Văn sĩ họ Hàn này và Tiền Khiêm Ích chính là tiến sĩ cùng bảng, Tiền Khiêm Ích thi đình đứng thứ ba, y thứ nhất - Trạng Nguyên Hàn Kính, thầy là Tuyên Thành Thang Tân Doãn. Văn danh của Tiền Khiêm Ích xa hơn Hàn Kính, cho nên khi Hàn Kính đỗ đầu, sĩ luận ồn ào, cho rằng quan đảm nhiệm thi hội phân hiệu Thang Tân Doãn bao che cho Hàn Kính. Thang Tân Doãn là thủ lĩnh Tuyên đảng, vì thế nên bị quân đảng Đông Lâm buộc tội, năm sau xem xét cách chức về quê, cái ô Hàn Kính ở trong triều đã mất nên y cũng từ quan về ở ẩn, Hàn kính nhận ra Tiền Khiêm Ích là người cổ động đảng Đông Lâm buộc tội thầy trò y, cực hận Tiền Khiêm Ích, muốn mượn lần thi hương Chiết Giang này làm cho Tiền Khiêm Ích bị bãi quan, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.

...

Khi Tiết Đồng vào thành đáp lời, đúng lúc gặp mấy người Trương Nguyên và Hoàng Tôn Tố đứng bên Vạn Tiên Kiều, trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ đang đốt pháo "Lốp bốp", Trương Nguyên viết tấm biển treo cao, Hàng Châu tràn ngập khói pháo, hiệu vải Thịnh Mỹ chính thức khai trương buôn bán rồi. Thanh Phổ Lục thị ở Hàng Châu không có chút nền móng nào, cho nên một tháng trước khi hiệu vải Thịnh Mỹ bắt đầu lên kế hoạch kinh doanh, tất cả thương gia Tây thành tập hợp thảo luận muốn liên kết với nhau loại trừ Thịnh Mỹ. Không ngờ ngày hôm trước mới biết đệ đệ của điếm chủ là tân khoa giải Nguyên, chính là con cháu Sơn Âm Trương thị, vì thế các thương gia đã cùng nhau im lặng rồi.

Tiết Đồng tiến lên phía trước nói:
- Giới Tử tướng công, đây là hồi âm của Uông tú tài.

Trương Nguyên nói:
- Tốt, tiểu Đồng khổ cực rồi, mau đi lĩnh tiền mừng khai trương, còn có trái cây nữa.

Tiết Đồng đi nhanh như chớp.

Trương Nguyên nhìn hồi âm của Uông Nhữ Khiêm, thư pháp của Uông Nhữ Khiêm học theo Nhị vương đấy, có công lực, Trương Nguyên thưởng thức một lát, nói với Trương Đại, Hoàng Tôn Tố:
- Uông Nhữ Khiêm nói trước canh ba buổi trưa phái người tới đưa bạc và điển khế ước mua bán nhà. Đại huynh, Chân Trường huynh, hai vị cùng đệ đi một chuyến đi.

Trương Đại, Hoàng Tôn Tố vui vẻ nói:
- Được, cùng đi.

Vì vậy khi giờ Ngọ nhị khắc, Uông Thủ Thái dẫn tám người mang rương bạc và một ban nhạc công diễn tấu sáo, trống đi vào hiệu vải Thịnh Mỹ, thì Trương giải Nguyên không ở trong điếm, mời bọn họ đợi chút, Trương giải Nguyên rất nhanh sẽ trở về.

Uông Thủ Thái cũng không vào tiệm ngồi, chỉ đứng trước đại môn của hiệu vải Thịnh Mĩ, bốn cái rương bạc bầy bắt mắt kia đặt ở bậc lên xuống của cửa lớn, phủ kín vụn mảnh pháo đỏ, ban cổ xuý dào dạt sôi sổi, người lại đây hỏi thăm có gì việc vui không ngừng? Uông Thủ Thái chỉ thản nhiên nói:
- Huy Châu Uông thị mang lễ vật tới nhận lỗi với Trương giải Nguyên, trước kia có chút hiểu lầm, bây giờ đã hòa giải được rồi.

Tên Uông Thủ Thái này giải thích mập mờ khiến những người đó càng hiếu kỳ, rốt cuộc là hiểu lầm gì? Làm sao lại giải hòa rồi? Đem rương bạc này tới làm cái gì? Uông Thủ Thái không đáp lại nhiều, những người này liền lui sang một bên hỏi thăm tám người hầu Uông thị khiêng rương bạc tới, quả nhiên được giải thích tường tận. Hóa ra là Uông thị mấy người hoài nghi Trương giải Nguyên cùng với Hàn Xã trong lần thi hương này làm rối kỉ cương, bằng không Hàn Xã làm sao có thể trúng hai mươi tám người, vì thế tuyên truyền là quan chủ khảo dự định cho hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã thượng bảng, nhưng giờ mới biết được chỉ là hiểu lầm, Uông mỗ quyết định bồi thường cho Trương giải Nguyên vạn lượng bạc trắng và danh vườn "Bất Hệ Viên" bên Tây Hồ.

Khi giải thích việc này, người hầu Uông thị tự nhiên có bộ dạng rất bi phẫn, mấy người hỏi thăm dĩ nhiên là nghe được ngụ ý: Uông mỗ nhân bị bức bách bởi uy thế của Trương Nguyên, lúc này mới lấy vạn lượng bạc và danh vườn Tây Hồ đến giải hòa.

Trương Nguyên đỗ đầu bảng, Hàn Xã đại thắng, vốn là việc bị người người đố kỵ, đây là lẽ thường tình. Giờ lại nghe nói Trương Nguyên bức bách người khác lấy món tiền khổng lồ và danh vườn, còn muốn Uông thị diễn tấu sáo cùng trống đến nhận lỗi như vậy, thật sự là ngang ngược càn rỡ. Cho nên mọi người nghe được chuyện này, đều tụ ở trước hiệu vải Thịnh Mĩ chỉ trỏ, tỏ vẻ bất mãn. Uông Thủ Thái kia lần nữa thỉnh cầu người vây xem tản đi, chớ để ảnh hưởng thành ý nhận lỗi của Uông thị , nhưng mấy người vây xem này nào chịu nghe, người càng tụ tập lại nhiều hơn, tập hợp ở Vạn Tiên kiều, hai bên cửa hàng, tiệm tạp hóa, tiệm sơn hóa, tiệm trúc hóa, tiệm đại gấm, tiệm nam bắc hương liệu, tiệm nam quả, tiệm hải thái, hàng gạo đi, hoa màu cũng đi, tiệm vải, tiệm giấy, dược liệu sống chín , nhiều vô số, có trên trăm cửa hàng, người lui tới vốn đã nhiều, càng làm nửa bên phố của hiệu vải Thịnh Mĩ chen lấn chật như nêm.

Chợt nghe có người hô:
- Trương giải Nguyên đã về, Trương giải Nguyên đã về rồi.

Đám người tránh ra một lối, vài người hầu che đỉnh kiệu thong thả đi tới trước hiệu vải Thịnh Mĩ , từ trong kiệu bước xuống chính là Trương Nguyên, cũng không thèm để ý cảnh tượng người đối diện trước cửa như bức tường, nhìn lướt qua bốn cái rương bạc trước bậc, cố ý ngạo mạn hỏi Uông Thủ Thái:
- Ngươi là người phương nào, Uông Nhữ Khiêm không tới sao? Uông Thủ Thái thầm nghĩ: "Quả nhiên là thiếu niên đắc chí, thái độ ngông cuồng, dân chúng vây xem đều không coi ra gì, tốt lắm, tốt lắm, xem bộ dạng như vậy thật đúng là muốn lấy vạn lượng bạc của ta đây." Khiêm tốn nói:
- Tại hạ là Uông Thủ Thái, tộc huynh của tại hạ là Uông Nhữ Khiêm, tộc huynh của tại hạ sợ Trương giải Nguyên sắc sảo không dám tiến đến, nên bảo tại hạ ra mặt, bạc và khế đất Bất Hệ Viên tại hạ đều đã mang đến, mời Trương giải Nguyên xem.
Vẫy tay một cái, bốn người hầu Uông thị đi lên mở rương bạc ra.

Ánh mặt trời chính ngọ chiếu sáng, nén bạc bên trong rương phát sáng rạng rỡ, tiếng thán phục của dân chúng vây xem vang thành, cực kỳ hâm mộ, ghen tị, khinh miệt, tham lam... Đủ loại thần thái phức tạp mỗi người một cách biểu hiện không ai giống ai.

Trương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Uông Nhữ Khiêm đã biết sai, cũng chịu nhận lỗi với ta cùng Hàn Xã đồng nhân, án bịa đặt trường thi kia ta cũng sẽ không truy cứu nữa, bảo y yên tâm.

Uông thủ thái chắp tay trước ngực nói:
- Đa tạ Trương giải Nguyên khoan hồng độ lượng.
Trong lòng cười lạnh: "Ngươi thật đúng là xem mình là Bố chính sứ, Án sát sứ rồi, buồn cười."

Trương Nguyên trước hết bảo Diêu thúc, Vũ Lăng mấy người đem bốn cái rương bạc đến cửa chính bên kia, lại bảo Vũ Lăng ôm ra một cái hòm gỗ nhỏ, lấy ra năm mươi thỏi bạc trong rương bạc đặt vào trong rương gỗ nhỏ, nén bạc này 20 lượng một thỏi, năm mươi thỏi chính là một ngàn lượng, Uông Thủ Thái nhìn thấy kinh ngạc, không biết Trương Nguyên làm ra vẻ như vậy là vì sao?

Trương Nguyên lại sai người đem một mảnh thư án nhỏ bày ra, giấy và bút mực đợi sẵn. Ngay trước cái nhìn chằm chằm của dân chúng trước cửa cùng Uông Thủ Thái ký kết khế ước điển vườn, cái gọi là thế chấp dùng Bất Hệ Viên, nói đúng là Bất Hệ Viên trước đây tất cả của Uông Nhữ Khiêm, sau khi Trương Nguyên trả bảy trăm lượng bạc ký kết khế ước thì có quyền sử dụng bảy mươi năm, trong bảy mươi năm này không cần trả phí sử dụng vườn, mãn kỳ sẽ trả lại vườn cho vườn chủ, đương nhiên, theo quy định bất cứ lúc nào vườn chủ có thể dùng bảy trăm lượng bạc đem chuộc lại quyền sử dụng vườn, nhưng Trương Nguyên yêu cầu khế ước viết rõ trong bảy mươi năm không được chuộc về.

Đối với Trương Nguyên đã sớm thích ứng quyền sử dụng hạn bảy mươi năm này mà nói, việc này như dùng bảy trăm lượng bạc để mua Bất Hệ Viên, nghe nói phí Uông Nhữ Khiêm xây dựng Bất Hệ Viên không dưới vạn kim, chẳng phải là kiếm lớn, nhưng Uông Nhữ Khiêm, Uông Thủ Thái thì làm sao có thể hiểu được thâm ý và ảo diệu của Trương Nguyên khi nói phải thế chấp vườn bảy mươi năm. Mà đối với dân chúng xung quanh mà nói, phí thế chấp vườn một năm mười lượng bạc coi như hợp lý, Trương Nguyên chưa được coi là ỷ thế hiếp người. Trong " Kim Bình Mai " Võ Đại Lang và Phan Kim Liên hai người ở Dương Cốc huyện thành thế chấp một ngôi lầu hai tầng bốn gian phòng ốc, kỳ hạn là một kỷ, chính là mười hai năm, tiền trả thế chấp là mười hai lượng bạc, Bất Hệ Viên tuy lớn, nhưng trong con mắt dân chúng bình thường, một năm mười lượng bạc cũng được rồi, vấn đề là, kẻ có tiền ai chịu đem vườn đi thế chấp như vậy?

Đối với điều kiện trước khi mãn hạn bảy mươi năm vườn chủ không được chuộc vườn, Uông Thủ Thái trần trừ một chút, ngẫm lại vẫn đồng ý, viết xong khế ước, Uông Thủ Thái kí tên đồng ý trước, sau đó cung kính đưa bút lông cho Trương Nguyên, Uông Thủ Thái cực kỳ coi trọng chữ kí này của Trương Nguyên, đây là chứng cớ mà.

Trương Nguyên lại nói:
- Chờ chút, lập khế không có người bảo lãnh sao được.
Ngẩng đầu nhìn ra hướng nam con phố, chợt nghe được tiếng quan sai quát, đám người chật chội kia nhìn như đã chật tắc cả con phố, nhưng dưới tiếng quát thúc giục, cũng rất mau giãn ra khoảng không sáu thước, sức mạnh kéo giãn của cơ thể con người lại được kiểm chứng.

Tay sai mở đường, đội ngũ vác cờ lọng đi trước, bốn tên nâng kiệu, tiểu lại, công sai đi theo, đằng sau còn hơn mười người kẻ sĩ đi theo nữa, dẫn đầu đúng là Hoàng Tôn Tố và Trương Đại.

Kiệu lớn dừng lại trước cửa hiệu vải Thịnh Mĩ , Trương Nguyên bước ra trước kiệu đón, thi lễ với cỗ kiệu nói:
- Làm phiền lão đại nhân.

Thông phán Phủ Hàng Châu Thạch Duy Bình bước xuống kiệu, mỉm cười trả lễ Trương Nguyên, nhìn tường người hai bên lặng ngắt như tờ, cau mày nói:
- Các ngươi không đi làm việc của mình, vây tụ ở ở đây làm chi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện