Trong phút chốc Giang Nhược có phần không hiểu nguyên do, vừa động não một chút, sững sờ ngay tại chỗ.
Cô nhìn người phụ nữ cao gầy mặc trang phục chơi bóng trên sân, nói lẩm bẩm: "Chị ta không thể biết..."
Chuyện cô và Lục Hoài Thâm kết hôn, ngoài người nhà hai bên, chỉ có vài ba người bạn có quan hệ khá tốt với Lục Hoài Thâm biết.
Bạn bè nghĩa khí, nếu chuyện này đương sự không công khai, tất nhiên sẽ không nói linh tinh ra bên ngoài.
Còn về người nhà, bất kể là họ Lục hay họ Giang, việc này liên lụy đến lợi ích của từng người, tình thế bên trong phức tạp, không cần đương sự nhắc nhở, đều sẽ không tùy tiện truyền ra.
Mặc dù cô với Lục Hoài Thâm từng xuất hiện cùng nhau ở nơi đông người trong ngành, nhưng cả nhà Giang Vị Minh cũng đều ở đó, dẫu gì cô cũng là người nhà họ Giang, bất kể đi ngang qua, hay đi phá hoại thì xuất hiện cùng người nhà họ Giang vẫn hợp tình hợp lý.
Cho dù không cẩn thận bị hỏa nhãn của Gisele nhìn thấy hành vi thân mật của cô với Lục Hoài Thâm, cũng sẽ không nghĩ theo hướng kết hôn.
Mi tâm Giang Nhược nhíu chặt, lúc này mới trừng mắt nhìn về phía Lục Hoài Thâm, nói chắc chắn: "Hẳn là chị ta không biết bọn mình đã kết hôn."
"Có lẽ vẫn chưa đoán được đến đó, nhưng cũng nổi lòng nghi ngờ." Lục Hoài Thâm nói hững hờ.
Từ trong giọng điệu của anh, Giang Nhược có thể nhìn ra thái độ của anh với chuyện này, điển hình cho kiểu có chỗ dựa nên không sợ hãi.

Quả thực hiện tại Lục Hoài Thâm không sợ người ngoài biết, nhưng suy xét đến Giang Nhược lo lắng cho thanh danh bản thân, cùng với hiện giờ thế cục hai bên công ty đều không ổn định là bao, thời điểm thích hợp, sẽ công bố quan hệ qua truyền thông, sẽ giảm thiểu ảnh hưởng tới cô và tổn thất lợi ích.
Gisele tỉnh bơ như thế, Giang Nhược đâu thể nhìn ra được?
Bây giờ cô hối hận, sớm biết vậy, ngày hôm qua đã bảo cái gọi là "kết hôn" kia, chẳng qua chỉ là bịa đặt lung tung để thoát khỏi dư luận.
Nếu Gisele vẫn luôn hoài nghi cô cùng Lục Hoài Thâm có gì đó, vậy hiện tại trong mắt G, cô chẳng những đã kết hôn, còn là loại phụ nữ đời tư hỗn loạn tư thông với đàn ông khác?
Cô nhớ tới một chuyện, có khi nào Gisele lén trao đổi tin tức với Châu Trí Nhã về vấn đề giữa cô và Lục Hoài Thâm không?
Như vậy chuyển bien th4i độ của Châu Trí Nhã với cô lúc trước, bắt đầu cảm thấy hứng thú với đời tư của cô, cũng đã có dấu vết lần theo rồi.

Cô nhỡ rõ ràng, Châu Trí Nhã từng dò xét lấp lửng cách suy nghĩ của bản thân cô về tiểu tam, cho nên khi đó căn bản là Châu Trí Nhã đang...mỉa mai cô?
Giang Nhược phẫn nộ từ tận đáy lòng, là mình không học được phỏng đoán lòng người sao?
Vốn không phải.
Là những người này lòng bụng quá nhiều! Im ỉm không hé răng lợi dụng cô, trong lòng còn vui hơn hớn xem trò cười.
Giang Nhược không hình dung nổi cảm giác hiện tại, cô cũng coi như nghiêm túc tẫn trách với công việc, cho dù Lục Hoài Thâm vẫn luôn giữ nguyên ý đồ hợp tác cùng Chung Thận, nhưng cô cũng chưa bao giờ từng để lộ bất kì kế hoạch kinh doanh nào của Gisele trước mặt Lục Hoài Thâm...
Nghĩ tới đây, Giang Nhược lại ngây người.

Nếu Gisele có điều hoài nghi về mối quan hệ giữa cô và Lục Hoài Thâm, vậy có phải Chung Thận cũng biết chuyện không?
Giang Nhược tức mụ đầu, cắn nghiến răng, vẻ mặt cứng ngắc vô cùng lạnh lùng.
Phỏng đoán từ đề tài câu chuyện ban nãy, Giang Nhược thầm nghĩ, Lục Hoài Thâm có thể biết được quá nửa, nhưng cũng chỉ dừng ở mức Giang Nhược cảm thấy bị Gisele lợi dụng, không cam lòng.
Thật ra bắt đầu từ lúc Gisele bảo Giang Nhược đại diện hẹn anh gặp mặt, Lục Hoài Thâm đã cảm thấy tâm tư người này không trong sáng.

Nhưng người phụ nữ kia tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, có thế nào thì thủ đoạn cũng không đơn giản được đâu, bằng không sao có thể ngồi lên vị trí bây giờ, còn được người ta trọng dụng?
Chút tâm tư bịp bợm đó, so với sự biến hóa khôn lường trong kinh doanh, cũng chỉ là một góc núi băng.
Giang Nhược mới ra đời, một củ cải non, vừa khéo trên người lại có giá trị đáng lợi dụng, sao người ta có thể không bắt tay làm khó cho được?
Lục Hoài Thâm nói: "Nếu không thì từ chức?"
Giang Nhược sửng sốt, trước kia Lục Hoài Thâm từng khuyên cô như thế, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Hoài Thâm khinh thường công việc của mình, cô còn càng lấy làm tự hào hơn với việc bản thân có thể dựa vào năng lực tự kiếm cơm, hóa ra cô hiểu sai ý.
Sau cơn giận Giang Nhược hơi mất tinh thần, dựa vào ghế nằm khẽ hỏi: "Trước đây anh đã đoán được Gisele biết quan hệ chúng ta không bình thường, cũng biết chị ta lợi dụng em tiếp cận anh?"
Ngay từ đầu Gisele đã nhìn cô không vừa mắt, mục đích giữ cô lại bên cạnh, chẳng qua cũng là coi cô như một quân cờ tùy thời dùng tới.
Phỏng chừng Chung Thận cũng có mục đích tương đồng.
Một tay Lục Hoài Thâm chống cằm, ánh mắt không có điểm đích, "Tiếp cận anh thì sao nào? Dù cô ta hao hết tâm tư ngấm ngầm mưu tính em đi chăng nữa, cũng không mưu tính được với anh."
Lục Hoài Thâm phát hiện cảm xúc của cô cực kì không ổn định, bàn tay hơi dịch sang phải, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng mịn của cô, năm ngón tay vừa nắm lại đã có thể hoàn toàn bao trọn, chút xương thịt cỏn con ấy, cuộn tròn trong lòng bàn tay anh cũng chẳng lấp đầy nổi.
Anh xòe năm ngón tay ra, nhẹ ngàng đặt lên tay cô, lần này cô không né tránh, cũng không cự tuyệt.
Ngón cái Lục Hoài Thâm vuốt ve ở chỗ mạch máu đan xen trên cổ tay cô, thời điểm mở miệng không khỏi làm dịu giọng: "Nếu không muốn ở nữa thì nói với anh, công việc thôi mà, đổi là được."
Thật ra tâm tư Giang Nhược đã không còn ở đó, chưa từng nghĩ ánh mắt anh vẫn luôn ở trên mặt cô, khi cô nghe xong quay đầu nhìn sang anh, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, cô cụp mắt nhìn nhìn tay anh, thất thần nghĩ: khớp xương tay mảnh khảnh thanh thoát, đẹp nhưng không có vẻ yếu ớt, hơi hơi nổi lên gân xanh cho người ta một cảm giác sức mạnh đầy nam tính.

"Đang nghĩ gì đấy?"
Cô nói: "Em nghĩ cái tay này của anh, trước kia lúc tức giận dùng một chút lực, đã có thể bóp đau em, nếu mà dùng toàn bộ sức lực, có khi nào bẻ gãy cổ tay em không?"
Lục Hoài Thâm bị vẻ mặt đứng đắn của cô chọc cười, nét tươi tắn mờ nhạt hiện lên nơi khóe mắt, Giang Nhược đang ngẩng đầu nhìn anh, cô bỗng nhiên khựng lại, cứ nhìn không động đậy, như là phát hiện chuyện gì mới lạ lắm.
"Lục Hoài Thâm, anh biết anh có nếp nhăn khoé mắt không?"
Vẻ tươi cười của Lục Hoài Thâm biến mất tức thì, nghiêm mặt, ngũ quan căng cứng như cũ, không dễ nhìn ra dấu vết năm tháng.
Trái lại Giang Nhược cũng bị phản ứng của anh chọc cho nhếch miệng bật cười.

Lục Hoài Thâm nhíu mày: "Cười gì mà cười, em cũng sẽ có ngày ấy."
Giang Nhược ghé sát gần một chút, đắc ý mà nói: "Em còn chưa đến 24 tuổi, cách ngày này còn lâu lắm."
Lục Hoài Thâm cúi đầu, nhìn một bên cổ tay cô được anh nắm, tay kia thì đặt trên cẳng tay anh, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ đắc ý, nét mặt thoải mái tràn trề hơi thở trẻ trung dịu dàng.
Giang Nhược bị anh nhìn mãi, nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Thật ra chuyện riêng tư thân mật nhất cũng đã từng làm, nhưng vẫn không địch nổi một ánh mắt sâu lắng chuyên chú của anh.

Tâm trạng Giang Nhược vui hơn, vẫn không trả lời vấn đề Lục Hoài Thâm hỏi cô có muốn đổi việc không.
Bên Gisele hình như đã kết thúc, hai người bắt tay, cũng không biết có đạt được thỏa thuận miệng gì đó chưa.
Cô hất bỏ tay Lục Hoài Thâm đang được nắm trong đôi tay mình, nói: "Nghiêm chỉnh tí đi."
Lục Hoài Thâm liếc cô một cái bằng vẻ mặt khó dò, cũng chứng minh đây là cô tỏ thái độ gián tiếp.
Tạm thời cô vẫn sẽ không từ chức.
Người tới gặp vị sếp phương bắc này cũng không chỉ có Lục Hoài Thâm và Gisele, Giang Nhược nghe bọn họ nói chuyện, dường như đề cập đến đấu thầu kinh doanh, bởi vì trước đây Gisele chưa từng nhắc đến một chữ nào với Giang Nhược nên cô cũng không hiểu lắm, chỉ biết không liên quan đến chi nhánh DS trong nước.
Trong đoàn người không phải "Tổng" này thì cũng là "Tổng" kia, ít nhiều cũng từng gặp mặt, qua giới thiệu của một người trong đó, bữa tối sẽ đi ăn ở một nhà hàng lân cận.
Nhà hàng này trông như tầm thường không có gì lạ, nhưng trang hoàng bên trong khá độc đáo, có phần giống phong cách Nhật Bản, nhưng lại không phải hoàn toàn, bầu không khí thì cực kỳ yên tĩnh.
Buổi tối ở vùng ngoại ô, không khí mát mẻ, ngọn gió vào đêm thổi qua, cơn buồn ngủ nóng nảy trong người thoáng chốc như thể đều bị quét sạch.
Cũng không biết có phải do dãi nắng lâu quá lại lập tức vào điều hòa nhiệt độ thấp hay không mà Giang Nhược cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái, vào nhà ăn ngồi xuống chẳng bao lâu liền cảm thấy trong người nóng lạnh luân phiên, bụng nhộn nhạo buồn nôn.
Mặc dù đói, nhìn đầy bàn cao lương mĩ vị ngon mắt, cô cũng không muốn động đũa tí nào.

Tùy tiện uống ít nước ấm, miễn cưỡng ăn một tí, cô liền dừng đũa, yên lặng ở bên cạnh.
Thời điểm Gisele vào chỗ, đang trò chuyện vui vẻ với một nữ phó tổng đã gặp nhau ngày trước, mà Lục Hoài Thâm lại ngồi cùng vị sếp phương bắc kia, Giang Nhược lại phải theo cạnh G, cứ phân vị trí như vậy, cô vừa vặn ngồi ở giữa Gisele và Lục Hoài Thâm.
Cũng không biết trùng hợp hay do người làm, Giang Nhược chẳng có tâm tư quản nhiều thế.
Ban đầu cô còn gắng gượng chịu đựng được, ngồi ngay ngắn nói chuyện với người khác, lúc sau người cô lúc nóng lúc lạnh, trang điểm cũng không che được sắc mặt tái nhợt, khó chịu đến mức không nhịn được chau mày.
Lục Hoài Thâm kề bên cô, lại thường xuyên chú ý sang, lúc này phát giác sự lạ thường của cô, tay ở dưới bàn thử nhiệt độ trên đùi cô, bỏng giãy.
Lục Hoài Thâm rút về tay, nói với người ta lát nữa mình có chút việc, phải rời đi trước.

Nói xong lại nhìn về phía Giang Nhược, làm như mới vừa phát hiện ra sự bất thường của cô, liền hỏi: "Trợ lí Giang làm sao vậy, trông sắc mặt có vẻ không khỏe lắm."
Giang Nhược cố lên tinh thần nói: "Hình như buổi chiều hơi cảm nắng, sau lại ngồi trong điều hòa, bị cảm lạnh rồi."
Gisele nhìn cô giây lát, nói quan tâm: "Nghiêm trọng không?"
Giang Nhược nói: "Vẫn ổn."
"Nhìn dáng vẻ cô rất không thoải mái." Gisele nhíu mày, bày ra vẻ săn sóc của cấp trên với cấp dưới.
Lục Hoài Thâm nói: "Trợ lí Giang, có cần đưa cô đến bệnh viện không?"
Gisele cụp mắt khẽ nhướn mày, nghĩ thầm cũng không biết Giang Nhược bệnh thật hay giả bệnh, cô ta thuận thế lấy lòng Lục Hoài Thâm là xong.
Cô ta nói: "Chốc nữa tôi có tài xế tới đón, vậy làm phiền Lục tiên sinh đưa trợ lý của tôi đi trước," nói xong lại vỗ vỗ vai Giang Nhược: "Trông cô có vẻ rất khó chịu, đi bệnh viện xem xem, đừng để lỡ dở công việc ngày mai của cô."
Trên đường tới đây, Giang Nhược đã xin với Gisele nghỉ ngày mai.
Dù sao Gisele cũng nhận định bọn họ có chút gì đó, chẳng qua là thuận nước giong thuyền, xem chừng muốn lấy lòng Lục Hoài Thâm, Giang Nhược cũng không làm trò do dự với chị ta nữa, vô cùng dứt khoát đi theo Lục Hoài Thâm.
Ra khỏi phòng bao, Giang Nhược đau đớn che bụng: "Em buồn nôn."
Làn da trên dưới toàn thân nóng đến mức phát đau, trong người lại đang rét run, hốc mắt cũng nóng lên, dưới ánh đèn đôi mắt sáng dị thường.
Lục Hoài Thâm bế cô lên, vào xe liền lấy thảm cho cô đắp.
Giang Nhược nói: "Không phải đi bệnh viện, về nhà là được, chắc là cảm nóng."
Lục Hoài Thâm vẫn đưa cô đi bệnh viện, trực ban cấp cứu nói khá hời hợt: "Cảm cúm mùa hè thông thường."
Kê một hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy, đồng thời dặn dò đừng dùng điều hòa ăn uống thanh đạm, cứ đơn giản như thế mà đẩy cô đi.
Sắc mặt Lục Hoài Thâm nghiêm túc: "Chỉ là cảm cúm sao? Cô ấy bảo buồn nôn, cũng không cần làm siêu âm?"
Bác sĩ nhìn anh như nhìn thằng thần kinh.
Trước kia, vào mùa hè, Giang Nhược cũng bị ốm như vậy, thỉnh thoảng sẽ còn miệng nôn chôn tháo, bình thường chỉ ngủ một giấc là khỏi.
Trên đường về, Giang Nhược đã đỡ hơn, triệu chứng nóng lạnh trong người vẫn còn, cô đắp cái chăn y như cà tím dầm sương.

Cô đã báo với Cao Tùy, muốn đi dự thính phúc thẩm, trong lòng mới an tâm hơn, Cao Tùy cũng cảm thấy sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
(cà tím dầm sương: câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc, Trung Quốc.

Trước đây, cà tím sinh trưởng trên cánh đồng lớn, đến mùa thu, hàm lượng solanine trong cà tím tăng lên, nhất là sau tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một lớp sương mỏng, thời điểm này nếu còn chưa thu hoạch kịp, hàm lượng nước trong cà tím dầm sương sẽ bị giảm xuống, vỏ trở nên nhăn nheo.

Nếu ăn quá nhiều cà tím dầm sương sẽ gây khó chịu.

Thực ra trong quá khứ, câu này vốn để nói với mọi người, không nên ăn quá nhiều cà tím dầm sương.


Tuy nhiên, sau này nó còn được dùng với nghĩa ẩn dụ, để chỉ một người ủ rũ, mất tinh thần, phờ phạc,...)
Trái lại vào lúc này cô lại lo lắng ngày mai sẽ không đi được.
Lên tầng cũng là Lục Hoài Thâm bế lên, cũng không phải không thể đi, chỉ là hơi tốn sức.
Lục Hoài Thâm hỏi cô: "Sức đề kháng của em sao mà kém thế, không chặn nổi mấy cái bệnh vặt vãnh."
Giang Nhược lắc đầu: "Đây không gọi là sức đề kháng kém, mà gọi là số khổ."
Lục Hoài Thâm thấy cô còn có lòng dạ thảnh thơi nói đùa, ánh mắt nhìn cô chăm chú càng thêm khó dò.
Về đến phòng Lục Hoài Thâm định đặt cô lên giường, Giang Nhược không đồng ý, chưa tắm rửa chưa thay quần áo, cô không muốn lên giường.
Cả ngày hôm nay, khắp người toàn mồ hôi, cô ưa sạch sẽ, vẫn phải gắng gượng đi tắm rồi mới ngủ.
Tắm xong người cô lại lạnh run, Giang Nhược bảo anh tìm chăn dày ra, một mình cô cuộn tròn trong chăn run lẩy bẩy.
Giữa mùa hè nóng nực, tắt điều hòa rất khó chịu, cô lại đắp chăn dày, cái kiểu oi bức không cách nào hòa dịu.
Lúc thì bảo nóng lúc lại kêu lạnh với Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm không biết từ đâu xách vào cái quạt điện, bảo cô đắp chăn bật quạt.
Lục Hoài Thâm tắm rửa xong ra ngoài, Giang Nhược đã ngủ rồi, chỉ là trong lúc mê ngủ cũng không thoải mái lắm, cô cảm thấy mình đã ngủ rồi, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm cùng âm thanh anh đi đi lại lại sau khi ra ngoài, nhưng mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy bất giác thiếp đi.
Nửa đêm, Giang Nhược ngủ không ngon, Lục Hoài Thâm cũng nóng tới mức không yên ổn, không đắp chăn chỉ mặc quần đùi vẫn khó ngủ, bao lần anh bị nóng đến nỗi thức giấc, mỗi lần đều thò tay vào chăn thử nhiệt độ người cô.
Có lần còn hoài nghi bác sĩ kia nói nhảm nhí, thế nào mà anh chưa từng mắc loại cảm cúm này?
Mãi đến quá nửa đêm, anh sờ thấy Giang Nhược bắt đầu đổ mồ hôi, nới bớt chăn ra cho cô, lại bật quạt ở mức nhỏ nhất.
Giang Nhược đã thuyên giảm, anh cũng thật sự không chịu nổi cái nóng nữa, đứng dậy sang phòng cho khách mở điều hòa ngủ hai ba tiếng.
Buổi sáng Giang Nhược bị đồng hồ báo thức làm tỉnh, cảm thấy người nhớp nháp, ngoài cổ họng đau ngứa nghẹt mũi ra, không có khó chịu gì khác nữa.
Cô vẫn nhớ rõ phải đến toà án, vươn người ngồi dậy, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, cô đi vào, Lục Hoài Thâm tắm xong mặc quần đùi đang cạo râu trong đó.
Lục Hoài Thâm dừng động tác, lau nhẹ bọt dưới cằm, hỏi cô: "Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Giang Nhược lắc đầu, tự nhiên lướt qua anh đi bên trong tắm rửa.
Cô đứng dưới vòi sen, cách tiếng nước nói với Lục Hoài Thâm: "Lúc nữa anh nhớ đưa em đến toà án."
Lục Hoài Thâm ừ một tiếng.
Lục Hoài Thâm đã báo trước với thím Ngô, bữa sáng của Giang Nhược hôm nay thanh đạm đến mức ngay cả vị muối cũng không có.
Hai ngày này liên tục nhiệt độ cao, Giang Nhược ốm dậy cũng không dám mặc váy áo hai dây, hơn nữa bầu không khí trong toà án trang nghiêm, cô bèn mặc một bộ áo sơ mi lụa tay lỡ màu lục sẫm, chân váy chữ A màu đen tông xẹt tông với giày cao gót.
Lục Hoài Thâm đưa cô tới toà án rồi đi, sau khi Giang Nhược tiến vào thì ngồi đợi Cao Tùy ở đại sảnh tầng một..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện