Giang Nhược không che giấu: "Mẹ khen anh."
Bộ dạng Lục Hoài Thâm kiểu đúng như trong dự liệu, hỏi một cách rất hứng thú: "Khen thế nào?"
Giang Nhược nghiêng đầu thấy đuôi lông mày anh giương lên, hơi có vẻ đắc ý, cô lại cứ không muốn anh cho được toại nguyện, cố tình nói: "Còn có thể khen thế nào, thật ra chỉ là khen xã giao tí thôi."
Lục Hoài Thâm liếc xéo cô: "Không thể nào."
Giang Nhược thành thạo rửa bát, uể oải ừ hữ một tiếng: "Anh tự tin quá nhở."
"Không phải đều bảo bố mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vừa lòng à?" Lục Hoài Thâm đón bát đĩa đã rửa vẫn còn dính bọt trong tay cô, đẩy vào nước sạch, lại mở vòi thêm nước.
Nhất thời không chú ý nặng nhẹ, vòi nước mở mức lớn nhất, giọt nước bắn tóe lên khắp người, Lục Hoài Thâm mặc áo sơ mi sẫm màu trái lại không nhìn ra vệt nước mấy, Giang Nhược mặc váy sơ mi màu be nên vệt nước rất rõ ràng.
Giang Nhược tức giận lườm anh một cái, dùng khuỷu tay xô anh ra, "Thôi, anh đừng gây thêm phiền phức nữa."
Có vài người sôi nổi hăm hở, mạnh mẽ phóng khoáng trên thương trường, ra mặt bàn hợp đồng động một tí là trên 9 con số, nhưng sau lưng ngay cả rửa bát cũng làm không xong.
Lục Hoài Thâm sờ sờ mũi, một lúc sau, cũng chẳng ai nói chuyện.
Giữa phòng bếp và phòng khách cách nhau phòng ăn, do bố cục mà từ phòng khách không thể nhìn thẳng vào trong bếp, nhưng âm thanh lại có thể truyền đến rõ ràng.
Lục Gia Lạc cùng Lục Giam ríu ra ríu rít không ngừng, trong đó còn xen lẫn tiếng TV, ngược lại khiến phòng bếp càng tăng thêm vẻ yên tĩnh đặc biệt.
Bồn rửa bát đối diện cửa sổ phòng bếp, trung gian là dải xanh hóa to màu lục đậm, ngước mắt có thể nhìn thấy đèn đuốc nhà đối diện.
Giang Nhược mặc tạp dề, trước khi rửa bát quấn tóc lên, lộ ra một mảng trắng tuyết từ cổ đến vành tai, Lục Hoài Thâm xao động tâm tư, yết hầu cuộn lăn, đi đến sau lưng cô, đôi tay ướt sũng chống ở mép bồn rửa bát, ôm giữ cô giữa cơ thể và bệ bếp.
Thời điểm anh tới gần, Giang Nhược cứng đờ ngay tức khắc, Lục Hoài Thâm hơi khom lưng, cằm tì sau tai cô.
Giang Nhược cảnh cáo bằng khí thế yếu ớt: "Anh chú ý tí đi..."
Bên tai là hơi thở thô trầm nóng rực của Lục Hoài Thâm, sự ái muội lượn lờ trong không khí, anh kề sát sạt vào cô, cô cũng không có đủ không gian nhúc nhích, chỉ có thể mặc kệ anh tác loạn.
Giang Nhược cũng không tập trung được nữa, Lục Hoài Thâm nhìn chằm chằm mang tai trắng hồng của cô, phủ môi xuống, cả người Giang Nhược run rẩy, miếng rửa bát rớt xuống nước, tóe lên gợn sóng lăn tăn.
Vòm ngực rắn chắc của Lục Hoài Thâm sát sau lưng cô, nhiệt độ, độ cứng cùng với sự cọ xát như có như không, khiến toàn thân cô mềm nhũn.
Nụ hôn của Lục Hoài Thâm từ vành tai cô xuống đến cằm, nói khàn khàn: "Quay mặt lại đây."
Giang Nhược như trẻ con dấu người lớn làm chuyện xấu, căng thẳng trong lòng, nhưng càng căng thẳng lại càng hưng phấn, cô vừa ngước mắt đã có thể thấy ánh đèn sáng ngời ở cửa sổ tòa đối diện, còn có thể thấy bóng người lắc lư thấp thoáng trên ban công, nếu người nọ nhìn kỹ, có thể phát hiện ngay bọn họ đang làm gì.
Dù cho Giang Nhược bị trêu ghẹo, vẫn cố chấp không quay đầu, "Tối hôm qua không phải mới...!Sao lại..." Cô nói cực kì không rõ ràng.
Lục Hoài Thâm đương nhiên hiểu, nhưng ra vẻ lơ mơ: "Tối qua cái gì?"

Giang Nhược mím chặt môi, tim đập nhanh hơn, cầm chắc ngón tay anh đang đè trên bệ bếp.
Cô không buông được, cũng không dám, nhưng Lục Hoài Thâm khá càn rỡ, cắn ngay vào tai cô, Giang Nhược suýt nữa tràn âm thanh.
Cô đỏ mặt, nín thở nói: "Lục Hoài Thâm, anh có thể đừng dâm thế được không, đây đang ở nhà em, không phải trong phòng ngủ của anh!"
Trước kia, trái lại thì Lục Hoài Thâm không đặc biệt xem trọng mấy chuyện dUc v0ng này, anh cũng thừa nhận trước kia đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Giang Nhược với mình, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn da thịt trắng mịn, tiếng nói nhỏ và khàn: "Chỉ dâm với em, không thích?"
Giang Nhược chẳng cách nào nói không thích, quả thực cô còn rất thích kìa, nhưng ngại mở miệng.
Lục Hoài Thâm khẽ cười rộ lên: "Nhìn xem, còn không phải em ham mê khẩu vị này à."
Lục Hoài Thâm quá hiểu mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo của cô, tựa như hiểu những bí mật cơ thể cô, đã làm bao nhiêu lần như thế, mò mẫm thành quen từ lâu rồi.
Giang Nhược đỏ mặt mắng anh hèn hạ.
Lục Hoài Thâm: "Ừ, anh hèn hạ, quay mặt lại đây."
Giang Nhược: "..."
Cô khựng lại một lát, không kìm được mà nghiêng mặt sang, chóp mũi Lục Hoài Thâm sượt qua cô, lập tức chiếm lấy môi, tách môi răng, hơi thở hòa vào nhau.
Khoang mũi Giang Nhược đều là hơi thở của Lục Hoài Thâm, quen thuộc, cũng là thứ khiến cô say đắm, cả người cô như được ngâm trong nước ấm, hô hấp khó khăn, lại bị nóng ẩm bao vây, nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài truyền vào, kích thích đến mức trái tim cũng đang rung động.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới, thoắt cái Giang Nhược tỉnh táo lại, lập tức luống ca luống cuống đẩy anh ra, làm bộ như không có chuyện gì tiếp tục rửa bát.
"Chị dâu, sao chị rửa bát lâu thế?" Lục Gia Lạc lết dép lê vào, vịn lên cánh cửa trượt mờ của phòng bếp, lộ ra cái đầu, thấy Lục Hoài Thâm cũng đứng bên cạnh, nó cười hề hề đầy gian xảo: "Hai ngươi ở trong này làm gì đấy?"
Lục Hoài Thâm dùng khóe mắt liếc nó một cái chẳng mang theo cảm xúc gì.
Giang Nhược chẳng có tay nào không ướt, cũng chưa kịp chỉnh trang bản thân, hai bên tóc mai vẫn còn dính trên mặt, sợ bị nhìn ra manh mối, cô vội vàng ngoái đầu lại nhìn Lục Gia Lạc, "Sao thế?"
Lục Gia Lạc móc nhẹ cánh cửa nói ngập ngừng ấp úng: "Này...đêm nay em có thể ở tiếp chỗ anh chị không?"
Buổi chiều Quý Lan Chỉ tìm Giang Nhược, nói tối muộn sẽ cùng Lục Thanh Thời đến nhà bọn họ đón Lục Gia Lạc.

Giang Nhược vốn định rửa xong bát đũa sẽ nói chuyện này với Lục Gia Lạc, nếu nó đã nhắc tới, Giang Nhược nghĩ bây giờ sẽ nói luôn với nó.
Giang Nhược còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Thâm đã nói một câu phũ phàng: "Không."
Lục Gia Nhạc vừa giận vừa oán: "Vì sao chứ?"
Nói xong cảm thấy chẳng có tự tin, nhà là của anh cả, nó chỉ là người ngoài, chắc chắn lúc trước ở nhà anh ấy lâu quá, làm anh thấy bất tiện, hoặc anh ghét nó, vì thế nỗi tủi hờn trong lòng càng tăng thêm.
Lục Gia Lạc cụp mắt, biểu cảm trên mặt phức tạp, khiến cho Giang Nhược đau lòng.

Giang Nhược nói: "Tí nữa bố mẹ em sẽ qua đón em về, lâu lắm rồi em không về nhà, bọn họ không yên lòng."
Lục Gia Nhạc hoài nghi nhìn về phía cô: "Hai người bọn họ cùng nhau?"
Giang Nhược gật đầu: "Đúng."
"Chỉ làm ra vẻ cho em xem thôi." Lục Gia Lạc nhún nhún vai như kiểu đã nhìn thấu, hiện tại nó vẫn không muốn nhìn thấy bố nó như cũ, trái lại không phải bởi vì hận, mà bởi vì chán ghét và không hiểu.
Trước mặt mẹ con nó là một người chồng tốt một người bố tốt, nhưng ở bên ngoài lại cùng người phụ nữ khác làm...!làm chuyện đó, ông ấy đã lật đổ hoàn toàn nhận biết của nó về bố, nó căn bản chẳng biết đối mặt với ông ấy kiểu gì, sau này phải làm sao để giao lưu với người bố có hành vi quá giới hạn.

Bây giờ nó đã bình tĩnh lại, nó không muốn về cái nhà kia không phải vì sợ bọn họ li hôn nữa, mà vì không biết chung sống thế nào với bố mẹ đã bị rạn nứt mối quan hệ, mọi thứ đều sẽ không còn dáng hình thuở xưa.
Sợ hãi bắt nguồn từ những thứ chưa biết, mà sợ hãi khiến người ta trốn chạy.
"Ra vẻ thì làm sao? Nếu không phải vì em, bọn họ ngay cả làm bộ làm tịch cũng chẳng cần, em còn yêu cầu cái gì? Chuyện người lớn có cách xử lý kiểu người lớn, bất kể kết quả thế nào, bọn họ vẫn là bố mẹ em, trừ phi em định cả đời không qua lại với bọn họ nữa." Lục Hoài Thâm nói ra những lời này, Giang Nhược không kịp ngăn cản, không khí đã trở nên căng thẳng
Nhưng hiện giờ cách thức trao đổi do dự uyển chuyển của Giang Nhược quả là không có tác dụng bằng sự quyết đoán của Lục Hoài Thâm.
Đầu tiên vẻ mặt Lục Gia Lạc là không thể tin tưởng, rồi dần dà đã chấp nhận sự thật.
Lục Hoài Thâm nhìn sang nó, nói thong thả: "Suy cho cùng em là người nhà họ Lục, nếu định đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, về sau anh vẫn có thể tạo điều kiện cho em đi học, cho em cuộc sống hậu đãi, đến khi em có năng lực đi làm thì thôi, nhưng em có bằng lòng không?"
Lục Gia Lạc gục đầu không hé răng, không nhìn rõ biểu cảm.
Lục Hoài Thâm hơi thả chậm giọng điệu: "Cho dù em oán trách bố em, nhưng mẹ em không có lỗi với em, chẳng còn nghi ngờ gì nữa hành vi bây giờ của em đang cứa thêm vào nỗi đau của bà ấy.

Em bây giờ nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, đừng có chỉ biết nghĩ cho mình."
Bất kể giọng Lục Hoài Thâm đã hòa hoãn lại rồi mà nói ra những lời này vẫn tự tạo thành khí thế như cũ, cảm giác uy nghi quá mạnh.
Lục Gia Lạc có phần xúc động, khổ sở trong lòng, không dám ngẩng đầu, chỉ yếu ớt gật đầu nói đã biết, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Giang Nhược lo lắng nhìn theo bóng dáng nó, "Có khi nào nặng lời quá không?"
Lục Hoài Thâm chau mày nói: "Tự nó sẽ nghĩ thông suốt."
Lục Gia Nhạc sa sút tinh thần, bản thân đắm chìm trong những lời nói của Lục Hoài Thâm, ngồi thất thần ở sofa, chờ đến khi Giang Nhược và Lục Hoài Thâm phải về, mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo chân bọn họ.
Trước khi đi, Lục Hoài Thâm nhìn khắp nơi không thấy Lục Giam, mới nhớ ra chuyện nó về đâu còn chưa giải quyết, tìm trái tìm phải, mới thấy nó trong phòng Trình Khiếu, ngồi trước máy tính đeo tai nghe chụp tai đang rung đùi đắc ý đánh Liên Minh Huyền Thoại rất high.

Lục Hoài Thâm đi tới rút tai nghe của nó: "Đêm nay ở đâu?"
"Đây!" Lục Giam không kiên nhẫn trả lời, cũng lười giành lại tai nghe, đôi mắt ngó lom lom màn hình, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Penta kill của ông! Penta kill! Penta kill!"
Lục Hoài Thâm ném bịch cái tai nghe của nó lên bàn: "Chơi bời lêu lổng, mặt dày mày dạn ở nhà người ta lâu như vậy, mày cũng không biết xấu hổ?"
Lục Giam đúng lý hợp tình: "Tôi không biết xấu hổ đấy, anh có ý kiến gì?"
Kết quả vừa nói chuyện vừa ấn bàn phím, tay chợt co, tốc độ tay không kịp, nhân vật chơi đã chết, nó liền tức giận đến nỗi muốn đập bàn phím.
Nó vò đầu ảo não, "Mình cách penta kill có bốn mạng thôi!"
Lục Hoài Thâm chẳng buồn để ý nó nữa: "Tao gọi điện thoại cho anh mày, lúc nữa sẽ tới, tự thu dọn đồ đạc đi với nó."
"Tôi không muốn về." Lục Giam buồn phiền vô cùng, theo bản năng đưa tay sờ túi quần.
Lục Hoài Thâm thấy động tác của nó, hỏi với vẻ sáng tỏ: "Muốn hút thuốc?"
Lục Giam im không lên tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Người nhà không ai biết nó biết hút thuốc, nó không hút ở nhà, hút xong ở ngoài, cũng sẽ để mùi thuốc tản sạch sẽ mới về, nếu để mẹ Lục Trọng ngửi được, sẽ cáo trạng với bố nó, lại thổi gió bên gối, bố nó sẽ đánh nó thật.
Hồi còn nhỏ nó mắc bệnh tăng động, cứ nghịch ngợm là không dứt được, người đàn bà kia sẽ thêm mắm thêm muối cáo trạng với bố nó, Lục Thừa Vân nhẹ thì mắng nó một trận, nặng thì đánh tàn nhẫn, nếu gặp lúc Lục Thừa Vân đã uống say, cũng có tình huống đã rút dây thắt lưng quất vào người nó, mỗi lúc như thế, đều là Lục Trọng che chở cho nó.
Sau khi lớn lên Lục Giam mới biết, kỳ thật con người Lục Trọng cũng không trọng tình thân huyết thống đến vậy, chỉ là thấy nó không có mẹ, lại tuổi còn nhỏ không cách nào phản kháng, cảm thấy nó đáng thương mà thôi.
Nhưng chỉ vẻn vẹn như thế, cũng khiến Lục Giam rất cảm kích Lục Trọng.
Lục Hoài Thâm thấy nó không ừ hữ gì, trách mắng giọng lạnh nhạt: "Chưa nói nhất định bắt mày phải về nhà kia, cùng Lục Trọng về chỗ nó, cứ ở mãi nhà người ta cũng kì cục, mẹ Trình Khiếu còn chưa lành bệnh, không có nhiều sức lực chăm sóc cho mày."
Lần này Lục Giam không cãi lại, đáp: "Biết rồi."
Nhân vật trong trò chơi sống dậy, lại phấn chấn tinh thần bắt đầu gõ bàn phím, Lục Hoài Thâm nhìn bộ dạng nó y như thằng khùng, chẳng buồn nói thêm nữa.
Lục Gia Lạc đi theo Lục Hoài Thâm và Giang Nhược về nhà bọn họ, Rozy đã lâu không gặp, kích động vô cùng, nhảy phốc lên người nó, Lục Gia Lạc muốn bế lên, nhưng cân nặng con chó ngày một tăng thêm, nó trầy trật, ôm chó lên rồi thả xuống.
Lục Gia Lạc lên tầng thu dọn đồ đạc mình để lại ở đây, Rozy nhắm mắt theo đuôi nó, một bước không rời, không ngừng phe phẩy cái đuôi.
Lục Gia Lạc sắp xếp một lúc rồi ngồi trên thảm, ôm chó của nó lẩm bẩm tự nói: "Cũng không biết em trai hiện tại có biết chuyện bố mẹ không, từ trại hè về liền ở luôn nhà ông ngoại, cũng không biết nó đáng thương hay chị đáng thương.

Haiz, vẫn là người ngốc sướng nhất, nếu nó hoàn toàn không biết gì cả, chí ít sẽ không có phiền não như chị bây giờ."
Thời điểm Lục Gia Lạc ở quê, thỉnh thoảng sẽ gọi video với em trai, Lục Phùng Thụy rất hâm mộ chị mình tiêu dao sung sướng bên ngoài, bảo rằng nó ở nhà ông ngoại mỗi ngày bị bắt luyện thư pháp, luyện xong thư pháp còn phải học quốc hoạ, học xong quốc hoạ còn phải luyện dương cầm với bà ngoại, ông ngoại hứng lên, còn muốn hợp tấu piano violon ba người, ngày tháng khổ không nói hết.
(quốc hoạ: tranh Trung Quốc)
Lục Gia Lạc nhìn dáng vẻ đứa trẻ con không biết tư vị nỗi buồn chân chính kia thì muốn trợn mắt, những thứ nó chịu bây giờ, căn bản không gọi là khổ.
Giang Nhược đẩy cửa phòng cho khách thì thấy Lục Gia Lạc ôm chó ngồi xếp bằng, đôi mắt đăm đăm, mặt lộ vẻ phiền muộn.
"Thu dọn xong chưa?" Giang Nhược ngồi xổm trước mặt nó.

Lục Gia Lạc nói: "Còn tí nữa thôi."
Giang Nhược hỏi dịu dàng: "Anh cả em buổi tối nói chuyện hơi nặng lời, có giận anh không?"
Lục Gia Nhạc lắc đầu, không nhịn được nghẹn ngào: "Anh ấy nói không sai, thô nhưng thật mà."
Lục Gia Lạc nói mà hốc mắt đỏ lên, Giang Nhược nhất thời không đành lòng, tiến lên ôm lấy nó, Lục Gia Lạc vùi đầu trong ngực cô, "Anh cả nói đúng, mẹ em bị bố làm tổn thương thấu tim, em không thể làm bà ấy khổ sở thêm nữa, bất kể về sau có chuyện gì, em đều sẽ cùng bà ấy đối mặt."
Dưới tầng có tiếng nói chuyện, Quý Lan Chỉ và Lục Thanh Thời đã tới.
Giang Nhược vỗ vỗ lưng Lục Gia Lạc, nhẹ giọng nói an ủi: "Bé ngoan."
Quý Lan Chỉ lên tầng, Lục Gia Lạc đã sửa sang lại một chút, không nhìn ra dấu vết từng khóc, nó y như người không có việc gì đóng gói mĩ phẩm gọn gàng vào va li.
Giang Nhược trò chuyện mấy câu với Quý Lan Chỉ, sau đó tiến kéo khóa va li cho nó, "Đồ đạc chắc chắn cất vào hết chưa?"
Lục Gia Lạc nói: "Còn có đồ của Rozy, đều ở dưới tầng."
Lục Thanh Thời sợ chọc con gái không vui, vẫn luôn ở bên ngoài không vào.
Lục Hoài Thâm thấy ông ta chần chừ bước qua lại ở ngoài, bèn bảo ông ta tiến vào, Lục Thanh Thời lắc đầu.
Trong khoảng thời gian này ông ta bị ê chề không ít, nguyên là người phong thần tuấn lãng đang độ hào hoa, hiện tại đã hơi có vẻ già nua.
(phong thần tuấn lãng: thường dùng để chỉ người có dáng vẻ tinh thần sung mãn, đẹp trai phóng khoáng)
Lục Hoài Thâm đưa cho ông ta một điếu thuốc, Lục Thanh Thời khựng một chút, nhận lấy, lại hướng sang anh mượn lửa, tâm tình phức tạp mà hút thuốc.
Lục Thanh Thời phun ra vòng khói, nói: "Thời gian này, Lục Gia Lạc gây phiền toái cho vợ chồng hai đứa rồi."
"Không thể nói là phiền toái, thêm cái bát đôi đũa trên bàn thôi." Lục Hoài Thâm xoay bật lửa trong tay, không hút, anh ngừng một lát, lại bảo: "Chỉ có điều chú phải bỏ thời gian ngẫm nghĩ cho tử tế, làm sao phục hồi quan hệ bố con."
(Cái bật lửa thì các bác miền Nam gọi là hộp quẹt đấy)
Lục Thanh Thời buồn bã trong lòng: "Tôi hiểu."
Giang Nhược đưa hai mẹ con ra, Lục Thanh Thời thấy thế, lập tức ném thuốc giẫm tắt, tiến lên đón vali.
Lục Gia Nhạc cũng chẳng nhìn ông ấy, cố tình lảng tránh chạm mắt, đến cả tiếng bố cũng không chào.
Trong lòng Lục Thanh Thời càng cay đắng muôn phần.
Cuối cùng đồ dùng của Rozy cũng dọn lên xe, Lục Gia Lạc nắm dây dắt chó, Giang Nhược ngồi xổm xuống xoa xoa đầu béo núc của nó, nói: "Cũng coi như đích thân nuôi mày một thời gian, hẹn gặp lại nhé."
Tiễn gia đình này đi rồi, cả người Giang Nhược có phần lờ mờ.
"Làm sao vậy?"
Giang Nhược dựa vào sofa, hơi hoảng hốt, "Hôn nhân xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trẻ con kẹp ở giữa là đáng thương nhất."
Lục Hoài Thâm nắm tay cô, nghe vậy ngón cái khựng lại, ấn lên mu bàn tay cô, ánh mắt thâm trầm nhìn sắc mặt cô, không tiếp lời..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện