"Sự thật đã được chứng thực, chuyện này không liên quan gì đến Hạng gia. Nhưng Cao gia các ngươi lại cố tình dây dưa không bỏ, lúc nào cũng nói Bá Vương Kình Bá Vương Kình ... Ta khuyên các ngươi một câu, thay vì cứ nhằm vào Hạng gia, thì chi bằng dồn tâm trí vào việc điều tra loại trừ những gia tộc mà ta vừa nói ấy.”
Diệp Trường Thanh nói đầy thản nhiên: "Biết đâu chừng, các ngươi tra ra được hung thủ cũng nên."
Mặt Cao phu nhân càng trắng bệch hơn.
Một chàng thiếu niên của Cao gia không kìm được khó chịu trong lòng nữa, bèn lên tiếng: “Bọn ta chắc chắn sẽ điều tra, nếu như cả một đám đều có hiềm nghi, vậy thì tra cả một đám luôn đi, lẽ nào lại để ông nội của ta bị thương không minh bạch ... ”
"Câm miệng!"
Cao phu nhân hét lớn, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí còn hơi run
rẩy.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh, nói nhỏ: "Diệp đại ca, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ăn nói bậy bạ, ngươi đừng để bụng."
Diệp Trường Thanh thờ ơ nói: "Đương nhiên, ta sẽ không nói ra ngoài. Nhưng mà gia giáo của Cao gia các ngươi nên nghiêm khắc thêm. Những lời này là nói ở thành Phong Hải ... Nếu ở Thượng Kinh mà còn dám nói vậy, thì Cao gia bị diệt lúc nào, cũng rất khó nói."
“Có rất nhiều tên của gia tộc, đừng nói là đi điều tra, cho dù chỉ nhắc tới cũng đã là không được, vấn đề liên quan tới đến lợi và hại này, em dâu nên hiểu."
"Người xưa có câu: Làm gia tộc hưng vượng thì khó, nhưng làm cho lụi bại thì dễ. Nhưng còn có một câu nữa, đó là ... Diệt một gia tộc chỉ cần một câu."
Diệp Trường Thanh phất tay áo, xoay người và nói: "Tả Tieu Đa, ngươi tới xem hiệu phó Cao đi, đừng làm phí thời gian vô ích."
"Không cần phải nhìn."
Tả Tiểu Đa cười, nói: "Ta đã thấy rất rõ ràng."
“Hở?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào Tả Tiểu Đa.
"Lần này Cao gia bị người ta tính kế rồi."
Tả Tiểu Đa cười khổ, nói: "Vận mệnh người một nhà đánh nhau, huynh đệ tương tàn, dù phán đoán bằng tướng số thuật, hay bằng Vọng Khí Thuật cũng đều như vậy. Mà vấn đề mấu chốt bây giờ là ... Có lẽ phong thủy của Cao gia ở thành Phong Hải này bị người khác động tay động chân rồi ... Chỉ hơi sơ sẩy thôi, sẽ bị diệt cả tộc ... "
“Khụ khụ khụ ... " Diệp Trường Thanh che miệng, ho khan liên tục.
Tả Tiểu Đa vội vàng ngậm miệng lại.
Cao phu nhân cau mày, quét mắt trầm ngâm.
Bây giờ trong phòng có gần trăm người, nhiều người nhiều miệng.
Diệp Trường Thanh nói: “Em dâu, việc này không cần có quá nhiều người biết ... "
Cao phu nhân gật đầu, nói: “Lão đại, lão nhị, lão tam ở lại, còn những người khác thì trở về hết đi."
Một người đàn ông trung niên khác nghe vậy bất mãn nói: "Mẹ cả, bọn ta đều là con của cha, sao lại không được nghe?"
Hắn vừa nói xong, mười mấy đứa con trai khác cũng phụ họa theo! Cao phu nhân quát lớn: "Đi ra ngoài hết cho ta!"
Nhưng vẫn không có ai cử động.
Nhị phu nhân dịu dàng khuyên: "Chị cả à, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà với nhau thì sao lại không thể nói? Mà lại nói, những gì đứa trẻ kia nói ra thật khiến cho người ta hoảng sợ, việc liên lụy tới sinh tử tồn vong của gia đình chúng ta ... Để mọi người cùng nghe, biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, sau đó tiếp thu ý kiến của mọi người, mới dễ ứng đối ... "
Các vị phu nhân khác cũng tích cực phụ họa theo.
“Đúng đấy chị cả. Mọi người cũng đều quan tâm tới việc nhà chúng ta mà."
“Chị cả, bọn ta có vô dụng thì cũng không thể phá hoại chuyện nhà được."
“Đúng đậy chị cả, đâu cần phải ... "
Cao phu nhân nhắm mắt lại, gân xanh trên trán giật thình thịch.
Qua một hồi thật lâu thật lâu, mới nói: "Con trai thì ở lại, các tiểu bối khác thì ra ngoai. Ta nói cho cac nguoi biết, ở lại thì ở lại, nhung luc ma không cho cao ngươi nói, mà đứa nào dám hé răng, thì lập tức cút ra ngoài!"
"Xí ... "
Có người bắt đầu lẩm bẩm không phục.
Nhưng bắt đầu từ đời cháu, cũng đều đã đi ra ngoài, tất cả con cái của đám con dâu cũng ra ngoài hết.
Cả một phòng to như vậy, trong chớp mắt thoáng đãng hơn nhiều.
Nhưng số người ở lại cung không phải là ít, co tam khoảng mười may bà vợ và hai mươi ba đứa con trai.
Dù là người trầm ổn như Diệp Trường Thanh cũng phải trợn trắng mắt, hắn ngửa đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng thổn thức không thôi.
Haizzz, ngày thường hiệu phó Cao e là cũng không dễ sống gì!
Bảo sao lại gầy vậy, nếu mà là ta ...
Hiệu trưởng Diệp run lên cầm cập, không dám nghĩ tới nữa.
Tả tiểu nhìn nhiều xem những người này, nhíu mày nói: "Cao sư mẫu, không biết trong nhà có cung phụng vị Vọng Khí Sĩ nào không? Có một vài việc, ta nói chưa chắc các ngươi đã tin, dù sao thì khác nghề như cách cả ngọn núi ... "
Mắt Cao phu nhân sáng lên, nói: “Đi, mời Bàng sư phụ tới đây."
Một lúc sau, có một ông lão dáng người cao gầy vội vàng đi tới: "Chủ mẫu."
“Ừm, vị này là Tả đại sư, cậu ta nói phong thủy nhà bọn ta có vấn đề, nên muốn tìm ngươi thảo luận một chút."
Cao phu nhan là ngưoi rat thong minh sac sao, nang cung không noi bị nham vào, bị tính kế gì đó ... Chỉ nói phong thuỷ khí tượng.
Thực rõ ràng, sau khi bàn về vấn đề này xong, vị Bàng sư phụ này cũng phải ra ngoài, chắc chắn không được tham gia vào đề tài sau đó.
Mà dao động khí tức thuộc về riêng Vọng Khí Sĩ, lại bình thản như mặt nước, không hề gợn sóng.
"Còn nói bỏ ra bao công sức ... Rõ ràng là tên nửa vời." Tả Tiểu Đa hừ một tiếng ở trong lòng, lập tức có phán đoán.
Người như vậy, lừa gạt người thường không hiểu biết, võ giả bình thường, thậm chí là người ở tầng lớp cao hơn nhưng không thạo nghề, thì vẫn là đủ.
Dù sao thì Vọng Khí Sĩ là một nghề hiếm người, một triệu người mới có một Vọng Khí Sĩ.
Diệp Trường Thanh nói đầy thản nhiên: "Biết đâu chừng, các ngươi tra ra được hung thủ cũng nên."
Mặt Cao phu nhân càng trắng bệch hơn.
Một chàng thiếu niên của Cao gia không kìm được khó chịu trong lòng nữa, bèn lên tiếng: “Bọn ta chắc chắn sẽ điều tra, nếu như cả một đám đều có hiềm nghi, vậy thì tra cả một đám luôn đi, lẽ nào lại để ông nội của ta bị thương không minh bạch ... ”
"Câm miệng!"
Cao phu nhân hét lớn, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí còn hơi run
rẩy.
Sau đó nàng quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh, nói nhỏ: "Diệp đại ca, đứa nhỏ này không hiểu chuyện, ăn nói bậy bạ, ngươi đừng để bụng."
Diệp Trường Thanh thờ ơ nói: "Đương nhiên, ta sẽ không nói ra ngoài. Nhưng mà gia giáo của Cao gia các ngươi nên nghiêm khắc thêm. Những lời này là nói ở thành Phong Hải ... Nếu ở Thượng Kinh mà còn dám nói vậy, thì Cao gia bị diệt lúc nào, cũng rất khó nói."
“Có rất nhiều tên của gia tộc, đừng nói là đi điều tra, cho dù chỉ nhắc tới cũng đã là không được, vấn đề liên quan tới đến lợi và hại này, em dâu nên hiểu."
"Người xưa có câu: Làm gia tộc hưng vượng thì khó, nhưng làm cho lụi bại thì dễ. Nhưng còn có một câu nữa, đó là ... Diệt một gia tộc chỉ cần một câu."
Diệp Trường Thanh phất tay áo, xoay người và nói: "Tả Tieu Đa, ngươi tới xem hiệu phó Cao đi, đừng làm phí thời gian vô ích."
"Không cần phải nhìn."
Tả Tiểu Đa cười, nói: "Ta đã thấy rất rõ ràng."
“Hở?”
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào Tả Tiểu Đa.
"Lần này Cao gia bị người ta tính kế rồi."
Tả Tiểu Đa cười khổ, nói: "Vận mệnh người một nhà đánh nhau, huynh đệ tương tàn, dù phán đoán bằng tướng số thuật, hay bằng Vọng Khí Thuật cũng đều như vậy. Mà vấn đề mấu chốt bây giờ là ... Có lẽ phong thủy của Cao gia ở thành Phong Hải này bị người khác động tay động chân rồi ... Chỉ hơi sơ sẩy thôi, sẽ bị diệt cả tộc ... "
“Khụ khụ khụ ... " Diệp Trường Thanh che miệng, ho khan liên tục.
Tả Tiểu Đa vội vàng ngậm miệng lại.
Cao phu nhân cau mày, quét mắt trầm ngâm.
Bây giờ trong phòng có gần trăm người, nhiều người nhiều miệng.
Diệp Trường Thanh nói: “Em dâu, việc này không cần có quá nhiều người biết ... "
Cao phu nhân gật đầu, nói: “Lão đại, lão nhị, lão tam ở lại, còn những người khác thì trở về hết đi."
Một người đàn ông trung niên khác nghe vậy bất mãn nói: "Mẹ cả, bọn ta đều là con của cha, sao lại không được nghe?"
Hắn vừa nói xong, mười mấy đứa con trai khác cũng phụ họa theo! Cao phu nhân quát lớn: "Đi ra ngoài hết cho ta!"
Nhưng vẫn không có ai cử động.
Nhị phu nhân dịu dàng khuyên: "Chị cả à, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà với nhau thì sao lại không thể nói? Mà lại nói, những gì đứa trẻ kia nói ra thật khiến cho người ta hoảng sợ, việc liên lụy tới sinh tử tồn vong của gia đình chúng ta ... Để mọi người cùng nghe, biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, sau đó tiếp thu ý kiến của mọi người, mới dễ ứng đối ... "
Các vị phu nhân khác cũng tích cực phụ họa theo.
“Đúng đấy chị cả. Mọi người cũng đều quan tâm tới việc nhà chúng ta mà."
“Chị cả, bọn ta có vô dụng thì cũng không thể phá hoại chuyện nhà được."
“Đúng đậy chị cả, đâu cần phải ... "
Cao phu nhân nhắm mắt lại, gân xanh trên trán giật thình thịch.
Qua một hồi thật lâu thật lâu, mới nói: "Con trai thì ở lại, các tiểu bối khác thì ra ngoai. Ta nói cho cac nguoi biết, ở lại thì ở lại, nhung luc ma không cho cao ngươi nói, mà đứa nào dám hé răng, thì lập tức cút ra ngoài!"
"Xí ... "
Có người bắt đầu lẩm bẩm không phục.
Nhưng bắt đầu từ đời cháu, cũng đều đã đi ra ngoài, tất cả con cái của đám con dâu cũng ra ngoài hết.
Cả một phòng to như vậy, trong chớp mắt thoáng đãng hơn nhiều.
Nhưng số người ở lại cung không phải là ít, co tam khoảng mười may bà vợ và hai mươi ba đứa con trai.
Dù là người trầm ổn như Diệp Trường Thanh cũng phải trợn trắng mắt, hắn ngửa đầu lên nhìn trần nhà, trong lòng thổn thức không thôi.
Haizzz, ngày thường hiệu phó Cao e là cũng không dễ sống gì!
Bảo sao lại gầy vậy, nếu mà là ta ...
Hiệu trưởng Diệp run lên cầm cập, không dám nghĩ tới nữa.
Tả tiểu nhìn nhiều xem những người này, nhíu mày nói: "Cao sư mẫu, không biết trong nhà có cung phụng vị Vọng Khí Sĩ nào không? Có một vài việc, ta nói chưa chắc các ngươi đã tin, dù sao thì khác nghề như cách cả ngọn núi ... "
Mắt Cao phu nhân sáng lên, nói: “Đi, mời Bàng sư phụ tới đây."
Một lúc sau, có một ông lão dáng người cao gầy vội vàng đi tới: "Chủ mẫu."
“Ừm, vị này là Tả đại sư, cậu ta nói phong thủy nhà bọn ta có vấn đề, nên muốn tìm ngươi thảo luận một chút."
Cao phu nhan là ngưoi rat thong minh sac sao, nang cung không noi bị nham vào, bị tính kế gì đó ... Chỉ nói phong thuỷ khí tượng.
Thực rõ ràng, sau khi bàn về vấn đề này xong, vị Bàng sư phụ này cũng phải ra ngoài, chắc chắn không được tham gia vào đề tài sau đó.
Mà dao động khí tức thuộc về riêng Vọng Khí Sĩ, lại bình thản như mặt nước, không hề gợn sóng.
"Còn nói bỏ ra bao công sức ... Rõ ràng là tên nửa vời." Tả Tiểu Đa hừ một tiếng ở trong lòng, lập tức có phán đoán.
Người như vậy, lừa gạt người thường không hiểu biết, võ giả bình thường, thậm chí là người ở tầng lớp cao hơn nhưng không thạo nghề, thì vẫn là đủ.
Dù sao thì Vọng Khí Sĩ là một nghề hiếm người, một triệu người mới có một Vọng Khí Sĩ.
Danh sách chương