Nghe xong suy đoán của Giả Hủ, Mã Dược nói: "Văn Hòa muốn nói là Chu Du rất có khả năng sẽ mở đục Hoài Hà, nhấn chìm Thọ Xuân ư?"

Giả Hủ nói: "Khi bại cục của quân Ngô đã không thể vãn hồi, Chu Du rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu."

"Nước từ đâu mà tới?" Lý Túc nói: "Nước sông Hoài Hà tuy hơi cao hơn mặt đất, nhưng lại không cao hơn bao nhiêu."

Giả Hủ hỏi ngược lại: "Tử Nghiêm chẳng lẽ không nghe Tử Kính nói rằng mực nước sông Hoài Hà năm nay hơi thấp hơn nắm ngoái ư?"

Mã Dược nghiêm nghị nói: "Tử Kính quả nhiên có nói như vậy."

"Trên thực tế, năm ngoái một giải Đại Biệt sơn không hề gặp đại hạn, nhưng mặt nước vì sao lại vẫn hơi thấp?" Giả Hủ trầm giọng nói: "Điều này chỉ có một loại khả năng, đó chính là quân Ngô đã vây đập tích nước ở thượng du Hoài Hà."

"Vây đập tích nước?" Lý Túc thất thanh nói: "Vậy phải phát động bao nhiêu lao dịch!"

Giả Hủ nói: "Chẳng lẽ Tử Nghiêm quên hơn ba vạn bách tính từ Từ Châu vào Hoài Nam rồi ư?"

"Hiểu rồi!" Lý Túc nghiêm nghị nói: "Thì ra là như vậy."

"Chu Du tính toán giỏi lắm!" Mã Dược thở dài nói: "Tên mặt trắng này phí tâm cơ chuyển ba vạn bách tính từ Từ Châu và Hoài Nam, thật đúng là dụng tâm đến khổ! Nếu Tây Lương đại quân của cô trước mùa mưa dầm không thể công phá Thọ Xuân mà bị bức phải rút lui, vậy chỉ cần chịu đựng tới khi mùa thua gặt chín muồi, hơn ba trăm vạn bách tính này sẽ có thể từ gánh nặng biến thành hậu thuẫn cường đại của Tôn Ngô!"

"Chúa công nói không sai." Lý Túc phụ họa: "Chỉ cần chịu đựng tới mùa thu, mùa thu hoạch của hơn ba trăm vạn truân điền bách tính này chín muồi, quân Ngô không những có thể thu hoạch được nguồn mộ lính sung túc, mà còn có thể khiến quận Hoài Nam biến thành một kho lúa lớn siêu cấp, cung cấp quân lương cuồn cuồn không ngừng cho quân Ngô bắc phạt Trung Nguyên!"

"Đây chỉ là điều thứ nhất." Mã Dược nói tiếp: "Dụng cơ của Chu Du không phải chỉ có vậy thôi đâu."

Giả Hủ nói: "Khi bại thế của quân Ngô ở Thọ Xuân đã định, khẳng định không thể thủ vững tới mùa mưa dầm thì Tôn Quyền, Chu Du sẽ được ăn cả ngã về không mở đập tích nước ở thượng du Hoài Hà mà nhấn chìm Thọ Xuân! Trong phương viên hai trăm dặm quanh Thọ Xuân đều là đất trũng, khi hồng thuỷ làm vỡ đê Hoài Hà rồi hóa đất trũng thành biển, ba vạn thủy quân Đông Ngô sẽ tạo thành uy hiếp trị mạng cho đại quân của chúa công, đây chính là điều thứ hai."

Mã Dược nói: "Nếu quân ta sớm có phòng bị, ba vạn thủy quân Đông Ngô không thể chuyển bại thành thắng tiêu diệt hai mươi vạn đại quân của cô, trận hồng thủy ngập trời này cũng có thể chìm ngập một nửa lớn Hoài Hà, ba trăm vạn bách tính đồn điền từ Từ Châu tới Hoài Nam sẽ không thu hoạch được một hạt lúa nào, mà cô là thừa tướng của Đại Hán, đối mặt với mấy trăm vạn dân đói chờ xin thực phẩn sẽ không thể nhắm mắt làm ngơ. Cô tất sẽ phải lấy toàn bộ quân lương ra để cứu tế tai dân. Quân lương một khi hết sạch, quân ta sẽ mất đi cơ hội thừa thắng truy kích, đó là điều thứ ba!"

"Không hổ là Chu Du." Lý Túc kích động nói: "Kế này hoàn toàn là kín kẽ, có thể nói là áo trời không vết rách, đặc biệt lơi hại là Chu Du lợi dụng đầy đủ nhược điểm thương cảm bách tính của chúa công mà hạn chế quân ta. Quân Ngô chưa đánh đã đứng ở thế bất bại, chúa công và quân sư cho dù nhìn thấu quỷ mưu của Chu Du, thì hình như vẫn không có kế nào để phá giải!"

"Đích xác là không có kế nào để phá giải cả." Mã Dược nói: "Có điều, Chu Du thật sự sẽ làm vậy ư?"

Giả Hủ nói: "Chúa công, không thể không đề phòng được."

Mã Dược nói: "Văn Hòa cho rằng quân ta nên ứng phó như thế nào đây?"

Giả Hủ nói: "Chu Du nếu như thật sự quyết định sẽ nhấn chìm Thọ Xuân, khẳng định sẽ đợi đến khi tả lộ đại quân của Cao Thuận tướng quân cũng tới dưới thành Thọ Xuân thì mới động thủ, cũng chính là nói, quân ta ít nhất còn có hai ngày thời gian để chuẩn bị! Chuyện cấp bách nhất là phải chuyển lương thảo và quân nhu tới chỗ cao, hơn nữa hành động phải bí mật, tốt nhất đừng để cho thám báo của quân Ngô phát giác!"

...

Tôn Quyền đưa lưng về phía Chu Du, Từ Thứ một hồi lâu rồi mới u sầu nói: "Trừ cách này ra thì thực sự không còn có biện pháp nào khác nữa ư?"

Chu Du nói: "Chúa công, thực sự là không còn biện pháp nào khác nữa rồi."

Tôn Quyền nói: "Công Cận có nghĩ tới hậu quả khi làm vậy không?"

"Đã nghĩ tới rồi." Chu Du thở dài một tiếng, đáp: "Sau trận chiến này, bách tính Hoài Nam tất sẽ coi quân ta là hồng thủy mãnh thú, chúa công muốn đặt chân lên Giang Bắc có thể nói là khó hơn lên trời."

"Được rồi." Tôn Quyền thở dài nói: "Công Cẩn cứ phóng tay mà làm đi, cô toàn lực ủng hộ ngươi."

Trương Nhậm hỏi Ngô Lan: "Quân Tào gần đây có động tĩnh gì không?"

Ngô Lan nói: "Vẫn tu sửa sạn đạo ở huyền nhai Giang Hữu, nhìn thì có vẻ là Tào Tháo quyết tâm muốn vòng qua dịch đạo Giang Tả, định từ Giang Hữu tạc một sạn đạo mới để vào Xuyên."

"Vẫn đang tu sửa sạn đạo ư?" Trương Nhiệm nhíu mày nói: "Chuyện này có chút cổ quái. Nếu muốn từ Di Lăng xây một sạn đạo thông thẳng tới Vĩnh An, kiểu gì cũng phải tốn thời gian tám đến mười năm. Đợi khi Tào Tháo sửa xong sạn đạo này thì e rằng ngay cả hoa cúc vàng cũng héo rồi. Tới lúc đó không đợi quân Tào vào Xuyên, đại quân của thừa tướng chắc đã rời Xuyên giết tới Kinh Châu rồi."

"Chẳng lẽ đây chỉ là kế nghi binh của Tào Tháo ư?"

"Đây khẳng định là kế nghi binh." Trương Nhiệm nói rất quả quyết: "Chẳng lẽ noi theo Cao Tổ minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương ư? Nhưng Xuyên Bắc có Trần Thương tiểu đạo có thể từ Tây Xuyên thông thẳng tới Quan Trung. Ba Đông này lại không có một con đường nhỏ nào có thể từ Kinh Châu thông thẳng tới Tây Xuyên, tên gia hỏa Tào Tháo này rốt cuộc là muốn làm gì đây?"

Ngô Lan nói: "Mặt kệ hắn muốn gì, chúng ta chỉ cần thủ được dịch đạo Giang Tả thì coi như là kẹp được yết hầu của Tào Tháo rồi, quân Tào muốn vào Xuyên chỉ là điều si tâm vọng tưởng."

"Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn." Trương Nhiệm nghĩ một lúc vẫn thấy không an tâm, liền nói với Lôi Đồng: "Lôi Đồng, ngươi cưỡi ngựa về Vĩnh An, bẩm bảo lo lắng và suy đoán của bản tướng quân với Trương Tú tướng quân và Trương Tùng đại nhân đi."

"Tuân lệnh."

Lôi Đồng không dám trậm chễ, vội vàng lĩnh mệnh rời đi.

...

Mắt thấy con đường ở phía trước biến thành càng lúc càng phẳng, càng lúc càng thông thoáng, Tào Tháo không khỏi thở ra một hơi, thản nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ở đằng sau núi non trùng điệp, mây trắng lượn lờ, con đường nhỏ như ruột dê giống như là một sợi tơ phe phẩy trong không trung, chập chờn giữ núi non hùng vĩ, khiến người ta thấy mà khiếp sợ.

"Chúa công!" Trương Cáp giục ngựa tới phía sau Tào Tháo, cao giọng nói: "Phía trước không xa chính là đường lớn rồi."

"Ài." Biểu tình trên mặt Tào Tháo không vui không buồn, có chút ưu tư thở dài nói: "Đáng tiếc tám ngàn tướng sĩ trung dũng đã an nghỉ trong tòa núi lớn này rồi."

Tào Chân giục ngựa lên trước, khuyên giải: "Phụ thân chớ có đau buồn, tám ngàn tướng sĩ này tuyệt sĩ không chết một cách vô ích đâu."

"Ừ." Tào Tháo gật đầu, cao giọng nói: "Dẫn đường."

"Dẫn đường."

Tao Chân quay đầu lại quát lớn một tiếng, sớm đã có thân binh áp giải một trung niên nhân đầu trâu mặt ngựa tới trước mặt Tào Tháo. Tào Tháo lạnh lùng nhìn người trung niên đó một cái rồi hỏi: "Chu lão tứ, nơi đây là chỗ nào rồi?"

Chu lão tứ vội vàng nói: "Hồi bẩm đại nhân, đây chính là Vân Khê Phô, phái trước không xa chính là Vu trấn rồi."

Tào Tháo nói: "Còn cách Vĩnh An bao xa nữa."

Chu lão tứ nói: "Đại khái khoảng hai trăm dặm."

"Ngưu Phúc Phổ thì sao?"

"Hơn trăm dặm."

"Tốt!" Tào Tháo nghe vậy liền mừng rỡ, quay đầu lại nói với Gia Cát Lượng: "Khổng Minh, hạ lệnh đi."

"Vâng." Gia Cát Lượng gật gật đầu, quát: "Ngụy Diên nghe lệnh."

Ngụy Diên vội vàng giục ngựa lên trước, ôm quyền nói: "Mạt tướng nghe lệnh."

Gia Cát Lượng nói: "Dẫn ba trăm tử sĩ giả trang làm tiều phu, thợ săn trà trộn vào thành Vĩnh An, chuẩn bị chiếm cửa thành."

"Tuân lệnh."

"Trương Cáp nghe lệnh!"

Trương Cáp vội vàng giục ngựa lên trước, cao giọng nói: "Mạt tướng ở đây."

Gia Cát Lượng nói: "Hãy dẫn tám ngàn tinh binh ngay đêm chạy tới Ngư Phúc Phổ, Ngư Phúc Phổ địa thế hiểm yếu, thủ tướng Trương Nhiệm cũng là trí dũng song toàn, quyết không được xem thường. Nếu có cơ hội thì đương nhiên phải thừa cơ công đánh, nếu không có cơ hội thì ngàn vạn lần không được cường công, phải bố trí thật nhiều nghi binh khiến hắn không dám khinh cử vọng động, nhớ rõ đấy."

"Tuân lệnh!"

Trương Cáp ầm ầm ứng tiếng, lĩnh mệnh mà đi.

Gia Cát Lượng lại nói: "Tào Chân, Tàng Bá nghe lệnh."

Tào Chân, Tàng Bá vội vàng giục ngựa lên trước hô: "Mạt tướng có mặt."

Gia Cát Lượng nói: "Mỗi người dẫn năm ngàn tinh binh mai phục ở hai bên đường lớn từ Vĩnh An tới Ngưu Phúc Phổ, Ngư Phúc Phổ bỗng nhiên bị tập kích, Trương Nhậm không biết hư thực của quân ta tất sẽ sai khoái mã cấp báo cho Vĩnh An. Thái thủ Trương Tú của Vĩnh An nghe tin Ngư Phúc Phổ gặp nguy, tất sẽ sai đại quân tới cứu viện, nếu Tây Xuyên viện quân tới thì có thể thừa cơ chặn giết."

"Tuân lệnh!"

Tuân lệnh."

Tào Chân, Tàng Bá lĩnh mệnh rời đi.

Gia Cát Lượng lại nói với Lý Nghiêm: "Lý Nghiêm nghe lệnh."

Lý Nghiêm giục ngựa tiến lên, ôm quyền nói: "Có mạt tướng."

Gia Cát Lượng nói: "Dẫn năm ngàn tinh binh mai phục ở ngoài thành Vĩnh Yên, chờ khi Trương Tú dẫn đại quân rời thành đi cứu Ngư Phúc Phổ thì nhân cơ hội thành rỗng mà cướp Vĩnh Yên."

"Tuân lệnh!"

Lý Nghiêm phục mệnh rời đi.

Gia Cát Lương sau cùng hô: "Các tướng còn lại dẫn binh mã bản bộ, phối hợp với chúa công ở giữa."

"Tuân lệnh!"

Mấy chục tướng lĩnh quân Tào rầm rầm ứng tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện