Hắn liếc nhanh sang Tiểu Sương, hy vọng có thể nhận ra được nét gì đó từ khuôn mặt nàng. Nhưng rồi hắn lại thất vọng, trên mặt Tiểu Sương lúc này là sự tò mò cùng hiếu kì lộ rõ hơn cả hắn. Minh Tiến lại chăm chú quan sát thêm một lần nữa, lần này chỉ cảm thấy bà lão phía trước vô cùng bình thường, thậm trí dường như còn đang mang bệnh. “Vậy luồng khí tức kì quái vừa rồi là từ đâu ra?...”
Bà lão nọ càng lúc càng tới gần ,hướng đi cũng rõ ràng là tiến về ngôi mộ này. Minh Tiến hơi cau mày, khẽ kéo tay Tiểu Sương lùi sang bên, vờ như đang chờ nhang hết mà thu lễ. Hắn khẽ vươn tay, gỡ đi vài mảnh cỏ khô vô tình bám vào mái tóc nàng. Tiểu Sương hơi sững người, nhưng sau đó lại bẽn lẽn cúi đầu. Đây là lần đầu tiên hắn dám công khai chăm sóc nàng như vậy khiến mặt nàng nóng ran lên. Nhưng rất nhanh nàng cảm thấy bất tiện, ánh mắt lập tức chiếu sang hắn, khẽ nhỏ giọng nói.
- Nơi này… chàng…
Nhưng chưa thốt ra, nàng đã lại lập tức nuốt lại vào bụng. Nàng đã nhận ra sự cảnh giác trong mắt hắn, vì thế cứ mặc kệ, tâm ý chăm chú hướng về bà lão lạ mặt.
Bà lão khẽ ngồi xuống, thắp lên bó nhang rồi cắm trước bia mộ, sau đó là bày ra một loạt hoa trái, tiền giấy rồi khẽ lẩm nhẩm khấn vái một hồi. Lát sau, bà lão lại đứng lên, từ trong giỏ tre lôi ra một cây liềm nhỏ, khẽ bước tới ý định cắt tỉa cỏ cho ngôi mộ. Tiểu Sương thấy vậy thì bước tới, nàng mỉm cười mà nói.
- Lão à, lão không cần phỉa tỉa cỏ lại đâu. Con và tướng công con đã tỉa cỏ lại rồi!
Bà lão khẽ gật đầu, ngẩng mặt lên hướng tới nàng mà cười.

- A, thì ra cô nương có mối quan hệ với người đã khuất núi, xin hỏi cô nương cùng nam nhân này là…?
- Con là Tiểu Sương, còn kia là tướng công của con, huynh ấy tên Minh Tiến. Con là cháu gái ruột của Bá Ôn thúc, còn chàng ấy là đệ tử của Bá Ôn Thúc!
- Ồ… Thì ra là Lưu tiểu thư, thất lễ, thất lễ vì già không kịp bái lễ!
Nói rồi định phủ phục xuống, ngay lập tức Tiểu Sương nâng tay cản lại. Minh Tiến cũng đã sớm bước tới, đỡ một bên tay mà nói.
- Bà lão, đừng nên như vậy. Hai chúng ta chỉ là hàng hậu bối, sao dám nhận lễ?
Bà lão khẽ cười, gật gù ra vẻ tâm đắc, ánh mắt già nua ấy khẽ liếc nhanh qua khuôn mặt Minh Tiến, sau đó lại nhìn về tấm bia đá. Bàn tay nhăn nheo nọ vuốt ve lên mấy chữ “Quyên Thủy chi mộ”, trầm ngâm hồi lâu mới nói.
- Có thể hai người không biết ta, thấy ta tự dưng vô cớ tới bái mộ… Cái mạng già này…
Bà lão trên mặt hiện lên sự trầm ngâm, hồi lâu mới sụt sùi nói tiếp.

-… Cái mạng già này là do Quyên Thủy phu nhân mang lại cho ta…
Minh Tiến và Tiểu Sương đưa tiến bà lão xuống tận chân đồi, lại cố ý tặng cho bà ta con ngựa để đi về cho tiện. Việc này khiến bà lão vô cùng cảm động, chúc tụng hai người một hồi rồi mới chậm chạp rời đi. Con ngựa vô cùng ngoan ngoãn, cứ chậm rãi lững thững đi về phía đường lớn như một con lừa nhỏ. Đấy là vì Minh Tiến dùng chân lực của mình xâm nhập Linh Thành của nó, dọa nạt nó một phen kinh hồn táng đởm. Nếu không, có lẽ nó đã sớm lồng lộn lao đi như lúc trước Tiểu Sương cưỡi. Việc tặng ngựa cũng là một công đôi việc, vì đằng nào quãng đường sắp tới của cả hai người đều chẳng cần mang theo ngựa làm gì.
Chờ cho bóng ngựa rời đi thật xa, cho tới khi mất hút vào đám cây, hắn mới khẽ thở phào. Tiểu Sương bên cạnh thì cười nhẹ, ôm tay hắn nũng nịu nói.
- Giờ chúng ta làm sao đây?
- Chúng ta đi tìm thông đạo, nào…
Minh Tiến nắm lấy bàn tay nàng, trên tay kia chính là tấm thẻ ngọc dạo trước, trên mặt thẻ dang lờ mờ phát tán ánh sáng trắng. Đột nhiên những luồng ánh sáng ấy tụ lại, cô đặc thành hình dạng như một mũi tên, xoay vòng vòng rồi chỉ thẳng tới hướng Tây mà nhấp nháy liên hồi. Minh Tiến mỉm cười, lấy tay nải khoác lên vai, sau đó nhanh chóng cùng nàng rảo bước mà đi theo hướng mũi tên chỉ.
Họ đi lên đỉnh đồi, sau đó men theo lối mòn mà đi xuống. Đường đi xuống đá nhọn lởm chởm, đã nhiều lúc hắn phải dùng chân lực bế nàng mà nhảy qua. Chỉ có điều hắn thấy làm lạ, đó là nếu thường ngày hắn chủ động bế nàng thì chắc chắn nàng không hề chủ động từ chối. Nhưng hôm nay thì nàng lại cố ý né tránh hắn bế, thậm trí còn cố tình đi bộ để mấy lần suýt ngã. Hắn thấy làm lạ nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ chú tâm tới miếng thể ngọc.

Tiểu Sương thì trái lại, nàng đang căng thẳng tới cực độ, mỗi lần hắn muốn bề là nàng lại một lần giật thót. Hai người cứ như vậy mà đi, tốc độ càng lúc càng chậm lại. Trời càng lúc càng ngả về chiều, nắng càng lúc càng trở nên gay gắt hơn, mặc dù đang đi trong rừng nhưng những cơn gió nóng vẫn thổi tới khiến cả hai mồ hôi đều lấm tấm nơi trán. Minh Tiến thì còn đỡ, đằng này Tiểu Sương mặt lại càng tái xanh, nàng cố ý thụt lùi lại đi phía sau hắn, nhất quyết không chịu tiến lên phía trước. Hắn thấy vậy thì lấy làm lạ, quay lại cố ý bế nàng ta lên, định bụng đi nhanh hơn. Chợt hẳn cảm thấy tay mình âm ấm, nơi đỡ chân nàng ươn ướt. Hắn giật mình vội đỡ nàng xuống, nhìn tay mình cho thật kĩ, chỉ thấy toàn là máu tươi. Lại quay sang nhìn thì mặt Tiểu Sương đang tái xanh, đầy bối rối cùng xấu hổ. Hắn nhìn lại phía chân nàng, chợt thấy máu thấm ướt cả ống chân thì cuống lên, định bụng vén lên xem nàng bị thương lúc nào. Tiểu Sương thấy vậy thì vội vã tóm tay hắn, lắc đầu nguầy nguậy mà nói.
- Ta… ta không sao, chàng mau tìm chỗ có nước… tìm một con suối a…!...
Cách đó không xa, trên một thân cây um tùm, có một cặp mắt đang lặng lẽ theo dõi hai người. Cho tới khi cả hai phi thân vội vã lao đi, từ thân cây có một bóng người nhảy xuống. Vẫn là bộ y phục vải thô màu trắng lúc trước, nhưng lúc này không phải là một bà lão mà là một nữ nhân còn khá trẻ. Chiếc mũ xô trùm kín không lộ ra khuôn mặt thật, chỉ thấy một giọng nữ nhân khẽ thốt lên.
- Là Thiên sinh mị cốt… Không ngờ Hoa Hạ này lại có người có căn cơ mị hoặc cao như vậy…
Nói xong lại khẽ thở dài, lắc đầu.
- Tên tu chân giả nọ cũng thật là ngu ngốc, cô bé ấy đang tiến vào Hậu Nguyệt Mị Cơ. Ấy vậy lại không hề để cho người ta nghỉ ngơi… chậc chậc…
Minh Tiến lúc này đang ngồi im lặng trên một phiến đá lớn, lưng quay lại phía dòng suối trước mặt. Trên tay hắn lúc này là một cuốn sổ tay nhỏ của Bá Ôn, hắn vừa đọc vừa lắc đầu.
Phía giữa suối, trong một trái cầu lớn màu lam do Thiết Huyết tạo ra, Tiểu Sương xấu hổ len lén liếc tới nhìn hắn, sau đó trầm mình xuống xuối mà tẩy đi thân thể. Trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ tới sự xấu hổ nọ, không hề nghĩ đến việc quan sát xung quanh. Vì thế, nàng không hề nhận ra dòng suối đang cuốn theo từng đợt nước màu đen từ thân thể nàng.
Minh Tiến thở dài, trong lòng thầm than thật rắc rối. Vừa rồi hắn không phải không nhận ra chuyện gì, hắn cũng đã từng học giáo dục giới tính, mấy thứ này cũng coi như là biết qua. Chỉ là không ngờ tới Tiểu Sương lại mất nhiều máu tới như vậy. Nhưng sau khi đọc trong sổ này, hắn mới hiểu Tiểu Sương vừa tiến cấp vào Hậu Nguyệt Mị Cơ. Chính thức hòa nhập cùng Mị cốt, đồng thời cũng dịch cân phạt tủy cho bản thân. Có thể coi như lúc này nàng mới chính thức thực sự là một thiếu nữ chân chính. Thông thường, tùy trường hợp mà Mị Cốt có thể tiến hóa ra các trạng thức khác nhau. Các trạng thái này xuất hiện ngẫu nhiên, thay đổi cách thức, tâm tình nữ nhân. Những thể trạng này sẽ theo nàng cho tới cuối đời.

Hắn lắc đầu, gấp lại cuốn sổ nhỏ. Lòng than vãn thầm không thôi, rồi lại cố ý chú tâm vào tấm thẻ ngọc, như cố quên đi những thứ và đọc. Chợt hắn cảm nhận một mùi thơm thoang thoảng từ phìa sau lưng truyền tới, hắn giật mình quay vội lại. Chưa kịp nhận ra gì, chỉ cảm thấy một đôi môi ướt mềm như nhung áp lên môi mình, sau đó là tiếng cười khúc khích của Tiểu Sương. Minh Tiến thoáng đờ người ra, sau đó mặt đỏ rần lên. Hắn thấy nàng đã thay một bộ y phục khác, nước vải trắng mờ tỏ hiện lên chiếc yếm màu hồng cùng làn da trắng đầy khiêu khích khiến hắn như bị thôi miên. Tiểu Sương ngạc nhiên, khẽ sờ tay lên trán hắn mà hỏi nhỏ.
- Chàng ốm sao?
Hắn lại giật mình đánh thót, thậm trí ngay cả nàng cũng giật mình. Thanh âm nàng thay đổi hoàn toàn, thay vì thanh âm lanh lảnh trước đây, lúc này giọng nàng biến hóa thành một chuỗi âm vô cùng mềm mại, mị nhĩ. Hắn cau mày, khẽ đặt tay lên bàn tay nàng, vận chân lực kiểm tra một hồi, sau đó nói.
- Muội vừa tiến qua dịch cân phạt cốt, trong sổ của Bá Ôn thúc có ghi lại, nó gọi là Hậu Nguyệt Mị Cơ.
- Ân!
Tiểu Sương nghe hắn nói vậy thì đỏ mặt gật đầu, len lén liếc hắn. Minh Tiến vội vàng nhẩm Vô Thần, sau đó kéo tay nàng mà nói.
- Mau đi thôi!...
Hai người lao nhanh đi trong gió, mặc dù tốc độ nhanh là vậy nhưng Minh Tiến vãn thường trực ngửi thấy một mùi thơm mị hoặc thoang thoảng tản mát từ thân thể Tiểu Sương. Bằng một cách nào đó, ngay cả Vô Thần cũng dường như mất tác dụng, trong lòng hắn có một góc nào đó dấy lên sự ham muốn muốn chiếm hữu Tiểu Sương là của mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện