Nàng nhẹ nhàng cười, nàng xõa tóc đen rũ xuống, lấy trong tay áo một con cái kéo nhỏ.

Vật kia lạnh thấu xương, tỏa ánh sáng lạnh lẽo ở đầu ngón tay nàng: “Hoàng thượng, người Mãn chúng ta luôn yêu quý mái tóc mình, cắt tóc ngắn tỏ vẻ kiên trinh với người yêu đã mất.

Trong lòng thần thiếp đối với người đó cũng là như thế.

Từ trước nhìn không rõ, nghĩ đến hắn muôn vàn tất cả đều tha thứ, nay thấy rõ ràng, mới biết hắn lưu luyến si mê người bên ngoài, kính yêu cũng là người bên ngoài, đau thương cũng là người bên ngoài, ngày đêm đều đau lòng dày vò”.
Hoàng đế khiếp sợ đến tột đỉnh: “Nàng có biết chính mình đang nói cái gì không?”
Như Ý mê man lắc đầu nhưng ánh mắt vô cùng thanh tỉnh kiên định: “Thần thiếp biết.

Hoàng thượng, Hoàng thượng cho phép thần thiếp điên trong chốc lát, nghe thần thiếp này ăn nói khùng điên một chút đi.

Thần thiếp cùng Hoàng thượng đã từng có thần trí sáng suốt, luôn không nói gì mà chống đỡ rồi lại nghi kỵ lẫn nhau.

Tối nay Hoàng thượng có thể đem ca kĩ thanh lâu mà lên ngự thuyền, Hoàng thượng cũng không phải điên rồi sao?” Nàng cười chua xót đến cực điểm: “Hoàng thượng, thần thiếp xuất thân cao quý, thưở nhỏ chứng kiến cảnh khôi hài thê thiếp tranh đấu tình cảm, đó là vì lúc đó cô mẫu thần thiếp là Hoàng hậu, thần thiếp mưa dầm thấm đất còn chưa đủ hay sao? Cho nên khi gả làm Phúc tấn của Hoàng thượng, thần thiếp chẳng sợ ái mộ Hoàng thượng, cũng không dám cầu Hoàng thượng toàn tâm toàn ý, chỉ hy vọng trong lòng Hoàng thượng có chút thần thiếp, thần thiếp có thể dựa vào một chút tình ý đó mà cùng Hoàng thượng sống đến bạc đầu.

Nhưng là sống cùng Hoàng thượng lâu dài, thần thiếp ngày càng hiểu được, kỳ thật Hoàng thượng ai ai cũng không tin, Hoàng thượng thiếu tình cảm của người cha, thưở nhỏ tứ cố vô thân cho nên cho dù là Hiếu Hiền hoàng hậu, hay bất cứ ai, Hoàng thượng tin được bao nhiêu phần? Bất quá là vừa có gió thổi cỏ lay là có ngờ vực vô căn cứ”.
“Trẫm có lòng nghi ngờ sao?” Hoàng đế cười lạnh, yếu ớt mà lo sợ không yên: “Trẫm làm sao không thể có lòng nghi ngờ được chứ? Thuở nhỏ trẫm đã chứng kiến Hoàng ngạch nương cùng cô cô nàng vì tình cảm mà tranh đấu lẫn nhau không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào.

Khi Trẫm khai phủ phong vương, đăng cơ đế vương, các nàng cũng đã tranh đấu lẫn nhau là vì điều gì? Vì con nối dõi, vì sủng ái, vì danh vị, các nàng cũng đã dùng những thủ đoạn hèn hạ không phải sao? Đối với người chồng, các nàng ôn nhu uyển thuận lúm đồng tiền nhưng lại mưu toán, các nàng rốt cuộc suy nghĩ điều gì? Mưu đồ Trẫm vì cái gì? Nàng chưa từng có sợ hãi mà hại chết những đứa con của trẫm, tay của nàng hoàn toàn sạch sẽ sao?”
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến hắn lại nói ra những lời đó, đỉnh đầu hình như có một tia sấm sét ầm ầm nổ tung, ngực đau lên từng đợt, đau đến mức nàng không thở nổi.

Trong nháy mắt có khiếp sợ, thương tâm, chua xót, hối hận, áy náy, kinh úy cuồn cuộn trào lên từ ngũ tạng.

Cả người nàng mê man, miệng lưỡi đều khô, không nói gì được.

Nước mắt nóng bỏng mà rơi ra.
“Nàng rơi lệ sao?” Hoàng đế vươn tay, đầu ngón tay hắn khô ráo, mơn trớn hai gò má nàng: “Trẫm ngờ vực vô căn cứ nàng cùng với Lăng Vân Triệt, nàng chưa từng khóc.

Trẫm cùng nàng xa cách nhiều năm, nàng cũng chưa từng khóc.

Trẫm chỉ mới hỏi tay nàng có sạch sẽ không thì nàng lại khóc.

Các nàng làm chuyện gì, Trẫm đều không muốn biết, cũng không muốn đoán.

Dù sao cũng đều nhận ra các nàng thật sự ghê tởm, cho nên đừng nói Trẫm ghê tởm”.
Như Ý để mặc nước mắt chảy xuống: “Dạ.

Thần thiếp cùng Hoàng thượng thưởng cho Thư phi chén thuốc mang thai như vậy cũng đều là ghê tởm”.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, đau thương như sương mù cực lớn: “Như Ý, nàng vẫn là Thanh Anh lúc trước sao? Vì sao Trẫm cảm thấy nàng như người điên, thần trí không rõ vậy?”
“Thanh Anh sớm đã mất.

Trong lòng nàng ta cùng với thần thiếp chỉ hy vọng người kia có thể vĩnh viễn ở cùng nơi này, rốt cuộc lại không thể.

Nhưng thần thiếp cùng Hoàng thượng chung quy là ở chung lâu dài mà nhìn nhau sinh ghét”.

Nàng mở to đôi mắt, điềm đạm: “Hoàng thượng, đúng như vậy.

Thần thiếp ở trong cung mỗi ngày đều là nổi điên, là Cao Hi Nguyệt, là Kim Ngọc Nghiên, là Tô Lục Quân, là Bạch Nhị Cơ, là Dự phi, là Tuân tần Lam Hi, là Hoàng thượng.

Mỗi người chúng ta đều nổi điên, nhưng thần thiếp rõ ràng nhớ rõ, lúc đầu chúng ta đâu có như vậy chứ”.
Nàng nâng cây kéo trong tay, cắt từng sợi tóc, thống khổ nghẹn ngào, khóc không thành tiếng: “Mái tóc này ban cho Ô Lạp Na Lạp Thanh Anh”
Hoàng đế khiếp sợ đến mức không thể nói gì, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động tĩnh, đúng là Yến Uyển cùng Hòa Kính công chúa xông vào.

Hai người thấy tình cảnh này, bất giác sợ ngây người.

Vẫn là Hòa Kính lớn tiếng nói: “Hoàng ngạch nương, người đang làm cái gì vậy?”
Yến Uyển như vừa mới tỉnh mộng, quỳ xuống khóc nói: “Hoàng hậu nương nương, thỉnh nương nương dừng tay!”
Hoàng đế tức giận đến mức liên tục cười lạnh: “Các ngươi tới đây làm cái gì? Còn cảm thấy không đủ gian nan hay sao?”
Hòa Kính bước lên phía trước đỡ Hoàng đế nói: “Hoàng a mã, nhi thần sợ Hoàng ngạch nương va chạm với Hoàng a mã cho nên cố ý tới đây.


Hoàng ngạch nương, người Mãn chúng ta không thể dễ dàng cắt tóc như vậy, đây là đại bất kính!”.

Nàng nói xong, liền muốn tiến lên lấy lại cây kéo trong tay Như Ý: “Hoàng ngạch nương, nếu người còn như thế thì đừng trách nhi thần vô lễ!”
Như Ý làm sao lại để Hòa Kính cướp được, nàng giơ cây kéo lên cổ họng, lãnh đạm nói: “Hòa Kính công chúa, ngạch nương của ngươi chỉ có Hiếu Hiền hoàng hậu mà thôi, cần gì phải để ý đến ta”.
Yến Uyển liên tục dập đầu, giữ chặt váy Như Ý nói: “Hoàng hậu nương nương xin hãy cân nhắc.

Nương nương hãy để cây kéo xuống đi, đừng cắt đứt tình phân với Hoàng thượng”.
Như Ý không nói gì, đá văng Yến Uyển ra.
Thần sắc Hoàng đế trắng toát, cắn răng nói: “Điên rồi! Hoàng hậu đã muốn điên rồi.”
Như Ý thống khổ không thôi, thở dài: “Hoàng thượng, Hoàng thượng không cần lại nghi ngờ thần thiếp đã làm cái gì sai.

Lỗi của thần thiếp rất nhiều, lòng nghi ngờ của Hoàng thượng, nữ nhân của Hoàng thượng, con nối dòng của Hoàng thượng, tất cả, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.

Thứ lỗi cho thần thiếp nói câu này, làm Hoàng hậu của Hoàng thượng, ở bên người Hoàng thượng thật sự là quá mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Nếu có kiếp sau, thần thiếp nhất định phải rời khỏi đây, rời khỏi đây càng xa càng tốt”.
Trong con ngươi của Hoàng đế như thiêu đốt hết toàn bộ, không còn cái gì ngoài tro tàn vắng lặng.

Hắn kiên quyết: “Hoàng hậu của Trẫm, có thể chết, có thể phế nhưng tuyệt đối không thể nói ra những lời coi rẻ quân thượng, làm mất đi bổn phận thần phụ được.

Ô Lạp Na Lạp thị, ngươi thật sự là điên rồi.

Trẫm sẽ phế ngươi đi, ban cho ngươi một cái an tĩnh!”
“Phế đi thần thiếp sao?” Như Ý lạnh nhạt bình tĩnh: “Thần thiếp luôn luôn nghĩ những nữ tử bên cạnh Hoàng thượng, thật sự Hoàng thượng yêu thích sao? Hiếu Hiền hoàng hậu cũng tốt, Tuệ Hiền Hoàng quý phi, Triết Mẫn Hoàng quý phi cũng tốt, còn có Dung tần, Hoàng thượng thật sự yêu quý các nàng sao? Bất quá chỉ là tình thâm của chính mình mà thôi.

Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng đều yêu nhất là loài hoa thủy tiên, là “lâm thủy tự chiếu”*, là Hoàng thượng chỉ yêu quý bản thân mình thôi”.
(*ngoài lề xíu: Ý nghĩa của hoa thủy tiên là tự yêu chính bản thân mình.

Trong thần thoại Hy Lạp, có một chàng trai rất khôi ngô tuấn tú nên được rất nhiều người yêu thích, trong đó có nàng Ekho là si tình nhất.

Tuy nhiên chàng trai đó không đáp lại tình yêu của bất cứ ai và vì thế nàng Ekho đau khổ mà chết.

Chuyện đến tai nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite, nữ thần rất tức giận nên đã nguyền rủa chàng trai là sau này chỉ yêu chính bản thân mình.

Có lần chàng trai soi mặt mình dưới dòng suối, vì dính phải lời nguyền nên chàng trai yêu luôn hình ảnh của mình trong nước.

Vì sợ hình ảnh trong nước biến mất nên chàng cứ mãi ở bên bờ suối cho đến khi kiệt sức mà chết.

Nơi chàng chết hiện lên một loài hoa mà người đời sau này gọi là hoa thủy tiên)
Hoàng đế phẫn ức, hét lớn: “Trước mặt mọi người, ngươi nói bậy bạ gì đó? Người đâu!”
Yến Uyển như chịu kinh hách thật lớn, cầu xin nói: “Hoàng thượng bớt giận, xin Hoàng thượng bớt giận!”
Hoàng đế lạnh băng mà nói”Hoàng hậu Ô Lạp Na Lạp đã rơi vào cơn điên, không chịu nổi trọng trách Hoàng hậu, đuổi về trong cung trị liệu.

Không có ý chỉ của Trẫm, không được ra Dực Khôn cung nửa bước.

Việc hôm nay cấm ai không được tiết lộ ra ngoài, nếu không cái đầu của các ngươi cũng không còn”.
Như Ý cúi người thâm bái, lạnh nhạt tự nhiên,”Hôm nay từ biệt, không lời hẹn ước gặp lại, Hoàng thượng trân trọng,”.

Nàng ở trong cơn hoảng hốt có một tia ảo giác, nàng gả cùng Hoằng Lịch đêm đó, cũng như ánh trăng đêm nay.

Hắn cười khanh khách gọi nàng: Thanh Anh muội muội.

Nàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy đường đi mông lung, tiếng người kia gọi chỉ mờ mịt trong đêm tối.
Ngày hôm sau có hai chiếu chỉ ban xuống.

Một là Hoàng hậu bị bệnh cấp tính, đuổi về trong cung.

Hai là Quý phi Ngụy Yến Uyển tấn phong Hoàng quý phi, nhiếp chính chuyện lục cung.


Biến cố lớn như vậy bất ngờ thình lình xảy ra, trong một đêm Tổng quản đại thái giám Lý Ngọc bị thay thế bởi Tiến Trung.

Yến Uyển tuy rằng vui mừng không nói nên lời nhưng cũng biết khắc chế, trấn tĩnh lại.

Bên ngoài có đại thần Phó Hằng chủ trì, bên trong có Hòa Kính công chúa cùng Hoàng quý phi Ngụy thị, đem hết lời đồn đãi gắt gao ngăn chặn lại, mọi người ngay cả phỏng đoán, cũng không dám nhiều lời.

Hòa Kính ở cùng với Hoàng đế nửa ngày, khuyên Hoàng đế dùng bữa tối, mới có thể ra ngoài.
Hòa Kính đang suy nghĩ, bỗng thấy Phó Hằng đi tới, liền hỏi han: “Cậu bình phục rồi ư?”
Phó Hằng liền hỏi: “Công chúa có rảnh không, chúng ta đi dạo một chút?”
Hòa Kính quay đầu nhìn lại trong điện, rồi nói: “Được.

Cháu cũng đang có chuyện muốn nói với cậu”.
Gió đêm phảng phất, còn có sơn chi hoa cùng dạ lai mùi hương truyền đến.

Mùi hoa thơm quá mức ngọt ngào, Hòa Kính xưa nay không vui, bất giác nhíu mày.

Phó Hằng cũng không lưu ý, thân thiết nói: “Hoàng thượng vẫn còn giận sao?”
Hòa Kính thở dài: “Bị Ô Lạp Na Lạp thị làm cho tức giận đến như vậy, vẫn muốn phế hậu.

Cậu, Ô Lạp Na Lạp thị sẽ như thế nào?”
“Cũng đã cho người đi dọc đường theo dõi nhưng cũng không nghe được đại sự gì.

Ta chỉ ngóng trông có thể hồi kinh bình an, nếu ở trên đường mà…”
Hòa Kính nhìn gương mặt lo lắng Phó Hằng, quả quyết nói: “Chuyện lớn như vậy mà im lặng trở về cung, chỉ sợ lại gặp chuyện lớn nữa.

Tử Cấm Thành tường cao như vậy, cái gì cũng đều bưng kín.

Chuyện này ở Hàng Châu đã huyên náo không chịu nổi, cũng không thể để truyền ra ngoài mà làm tổn hại đến thánh dự”.
Phó Hằng bình tĩnh nói: “Mọi chuyện đều có ta lo.

Ngoài công chúa ra thì nhiều ngày qua Hoàng quý phi cũng đều ở bên cạnh Hoàng thượng”.
Hòa Kính nghe nhắc đến Yến Uyển, liền có chút khinh thường: “Hoàng quý phi giải quyết lục cung nên điều đó cũng dễ hiểu”.
Phó Hằng nhìn chỗ ở Yến Uyển phía xa, bất giác lắc đầu: “Lòng dạ vị kia đầy mưu mô.

Chức vị Hoàng quý phi kia chỉ sợ chưa đủ mà thôi”.
Sắc mặt Hòa Kính âm trầm như mây đen tụ thành: “Ô Lạp Na Lạp thị làm Kế Hoàng hậu đã còn không xứng, nói chi nàng ta còn muốn trở thành Hoàng hậu cùng ngạch nương sánh vai chứ? Đúng là si tâm vọng tưởng.

Chuyện lúc này không thể không mượn sức lực nàng ta nhưng nếu muốn ngôi vị cao hơn thì ta không dễ dàng cho nàng ta đạt được đâu”.
Phó Hằng nghe vậy liền cười: “Ngụy thị đạt được Hoàng quý phi cũng đủ đã thấy dã tâm bừng bừng.

Chỉ là nàng ta căn cơ không đủ nên chỉ còn nước mượn sức lực của công chúa.

Hóa ra, công chúa cùng với ta đều không muốn”.
Hòa Kính gật đầu, nắm chặt tay nói: “Cậu có suy nghĩ giống ta.

Tâm tính Hoàng quý phi quỷ quyệt, mượn tay nàng ta mà làm việc thì được nhưng nếu mượn lực chúng ta để đạt ngôi vị Hoàng hậu, ta vạn lần không chịu.

Ngạch nương ta mới là Hoàng hậu đức hạnh xuất chúng ở bên cạnh Hoàng a mã, ai cũng không xứng cùng ngạch nương sánh vai”.
Đáy mắt Phó Hằng trong suốt: “Công chúa nói đúng.

Ngày mà Ô Lạp Na Lạp thị đăng vị Hoàng hậu, ta cũng đã từng nhắc công chúa nhẫn nhại.

Không vì cái gì khác, chỉ là nàng ta đang đắc ý, chúng ta lại không có đủ lực cho nên mới chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta kế vị Hoàng hậu, thân ưng vinh quang”.
Gương mặt Hòa Kính hiện lên một tia ngoan cố: “Đối với cháu, cháu chưa từng quên Ô Lạp Na Lạp thị từng gây cho ngạch nương thương tâm cùng thống khổ.

Cậu, trên người chúng ta đều chảy dòng máu Phú Sát thị, ta có thể làm thế nào cho người Phú Sát thị luôn đạt địa vị cao, các nàng ta vĩnh viễn cũng không xứng với ngạch nương.


Ngạch nương mới là nữ nhân Hoàng a mã yêu nhất, là Hoàng hậu hiền đức nhất.

Bất luận không có kẻ nào thay thế được ngạch nương, tuyệt đối không có”.
Phó Hằng nhẹ nhàng vỗ vai Hòa Kính, bình ổn cảm xúc của nàng, hai người im lặng không nói gì, tâm ý hiểu rõ.
Thần sắc Thái hậu vô cùng bất an lo lắng.

Dĩ nhiên Hoàng đế cũng đã nói xong: “Hoàng hậu từ khi sắc lập đến nay đều thất đức, lần này nhi thần đưa Hoàng ngạch nương tuần du Giang Nam, chính là muốn thể hiện hiếu tâm nhưng Hoàng hậu không giữ hiếu đạo với Hoàng ngạch nương.

Đêm qua có hành động điên loạn, nhi thần chỉ còn cách đưa Hoàng hậu hồi kinh.

Hoàng hậu làm việc thất thường, tự dung chống đối, việc phế truất cũng là điều đương nhiên mà thôi”.
Trong nháy mắt có chút hoài cổ lẫn theo hơi thở ướt át.

Hắn bỗng nhiên nhớ tời thời niên thiếu cô đơn của hắn, ngày đó ai ai cũng không đoái hoài gì đến hắn, chỉ có nữ nhân này đã từng quan tâm tới hắn.

Lúc đó, mẫu tử bọn họ đối đãi với nhau rất thật tâm, mặc dù không có cùng huyết thống nhưng lại giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều năm.

Chỉ là sau đó, hắn trở thành Hoàng đế, nàng ta cũng trở thành Thái hậu thì lại tính kế lẫn nhau.

Tính kế rồi lại tính kế nhiều năm như vậy, nữ nhân mỹ mạo như vậy cuối cùng cũng đã già.

Ý niệm như vậy cứ quấn quanh trong tim hắn, hắn tự giác đến gần hai bước như thưở thiếu thời, không muốn rời xa nàng ta, quỳ trước mặt Thái hậu, lồng ngực mang theo lo lắng cùng yếu đuối, hắn gọi một tiếng: “Ngạch nương”.
Thái hậu lâu rồi chưa từng nghe Hoàng đế gọi thân thiết như vậy, nàng run lên, thương cảm nói: “Mỗi ngày ai gia đều nghe gọi Hoàng ngạch nương nhưng hai từ “ngạch nương”, ai gia thật sự lâu rồi chưa từng nghe lại”.

Thái hậu có chút xuất thần, giống như đắm chìm vào chuyện cũ xa xôi: “Hoàng đế trước đây mỗi ngày học xong, đều chạy đến cung của ai gia, vừa thấy ai gia liền gọi một tiếng “Ngạch nương”, sau đó đi theo bên cạnh ai gia, dường như không muốn rời xa.

Khi đó thật sự ai gia cảm thấy Hoàng đế chính là người ai gia sinh ra”.
Thanh âm Hoàng đế nhẹ nhàng: “Ở trong lòng nhi thần, Người chính là ngạch nương của nhi thần”.
Thái hậu thở dài, có thổn thức vô hạn: “Có những lời này của Hoàng đế, ai gia mới dám nói chuyện này”.

Nàng trầm giọng nói: “Hoàng đế thật sự muốn phế hậu sao?”
Hoàng đế không nói gì, nhắm mắt thở dài.

Hắn trầm mặc một lát, nhẹ nhàng vuốt cằm.

Thái hậu im lặng thật lâu: “Phế hậu chính là hành động thất đức, với đất nước là điềm xấu.

Thuận Trị gia cả đời đều bị người người lên án chỉ vì độc sủng Đổng Ngạc phi mà phế đi Bác Nhĩ Tể Cát Đặc Hoàng hậu.

Đại Thanh ta khai quốc trăm năm, phế hậu chỉ có lúc đó, Hoàng thượng cũng không nên học theo điều đó”.
Khẩu khí Hoàng đế có chút cường ngạnh, nói: “Thất đức là Hoàng hậu, không phải trẫm! Trời sinh tính Hoàng hậu bất cần, nhiều lần mạo phạm trẫm.

Còn không để ý đến đại kỵ mà tự tay cắt tóc, trẫm thật sự không thể nhịn được nữa rồi”.
Thái hậu buồn nản nói: “Người Mãn cắt tóc chỉ trong hai dịp: một là quốc tang, hai là chồng chết.

Hoàng hậu xuất thân hơn người, chuyện này của Hoàng hậu thật sự là không có chừng mực!”.

Hoàng đế nhẫn nhịn tức giận nhưng lại chợt bùng nổ, chén trà trong tay cũng run rẩy, nước trà đổ ra ngoài: “Hoàng hậu cuồng bội như thế, trẫm làm sao có thể dễ dàng tha thứ được chứ!”
Phúc Già hầu hạ nhiều năm, chưa từng thấy Hoàng đế như vậy, bất giác sợ hãi, liền chạy đến bên người Hoàng đế, nắm nhẹ tay áo hắn, ý bảo hắn hãy bình tĩnh lại.

Thái hậu trầm mặc một lát, lẳng lặng nói: “Hoàng hậu thất đức, tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ được.

Nhưng nếu muốn phế hậu thì thanh danh của Hoàng đế cũng bị hao tổn.

Vợ chồng là một, Hoàng hậu lại từng sinh dục con cái.

Hoàng đế tự mình phế Hoàng hậu, thần dân thiên hạ cũng thấy bất an.

Hoàng đế phải làm sao chiếu cáo thiên hạ việc phế hậu chứ?”
Thần sắc Hoàng đế tối tăm: “Không thuận cha mẹ là bất hiếu; không con cái cũng là tuyệt tự; dâm loạn, đố kị ghen ghét.

Hoàng hậu ngông cuồng, mạo phạm quân thượng, không thuận cha mẹ.

Hoàng hậu là Trung cung mà hãm hại phi tần, đó là đố kị.

Hoàng hậu phạm vào ba điều như vậy, trẫm không thể phế hậu được sao? Hơn nữa khi Hoàng a mã còn sống, Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu cũng từng thất đức nên Hoàng a mã cũng đã từng có ý định phế hậu, việc này Hoàng ngạch nương cũng biết mà”.
Nhắc lại chuyện xưa, Thái hậu bất giác hít sâu một hơi lạnh: “Hoàng a mã Hoàng đế từng có ý niệm phế hậu, nhưng rốt cuộc cũng không có phế hậu! Vì thần dân thiên hạ nên sao không kiêng kị được chứ?”
“Hoàng ngạch nương từ trước đã oán hận Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu, cũng không thích Như Ý, cũng từng không đồng ý nhi lần lập Như Ý làm Hoàng hậu.

Nay nhi thần muốn phế hậu, hẳn là hợp tâm ý Hoàng ngạch nương nhưng sao Hoàng ngạch nương không cho phép?”

Thần sắc Thái hậu dần bình thản, như cực lực khắc chế chính mình, ánh mắt như gương sáng chiếu thẳng gương mặt đầy phẫn uất của Hoàng đế: “Ai gia oán hận Ô Lạp Na Lạp Hoàng hậu, xác thực cũng không thích Ô Lạp Na Lạp Như Ý, chỉ vì cảm thấy tính cách nàng ta quá cương nghị, mạnh mẽ, không đủ mềm mại.

Nhưng năm đó Hoàng đế vẫn kiên trì lập hậu, tất nhiên cũng biết tính cách Như Ý, lúc trước đã thích, nay sao lại không thích? Thay đổi nhân tâm như vậy, Hoàng đế không sợ người đời nghị luận tình cảm mà Hoàng đế dành cho Hoàng hậu sao?”
Trán Hoàng đế nổi gân xanh: “Thay đổi là Hoàng hậu, chứ không phải nhi thần”.
“Đúng vậy.

Lòng người là thứ dễ thay đổi nhất.

Năm đó ai gia không đồng ý lập Như Ý làm Hoàng hậu của Hoàng đế nhưng hôm nay ai gia không đồng ý phế hậu, cũng là vì Hoàng đế.

Như Ý là Kế Hoàng hậu, tuy rằng đối với ngự hạ có cẩu thả nhưng Hoàng đế không thể lấy lý do đó phế hậu.

Như Ý đã phụng dưỡng Hoàng đế từ khi còn ở vương phủ, lại vì Hoàng đế mà sinh hạ hai trai, một gái, lại có người cô là Hoàng hậu của tiên đế, Hoàng đế không nhớ sao? Còn nữa, ai gia cùng với người cô của Như Ý ân oán đã lâu nhưng người già đi rồi thì còn có gì mà không buông bỏ được chứ? Hoàng đế cũng đã đến tuổi trung niên thì làm gì phải đau khổ chấp nhặt như vậy chứ?”
Hoàng đế lẳng lặng nghe, tâm tư chậm rãi chuyển động.

Hoàng đế liếc mắt một cái, nhìn thấy phỉ thúy bên cạnh Thái hậu có hình sư tử, đáy lòng liền có chút chán ghét: “Bọn nô tài Nội Vụ phủ ngày càng không hiểu chuyện, dâng tặng Hoàng ngạch nương phải có hình dạng loan phượng, nếu có thể ôn thuần thì dùng hình mèo; sao lại dùng hình dạng sư tử dương oai diễu võ như vậy chứ? Lệ khí quá nặng, không nên để Hoàng ngạch nương sử dụng”.
Thái hậu liếc mắt một cái, thuận miệng nói: “Đây không phải là Nội Vụ phủ tiến cống, là Nhu Thục bên ngoài cung nhìn thấy cái này nên đem tặng cho ai gia”.

Nàng vừa dứt lời, chợt hiểu được đáy lòng Hoàng đế, bất giác cười tươi: “Sao vậy? Hoàng đế nhìn con sư tử này lại nhớ tới những lời nói của Hoàng hậu giống như móng vuốt răng nhọn của sư tử nên khiến cho Hoàng đế không yên tĩnh sao?”
Hoàng đế cuối mắt xuống, tránh né ánh mắt của Thái hậu: “Hoàng ngạch nương nói giỡn”.

Hắn suy nghĩ một chút, liền có chút bất mãn tức giận:”Nhưng Hoàng ngạch nương nói đúng, lời nói của Hoàng hậu không giống như quốc mẫu, thậm chí ngay cả một cái dịu dàng của nữ nhân cũng không có”.
“Không có sự dịu dàng, cũng không chịu giả vờ làm một nữ nhân hồ đồ, tất nhiên đó là điều mà nam nhân không thích.

Hoàng đế kiên trì phế hậu nhưng Hoàng đế cũng biết, cho dù là ai gia, là Hoàng đế, cho dù là Hoàng quý phi hay bất cứ ai trong cung, chỉ sợ tay bọn họ cũng không đủ sạch sẽ.

Hoàng đế còn không rõ ràng sao?” Thái hậu mỉm cười: “Hoàng đế cảm thấy phế đi Ô Lạp Na Lạp thị thì ai còn có thể kế vị Hoàng hậu được chứ?”
Hoàng đế quay đầu nói: “Nếu không thể chọn được người kế vị Hoàng hậu thì cũng không thể để nàng ta ở ngôi vị Hoàng hậu được nữa.

Nếu tìm
người nào đó có chút thích hợp thì sẽ cho cai quản lục cung”.
Thái nhậu nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng cười nói: “Ý của Hoàng đế là Hoàng quý phi sao? Hoàng quý phi cũng đủ uyển thuận nhưng Hoàng đế chẳng lẽ đã quên nàng ta xuất thân là cung nữ sao?”
Hoàng đế cười lạnh: “Cung nữ thì không thể làm Hoàng hậu được sao? Nếu Hoàng quý phi thức thời thì nhi thần cân nhắc nàng ta cũng là điều hiển nhiên”.
Thái hậu bỗng nhiên chấn động, nhớ tới mẹ đẻ của hắn nguyên lai là một cung nữ ti tiện.

Nghĩ như vậy, Thái hậu liền có chút run sợ: “Hoàng đế nói như thế là thật muốn phế Hoàng hậu sao? Chỉ mong Hoàng đế có thể hiểu được tâm ý chính mình, đừng để say này hối hận”.

Thái hậu nhìn hắn, ý vị thâm trường: “Nếu muốn phế hậu, không chỉ làm tổn thương thánh minh của Hoàng đế mà còn chính là tổn thương tâm Hoàng đế.

Ý tứ ai gia cũng đã nói rõ cho nên Hoàng đế cứ từ từ cân nhắc đi”.

Thái hậu nhìn bóng dáng Hoàng đế đứng dậy muốn rời đi, thanh âm khàn khàn, chậm rãi nói: “Hoàng đế, ngày đó người đến gặp mặt ai gia muốn lập Như Ý làm Hoàng hậu chính là Hoàng đế.

Giờ phút này đây, người cố ý phế hậu của nàng ta cũng là Hoàng đế, kỳ thật ai gia thân là nữ tử, cũng thật sự rất muốn biết, vì sao lúc trước lại thích, nay lại không thích như vậy?”
Ánh mắt Hoàng đế có cái chớp mắt mê ly: “Hoàng ngạch nương, nhi thần cũng không biết.

Như Ý đã từng đối với nhi thần có một mối tình thắm thiết, nhi thần thừa nhận nàng ta đã chịu bao nhiêu ủy khuất nhưng có như vậy mà lại cuồng bội dữ dằn như vậy sao? Xem ra, mọi người đều đã thay đổi”.

Thái hậu ôn nhu nói: “Hoàng đế cần gì phải chấp nhất Như Ý.

Hoàng đế cùng nàng ta khập khiễng xa cách nhưng Hoàng đế hãy nhớ, nếu phế hậu nàng ta, Hoàng đế sẽ hối hận, cuối cùng rồi sẽ phát hiện tâm ý của mình dành cho nàng ta, khi đó thật sự hối tiếc cũng không kịp nữa rồi”.
“Không!” Hoàng đế quả quyết cự tuyệt: “Nhi thần không cần để ý.

Nữ nhân này, Hoàng hậu không giống Hoàng hậu, thê tử không giống thê tử, nô tài cũng không giống nô tài.

Ở vị trí nào, nàng ta cũng không hợp.

Nhi thần đã chán ghét một nữ tử không hợp lễ nghi như vậy rồi”.
Ánh mắt Thái hậu như nước, trong suốt thông thấu: “Nếu nói giống Hoàng hậu, giống thê tử thì là dành cho Hiếu Hiền hoàng hậu.

Nếu nói giống nô tài, thì người trong cung có nhiều mà.

Nhưng là khi đó, Hoàng đế chưa hẳn đã thích.

Năm đó Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế, Hoàng thế cũng không thích nàng ta tuân thủ nghiêm ngặt quy cũ; vậy mà sau khi nàng ta rời bỏ nhân thế, mới thấy ưu việt của nàng ta.

Có lẽ ngày sau nếu Như Ý chết đi, Hoàng đế cũng sẽ nhớ tới sự ưu việt của nàng ta mà thôi”.
Hoàng đế không nói một lời, liền lui bước quay về..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện