Vào ngày X tháng X, Phù Trân chính thức lên xe hoa và gả cho Mạc Diễm. Quy mô đám cưới có thể không sa hoa và rầm rộ như lần trước nhưng sự long trọng và cảm giác mang lại cho người ta thấy người chuẩn bị đã chứa đựng tất cả tấm lòng.

Cô chẳng nhớ nổi, lần trước mình đã gả cho anh như thế nào nhỉ?

Cảm giác trống vắng vì có lẽ khi đấy chỉ có mình cô là chờ mong. Buổi tiệc có thể lớn và lộng lẫy bậc nhất nhưng đối với cô, nó lại chẳng đáng giá lấy một cân.

Vào ngày hôm nay, cô lại gật cho người đàn ông đấy. Bước đi trên đôi giày cao gót kim cương khảm đá quý xinh đẹp, cô tiến vào lễ đường với tất cả sự yêu thương và chúc phúc.

Anh đứng ở phía xa, ánh mắt dịu dàng chứa đựng niềm hạnh phúc luôn chăm chú nhìn theo từng bước đi dưới tà váy trắng xinh đẹp của cô.

Phù Trân mỉm cười tươi tắn với hốc mắt rưng rưng, nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh.

Mạc Diễm mỉm cười nhìn cô với ánh mắt trìu mến, cúi thấp đầu ở bên tai cô thì thầm.

“Bà xã, quãng đường còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Bên tai cô như bị anh hun nóng, trái tim đập thình thịch như tiếng trống vang. Cô nhìn anh, giọng nói vang lên mang theo tiếng nghẹn ngào.

“Ông xã, chỉ giáo nhiều hơn.”

Giọt nước mắt rơi, không phải là giọt nước mắt bi thương mà là giọt nước mắt hạnh phúc không nói thành lời.

Hai kiếp mà cô vun đắp, cuối cùng cũng nở thành một đóa hoa rồi!



Một năm sau khi kết hôn, cuộc sống của cô viên mãn chẳng có gì phải bàn. Mỗi ngày thức giấc và trải qua những điều ngọt ngào bên người mình yêu thương nhất.

Mọi chuyện đều tốt, tuy chỉ có…

Có lẽ là vậy hay là do linh cảm của cô thái quá đây?

Thấy Phù Trân liên tục thở dài, Mạch Ninh cảm thấy khó hiểu nên bèn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì mà lại khiến bảo bối của tớ thở dài liên tục như thế?”

Phù Trân đắn đo, cuối cùng vẫn nói ra điều mà mình ấp ủ bấy lâu nay. Có khi người trong cuộc thì mù mịt nhưng người ngoài cuộc rõ ràng thì sao?

“Tớ… chuyện là, tớ cảm thấy Mạc Diễm dường như có điều gì đó đang giấu diếm tớ.”

Cô ấy nghe vậy thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên, khó tin nhìn cô như người ngoài hành tinh. Vì sao ư? Vì đơn giản là trước kia Mạc Diễm như thế nào khỉ khỏi nói, nhưng sau này thì ai cũng phải đảm bảo 100% nhân cách của anh quá tuyệt vời. Tuyệt đến mức mà một người cuồng chồng như cô ấy cũng phải oán hận mà than thở với chồng là Bạc Nguyên.

“Anh thật là, chẳng hiểu phong tình gì cả. Cùng là đàn ông mà sao anh và Mạc Diễm lại khác nhau như thế chứ? Nhìn người ta đi kìa, anh chơi thân với anh ấy vì sao không học hỏi được một chút nào của anh ấy vậy?”

Mỗi lần nghe tiếng trách móc của cô, Bạc Nguyên chỉ biết cúi đầu im bật. Vì thứ nhất anh ta không thể cãi lại nóc nhà, thứ hai là vì lời nói của cô không hề sai. Cách quan tâm và cưng chiều vợ của Mạc Diễm đã ở một đẳng cấp khác rồi, anh ta tự nhận mình không thể so sánh, không thể có nhiều kiên nhẫn chiều chuộng vợ yêu như thế.

Xua đi những suy nghĩ hiện hữu ở trong đầu, Mạch Ninh không kìm được mà nói đỡ cho anh.

“Cậu có lộn không đấy? Mạc Diễm? Anh ta có thể giấu diếm cậu cái gì chứ?” Điều này thật vô căn cứ, thật không có thuyết minh người nghe!

Trước thái độ cương quyết của cô ấy, Phù Trân vẫn khẳng định suy nghĩ trong đầu mình. “Thật sự là vậy mà…”

Mạch Ninh chậc lưỡi, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu căn cứ ở đâu? Có điểm gì khả nghi thật hả?”

Cô gật gù đầu, “Chuyện là…”

Chuyện này phải kể tới việc từ sau khu anh từ cửa tử trở về. Mạc Diễm thay đổi rất tốt nhưng có một điều gì đấy che giấu mặt cô chẳng thể nào nghĩ ra nổi. Vốn lúc đầu cô không để ý, nhưng khoảng thời gian gần về đây thì mới vô tình phát hiện ra.

“Anh ta làm sao?”

“Anh ấy dường như trốn tránh tớ.”

“Trốn tránh?”

Cô gật đầu, tiếp tục nói: “Khoảng đầu tháng này, có một hôm tớ dậy sớm…”

Khi cô thức giấc và rời giường, may mắn thay hôm nay anh lại chưa đi làm và đang ở trong phòng thay đồ. Cô hớn hở bước vào, muốn tạo cho anh một bất ngờ từ phía sau. Anh ấy… không những không vui mừng mà còn có biểu hiện giống như là kẻ xấu bị chột dạ.

Cô hỏi anh ấy làm sao vậy, anh chỉ lắc đầu nói không sao. Tuy nhiên lại có biểu cảm gượng gạo hơn hẳn.

“Có lẽ anh ta chỉ vô tình giật mình chăng?” Thật sự nói che giấu thì có hơi quá nhỉ?

Cô lắc đầu, “Mấu chốt không phải ở đó. Khi đấy anh ấy đang ở trần thân trên, thấy tớ đi vào một cái là ngay lập tức vơ lấy chiếc áo sơ mi và khoác lên người. Hành động… vội vã lắm.”

“…”

“Hừm… có vẻ lạ nhỉ? Chẳng phải mấy tên đàn ông này thường thích khoe cơ bắp trước mặt vợ sao? Vội vã che đi như vậy… hay trên thân anh ta có gì mờ ám? Cậu có thấy gì không?”

“Anh ấy không mở đèn, rèm cửa cũng kéo lại.”

“…” Quả đúng là mờ ám! “Trước đấy có từng thấy không?”

“Hình như… chưa từng thấy.”

“Vậy khi XXX thì sao? Cũng không luôn?”

Cô gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện