“Ưm…”

Phù Trân cựa quậy người, toàn thân không thể nhúc nhích. Đôi mắt bị bịt lại khiến cô chỉ có thể dùng đôi tai của mình để phán đoán.

Tiếng sóng? Vẫn đang ở trên tàu sao?

“Có… có ai không?” Cổ họng khô khốc khiến cho giọng nói của cô nhỏ bé nghe chẳng có chút sức lực nào.

“Phù Trân?”

“Bạc Nguyên! Anh cũng…”

“Ừm!”

Cuộc đối thoại ngắn nhưng cũng đủ để hiểu rồi.

Rốt cuộc vì sao cô và anh ta lại bị bắt như thế này?

Phù Trân dùng sức cựa quậy mạnh hơn, nhưng kết quả lại chẳng lay động được chút nào. Dù vậy, cô vẫn không bỏ cuộc, ngoan cố dùng sức làm lay chuyển sợi dây đang trói buộc.

Bạc Nguyên cũng giống như cô, toàn thân đều bị trói và bịt mắt. Nghe thấy tiếng động mà cô phát ra, anh ta thở dài đầy bất lực nói.

“Không có kết quả đâu, anh đã dùng mọi cách rồi vẫn chẳng có tác dụng.”

“Nhưng…”

“Hắn ta nói đúng rồi đấy, cô em nên ngồi im giữ sức đi thì tốt hơn… ha ha ha…” Một giọng nói trầm khàn cùng điệu cười đê tiện đột nhiên vang lên từ một phía nào đó.

Phù Trân và Bạc Nguyên không hẹn mà cùng rùng mình một cái, bản năng đề phòng dâng cao.

“Ai… là ai?” Giọng nói của Bạc Nguyên vang lên, bên trong không giấu nổi vẻ run rẩy.

“…”

Giọng nói đểu cáng này, hình như có đã nghe được ở đâu…

Phù Trân cắn góc môi suy ngẫm, một lúc lâu sau đột nhiên hốt hoảng cất lời.

“Lăng Nguỵ! Là anh?”

Giọng nói của hắn trở nên rõ ràng khi bước chân của hắn đang đến gần.

“Chậc! Được quý cô xinh đẹp nhớ tên, đúng là quá vinh hạnh cho tôi.”

Bạc Nguyên lên tiếng: “Lăng Nguỵ, anh muốn ch.ết rồi sao? Anh biết tôi là ai không mà dám gây ra hành động ngu dốt này?”

Hắn ta lấy một chiếc ghế đặt trước mặt cô và anh ta, nghe Bạc Nguyên nói xong thì cười sặc sụa như một kẻ điên. Câu chuyện mà anh ta kể ra quá mức khôi hài, hắn không tài nào dừng cười nổi.

“Mày nghĩ tao đi đến bước đường này rồi còn ham sống sợ ch.ết sao?” Một tội cũng ch.ết thì việc gì hắn không gây ra thêm vài tội rồi ch.ết luôn một lần? Tội trạng mà hắn gánh đã chẳng thể nào cứu vãn nổi hắn, kết quả thế nào cũng chỉ có một con đường là ch.ết mà thôi.

Hắn ta chấp nhận số phận nhưng không phải là kẻ ngu.

Vì sao ư?

Vì trước khi ch.ết hắn đã có thể kéo theo những tên mà mình thù hận nhất.

Chẳng phải vậy là quá mãn nguyện rồi sao?

“Lăng Nguỵ! Tao với mày không thù không oán, nước sông không phạm nước giếng, mày vì sao lại muốn tính kế hãm hại tao?”

Hắn ta chậc chậc hai tiếng, giọng nói mỉa mai giả nhân giả nghĩa.

“Ồ biết nói sao đây nhỉ? Chuyện này vốn không thể trách tao nha.”

“Ý mày là gì?”

“Thì ý trên mặt nghĩa, có trách thì nên trách mày.” Hắn ta nói đến đây thì dừng lại đột nhiên nhấc bước đi về phía cô, giơ tay ra giật mạnh mái tóc dài phía sau của Phù Trân.

“A!” Cô hét lên trong đau đớn, Bạc Nguyên nghe vậy liền sốt ruột quay qua nói:

“Phù Trân! Sao vậy?”

Hắn ta nắm mái tóc của cô, hết kéo rồi lại thất, hết thật rồi lại kéo. Tiếng cười đê tiện vang lên theo lời nói đáng ch.ết.

“Trách mày vì sao lại dính dáng đến con nhỏ này. Ở nhà không thích sao? Thích đi ngắm cảnh hoàng hôn như vậy thì đây là cái giá của mày!” Hắn ta có lẽ đã trở nên điên cuồng, tính tình bạo lực. Nghe tiếng hét của cô vang lên không khiến hắn nương tay, tâm lí vặn vẹo còn muốn nhiều hơn thế nữa.

“Túc Phù Trân, mày rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Kế hoạch hoàn mĩ của tao, toàn bộ mọi thứ của tao đều bị con khốn là mày phá vỡ hết.” Hắn ta cay cú nghiến răng nói, mỗi từ nói ra sức lực trên tay lại càng mạnh hơn.

Cô cắn chặt môi đến mức bật máu, cố gắng kìm nén để không phát ra một tiếng kêu rên nào nữa. Da đầu bị hắn kéo đến mức đau đớn, cô cảm tưởng như mảng da đầu nơi đó gần như muốn kìa ra thì hắn mới buông tay.

“Lăng Nguỵ! Mày… tất cất là do mày người tính không bằng trời tính, hại người thì bị người hại. Kết cục này đều là do mày gieo gió gặp bão.”

“Tài năng không bằng người khác thì giở trò bẩn thỉu. Mày… mày chắc chắn sẽ không bao giờ có được kết quả tốt, chắc chắn sẽ không bao giờ được như ý muốn.”

Phù Trân khó khăn mới có thể nói hết được một câu dài. Hắn ta nghe cô nói vậy thì rất tức giận. Những lời cô nói thành công chọc giận hắn, nói trúng vào những chỗ đau của hắn.

Lăng Nguỵ rút từ bên hông ra một cây s.úng, hắn bắn chỉ thiên một nhát lên trời. Ánh mắt hắn hung tợn, nhìn cô chòng chọc như muốn xuyên thủng vài lỗ. Bàn tay cầm súng của hắn kích động chỉ về hướng cô, dùng cáng súng đánh mạnh một cái vào trán của cô.

“A!”

“IM MỒM! MÀY CÂM MIỆNG LẠI CHO TAO. MÀY MÀ NÓI NỮA, TAO NÃ MỘT NHÁT VÀO ĐẦU MÀY.”

“Lăng Nguỵ, anh hãy bình tĩnh lại đi!” Bạc Nguyên cử động thân hình, hốt hoảng căn ngăn trước cơn thịnh nộ của hắn.

“Ha ha ha… yên tâm đi, rất nhanh thôi tao sẽ thả chúng mày đi. Đừng lo lắng gì cả, sẽ không ch.ết đâu.”

Phù Trân cảm nhận cơn rát từ trán, hơi thở nặng nề vang lên.

“Lăng… Lăng Nguỵ, rốt cuộc… rốt cuộc mục đích thật sự của mày là gì?”

“Mục đích của tao là gì? Rất nhanh thôi, mày sẽ sớm biết.”

Một tiếng động lạ gì đấy vang lên mà cô chẳng rõ. Trái lại hắn ta lại rất rõ ràng. Cô nghe thấy hắn cười một cách hả hê, miệng liên tục nói vài câu rất tốt, rất tốt.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

Tiếng động mà cô vừa nghe được biến mất, một lúc sau trên boong tàu đã xuất hiện thêm một người.

“Tao đến rồi, thả họ ra!”

Giọng nói này...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện