhất nhìn theo bóng dánh mảnh khảnh của thiếu nên, lại nhìn gương mặt trầm mặc lạnh lùng của Tam Gia nhà mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là căng da đầu mở miệng nói một câu, “Tam Gia, ngài không cần lo lắng. Những người ở độ tuổi của Cửu Thiếu, đi quán bar gì đó cũng là bình thường.”
Vừa nói, anh vừa nghĩ tới cái gì, lại tiếp tục mở miệng, “Trước kia Cửu Thiếu luôn luôn chỉ có 1 mình, hiện tại vất vả lắm mới có nhiều bạn như vậy, kỳ thực đây cũng là một chuyện tốt.”
Nghe những lời này, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên quay đầu nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Bị ánh mắt giết người của Tam Gia nhà mình nhìn, Túc Nhất đột nhiên đứng thẳng thân mình.
Cái gì chứ, ánh mắt này của Tam Gia nhà mình nhìn thật sự đáng sợ à. Nhưng mà, Túc Nhất vẫn kiên quyết cảm thấy mình nói không có gì sai cả.
Thực tế thì, anh ta nói đích xác thật không sai.
Diệp Tu Bạch chính là nghĩ đến một chuyện khác một chút.
Được Túc Nhất nhắc về sự thay đổi của Diệp Sơ Dương.
Từ lúc bắt đầu, Diệp Tu Bạch cũng thấy rõ, tên nhóc nhà mình đã thay đổi hoàn toàn. Mà đúng là sau này Diệp Sơ Dương đã gây hứng thú đối với anh.
Nếu đổi lại là bản tính trầm buồn của Diệp Sơ Dương trước kia thì.......
Diệp Tu Bạch đại khái cũng sẽ không đem quá nhiều ánh mắt đặt trên người cô.
Vấn đề này, phải là có chuyện gì mới có thể thay đổi một người đến nỗi long trời lở đất như vậy chứ? “Anh cảm thấy, chuyện gì mới có thể làm cho một người thay đổi lớn như vậy?” Diệp Tu Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Túc Nhất trong lúc nhất thời giật mình.
Anh lại lần nữa ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương đã đi xa xa, trầm ngâm một chút, nói “Không biết. Nhưng tôi cảm thấy, Cửu Thiếu thích ngài, nhất định sẽ đem những chuyện lúc trước xảy ra trên người cậu ấy đều nói cho Tam Gia ngài nghe. Có lẽ, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cười nhẹ một tiếng.
Nếu đúng như vậy thì chắc chắn Diệp Sơ Dương cũng sẽ nói với anh. Cho nên kỳ thật anh cũng không cần thiết phải sốt ruột.
Việc Diệp Sơ Dương muốn ra ngoài uống trà cùng Ôn Phi Vũ, Diệp Tu Bạch ngay từ đầu cũng không nói gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Lại cứ bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Diệp Sơ Dương cảm thấy hơi chột dạ.
Cô thậm chí thập phần vô tội sờ sờ mũi, sau đó vô tội hỏi “Chú út à, chú nhìn cháu như vậy làm gì?”’
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch thần sắc nhàn nhạt nói “Xem cậu buổi tối định đến nơi nào uống trà.”
Diệp Sơ Dương: “.........”
Tốt rồi.!
Uống trà chắc chắn không phải là uống trà thật sự. Theo tính tình của Ôn Phi Vũ mà nói, hơn nửa là đi uống rượu. Nhưng mà tuy là nơi này không có trà quán đứng đắn, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn cảm thấy mình nên đứng đắn thì tốt rồi.
Cô nhón chân lên, vỗ vỗ bả vai người đàn ông, sau đó cười tủm tỉm nói, “Aiza! Chú yên tâm đi. Cháu đảm bảo là đi uống trà, ngoài trà ra, cháu tuyệt đối sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì khác.”
Những lời này của Diệp Sơ Dương kỳ thực cũng có thể tin được.
Vì rốt cuộc bản thân cô cũng không hứng thú gì với rượu bia cho lắm.
Diệp Tu Bạch cũng biết điều này, nên sau khi nghe cô nói như vậy, anh cũng không có ý ngăn cản đối phương, chỉ là trước khi thiếu nên đi thì nói, “Lúc nào muốn về thì gọi điện thoại, tôi sẽ đến đón cậu.”
Diệp Tu Bạch đã nhượng bộ như vậy, Diệp Sơ Dương đương nhiên sẽ không không đồng ý rồi.
Cô gật gật đầu với anh, sau đó nhìn Túc Nhất một chút, rồi xoay người rời đi.
Diệp Tu Bạch và Túc Thất hai người đứng ở cửa, Túc Nhất nhìn theo bóng dánh mảnh khảnh của thiếu nên, lại nhìn gương mặt trầm mặc lạnh lùng của Tam Gia nhà mình, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là căng da đầu mở miệng nói một câu, “Tam Gia, ngài không cần lo lắng. Những người ở độ tuổi của Cửu Thiếu, đi quán bar gì đó cũng là bình thường.”
Vừa nói, anh vừa nghĩ tới cái gì, lại tiếp tục mở miệng, “Trước kia Cửu Thiếu luôn luôn chỉ có 1 mình, hiện tại vất vả lắm mới có nhiều bạn như vậy, kỳ thực đây cũng là một chuyện tốt.”
Nghe những lời này, Diệp Tu Bạch bỗng nhiên quay đầu nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Bị ánh mắt giết người của Tam Gia nhà mình nhìn, Túc Nhất đột nhiên đứng thẳng thân mình.
Cái gì chứ, ánh mắt này của Tam Gia nhà mình nhìn thật sự đáng sợ à. Nhưng mà, Túc Nhất vẫn kiên quyết cảm thấy mình nói không có gì sai cả.
Thực tế thì, anh ta nói đích xác thật không sai.
Diệp Tu Bạch chính là nghĩ đến một chuyện khác một chút.
Được Túc Nhất nhắc về sự thay đổi của Diệp Sơ Dương.
Từ lúc bắt đầu, Diệp Tu Bạch cũng thấy rõ, tên nhóc nhà mình đã thay đổi hoàn toàn. Mà đúng là sau này Diệp Sơ Dương đã gây hứng thú đối với anh.
Nếu đổi lại là bản tính trầm buồn của Diệp Sơ Dương trước kia thì.......
Diệp Tu Bạch đại khái cũng sẽ không đem quá nhiều ánh mắt đặt trên người cô.
Vấn đề này, phải là có chuyện gì mới có thể thay đổi một người đến nỗi long trời lở đất như vậy chứ? “Anh cảm thấy, chuyện gì mới có thể làm cho một người thay đổi lớn như vậy?” Diệp Tu Bạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Đột nhiên bị hỏi như vậy, Túc Nhất trong lúc nhất thời giật mình.
Anh lại lần nữa ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương đã đi xa xa, trầm ngâm một chút, nói “Không biết. Nhưng tôi cảm thấy, Cửu Thiếu thích ngài, nhất định sẽ đem những chuyện lúc trước xảy ra trên người cậu ấy đều nói cho Tam Gia ngài nghe. Có lẽ, hiện tại chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch cười nhẹ một tiếng.
Nếu đúng như vậy thì chắc chắn Diệp Sơ Dương cũng sẽ nói với anh. Cho nên kỳ thật anh cũng không cần thiết phải sốt ruột.
Danh sách chương