Hai nữ sinh đỏ hoe con mắt ra giá, lần này đột phá lên mốc năm mươi ngàn.

Sau một trận chiến khốc liệt, cuối cùng một nữ sinh bản địa Phong Hải, ra giá sáu mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm!

Còn những ai thua hai mắt đều hun lửa, vẻ mặt không cam tâm không phục, với gia thế nhà nàng nếu như ra tay sớm hơn thì nhất định có thể ôm tâm trạng vui sướng vì thu hoạch một chiến lợi phẩm rồi, nhưng đáng tiếc, lại chậm một bước, cuối cùng thành xôi hỏng bỏng không.

Chẳng được gì!

Nhìn tiểu bạch hổ trong lòng người khác, hai mắt đỏ hoe, chực chờ sắp khóc.

Mười bảy nghìn của người ta đã lấy được một con, mình phải bỏ ra giá sáu mươi bảy nghìn, vậy mà lại hụt mất... cảm giác này, đúng là bực chết đi được.

Nhưng mà sắc mặt của người thắng cuộc cũng không được tốt lắm, suy cho. cùng cũng là bỏ ra cái giá siêu cao, nghĩ thôi cũng sắp nôn ra máu rồi...

Quay lại nhìn Chân Phiêu Phiêu và Vũ Yên Nhi lần đầu chỉ bỏ ra giá mười bảy nghìn thì đã lấy được một con, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ đến xanh cả mắt.

Đây rõ ràng là vừa tiết kiệm tiền lại có thể diện! Sớm biết thì lúc đầu đã liều, chắc chắn sẽ không tốn nhiều tiền như thết

Chỉ đáng tiếc là, có tiền khó mua được hai chữ sớm biết, là đạo lý từ xưa đến giờ!

Cho đến nay, chín chú hổ con đã có chủ nhân của riêng chúng.

Tả Tiểu Đa mỉm cười lấy ra một vài mẩu giấy: “Các chị em, nào nào nào, ai chưa thanh toán tại chỗ được thì viết giấy nợ cho ta, nội trong một tháng phải thanh toán hết cho ta.”

“Chỗ mấy anh em chúng ta phải sòng phẳng, nếu trong một tháng ai không thanh toán được, thế thì không còn quan hệ gì nữa cả, ta sẽ tung tin ra ngoài, với cái giá này, đi tìm một nhà khác, tin chäc chủ nhân mới vẫn sẽ vui vẻ mà cầm giấy nợ nhận nuôi con hổ con này thôi.”

“Ai mà thèm nợ ngươi, quay về ta sẽ đưa.”

Mấy nữ sinh mặt mũi đều ngửa lên trời, ai ai cũng ra vẻ kiêu ngạo.

Đã dám hét ra giá, vậy sao lại không dám lấy ra? Đắt một chút thì đắt một chút, lão nương đây cũng đưa ra được!

Tả Tiểu Đa mỉm cười phát giấy trắng, thu giấy nợ.

Chín con tiểu bạch hổ này, Tả Tiểu Đa đã hốt về được 286888 viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm!

Khoản thu nhập này thực sự vượt quá mong đợi của Tả Tiểu Đa.

Đám nữ sinh này đúng là giàu có thật mà... ha ha ha...

Lần sau nhất định phải ra ngoài tìm thêm mới được.

Tả Tiểu Đa cầm chín tờ giấy nợ, vẻ mặt tươi cười hớn hở.

Và chín cô gái cũng trở thành tâm điểm chú ý, ôm tiểu bảo bối trong lòng họ, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết, những nữ sinh khác cũng háo hức chạy lại nựng

nịu vuốt ve...

“Cho ta ôm một cái... cho ta ôm một cái..."

“Dễ thương quá...” Đột nhiên vang lên một tiếng hét: “Nó đang liếm ta nè... oa oa oa...” Những tiếng cầu khẩn bắt đầu vang lên trong đám nữ sinh...

Có mấy người còn đỏ cả mắt đến tìm Tả Tiểu Đa: “Lớp trưởng Tả, đi lấy thêm vài con đi...”

Tả Tiểu Đa chẳng biết làm sau, chỉ đành lắc đầu lia lịa. Còn muốn lấy thêm vài con? Có đánh chết cũng không đi nữa!

Chỉ mấy con này, mà hai chân của ta đã đứng trên miệng núi lửa, nếu còn đi tiếp, chắc chắn không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.

Phía sau cách đó không xa, hơn mười giáo viên chủ nhiệm đều mặt đối mặt nhìn nhau.

Thành thật mà nói, mấy con tinh thú con này đều có cấp phẩm không bình thường, nhưng trước mắt chỉ mới ở giai đoạn sơ sinh, tương đương với giai đoạn chưa thành niên, nếu thật sự đem đi bán, một con trung bình có giá hai mươi ngàn viên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, thì cũng đã được coi là một cái giá trên trời rồi.

Nhưng trong một hoàn cảnh đặc biệt như thế, lại được Tả Tiểu Đa đôn giá lên gấp bội phần, hơn nữa cũng không có ai mắng hắn chặt chém.

Giá khởi đầu là một viên, giá sau đó đều do bản thân các người tự nâng giá lên ào ào, sao có thể nói là hắn chặt chém được chứ?

“Tên tiểu tử khốn kiếp này... ở lớp của ngươi sao?” Một giáo viên nhìn Văn Hành Thiên với vẻ mặt u ám.

“Khụ khụ, là lớp trưởng của năm nhất bọn ta.”

“Chính là cái tên Kiếm Vương? Đá Háng kia?”

“Khụ khụ... sao thế?”

“Quả nhiên là tiện!”

Mấy giáo viên đồng thanh đáp.

“Tên này đúng là quá tiện! Quá gian.”

Mấy giáo viên lại thở dài ngao ngán.

Bọn họ dám đảm bảo, cho dù mấy người bọn họ không đòi những con hổ đó lại, đưa nó về, cho dù mặc kệ cho Tả Tiểu Đa mang đi, Tả Tiểu Đa cũng sẽ không thể mang ra ngoài được, không qua được ải kiểm tra!

Những thứ này chắc chắn sẽ bị tịch thu!

Trong khu vực luyện tập, không được phép săn bắt hay làm hại tinh thú con, đây là quy định, nếu không thì làm sao còn tinh thú tục truyền về sau chứ?

Cách làm của Tả Tiểu Đa có thể nói là một điều cấm ky!

Nhưng mà, mấy con hổ con mà Tả Tiểu Đa lấy được quả thật là dựa vào thực lực của hắn, vượt giới hạn đến khu vực lãnh địa tinh thú cấp Anh Biến để lấy về, đúng là đầu cơ trục lợi, người ta có bản lĩnh vượt qua giới hạn, nhưng chỉ có thể buông trôi bỏ mặc!

Nhưng cho dù như thế, bên phía nhà trường cũng sẽ tịch thu một nửa, tuyệt đối không thể để mang đi hết toàn bộ, làm gì có cái lý đó.

Cơ mà cái tên này tâm tư gian xảo, vậy mà lại dám mở bán đấu giá ở chỗ này!

Chín con bạch hổ con bị chia ra lẻ tẻ, bị chín nữ sinh mỗi người ôm một con ra ngoài!

Không chỉ bản thân bọn họ sẽ khóc cho ngươi xem, còn liều mạng với ngươi, gia tộc phía sau bọn họ cũng sẽ lập tức tìm tới đây.

“Nè... sao lại ăn hiếp bé con nhà ta...” “Ôi dào, chẳng qua chỉ là một con tiểu bạch hổ thôi mà..."

“Lế nào Cao Võ Tiềm Long các người... nghèo túng lắm sao...”

Mấy lời nói gở này còn có thể diện của những nhân vật lớn, ai cũng có thể tưởng tượng ra được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện