Bàn tay nhỏ bé thanh mảnh nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của anh, mượn sức lực lớn của người đàn ông để bước xuống một cách ổn định và thanh tao nhất.
Cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện trong xe Mạc Diễm khiến mọi người chú ý và bàng hoàng. Ngỡ ngàng hơn chính là lúc cô nàng ngẩng đầu lên và nhìn mọi người mỉm cười nhẹ.
“Ôi mẹ ơi! Đ, đây chẳng phải là cô Túc, Túc Phù Trân… vợ cũ của ngài Tống sao?”
“Đúng… đúng vậy!”
“Mau chụp lại đi!”
“…”
Những nhốn nháo ngoài kia chẳng là gì so với người đứng ở trong. Phù Trân khoác tay lên khuỷu tay của anh, đứng sánh vai đối mặt chính là ông bà Túc. Tình cảm có thể không tốt nhưng ít nhiều cũng là thân sinh. Đứng trước người thân ruột thịt, cảm xúc bồi hồi khó tả đến lạ thường.
Khuôn mặt họ cứng đờ, nói tránh thì là quá sốc không kịp phản ứng, nói nặng chính là chẳng có chút vui mừng nào khi trông thấy cô xuất hiện. Nhưng dù sao họ cũng đã lớn tuổi, ít nhiều cũng biết cách đối nhân xử thế. Tiệc ngày hôm nay là nhà họ mở, ngày hôm nay biết có bao nhiêu người chú ý đến mọi nhất cử nhất động nơi đây chứ?
Áp chế những suy tính trong lòng lại, họ miễn cưỡng cười rồi đưa bàn tay cứng ngắc lên.
“X,xin mời vào trong.”
Mạc Diễm ngó lơ biểu cảm khó xử của họ, anh an ủi nắm lấy bàn tay nhỏ bé khi cảm nhận được toàn thân cô đang cứng đờ. Anh vòng tay qua thắt lưng cô, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh rồi nhấc bước đi vào bên trong.
Hoàn toàn!
Anh hoàn toàn bỏ qua Tố Nhàn đang đứng một bên!
Khuôn mặt cô ta đỏ ửng, ánh mắt khó tin nhìn theo bóng lưng của người đàn ông từng rất thân thuộc đang mỗi lúc một đi xa mà không một lần ngoảnh đầu lại. Đây… đây thật sự là Tống Mạc Diễm sao?
Anh có thể giận dỗi cô ta, có thể vờ như không quan tâm tới cô ta nhưng vì sao lại có thể… ôm eo của con nhỏ đó rồi bỏ đi trước mặt cô tavậy chứ?
Khốn khiếp! Vậy là điều cô ta lo sợ đã xảy ra? Túc Phù Trân, cô đã dùng tà thuật gì điều khiển Mạc Diễm hả?
Dù rất muốn chạy lên kéo anh ra khỏi Túc Phù Trân nhưng cô ta vẫn biết phải giữ thể diện. Tố Nhàn giận run cả người, đỏ bừng mặt hùng hổ bước vào trong, cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xào và cười nhạo cô ta ở xung quanh.
Mạc Diễm đưa cô vào bên trong, anh luôn theo sát và đi bên cạnh cô, thể hiện nhu tình trong từng câu nói và biểu hiện với cô trước mặt những kẻ khác khiến họ phải câm nín, một từ không nên cũng không dám nói ra.
Tiệc chính nhanh chóng trôi qua, Mạc Diễm đã gặp gỡ những người bạn của mình. Trong nhóm anh có 4 người, tính ra một người đã lấy vợ và đang mang bầu ở nhà thì những người còn lại đều xem như là độc thân. Trong đây cô chỉ biết có Trịnh Vương Niên đang thất tình mà thôi. Dù sao cũng là cuộc hội ngộ của 4 người đàn ông, cô ngồi đấy cũng không hay nên bèn nói với anh.
“Mạc Diễm… em đi tìm Mạch Ninh nhé.”
“Em đi được không. Hay để anh đưa đi nhé.” Mạc Diễm dừng lại cuộc trò chuyện, hành động dường như muốn đứng lên và dẫn cô đi. Nơi này cô chẳng thân thiết với ai cả, anh rất sợ để cô đi một mình. Dù biết cô bạn thân kia của Phù Trân không thích mình nhưng cũng không thể không nhờ cậy cô ấy tận nơi.
Phù Trân cản lại hành động của anh, nhìn lướt qua những người bạn của anh đang trố mắt nhìn mình thì bất giác nhỏ giọng hơn.
“Không, anh cứ ngồi đây đi. Em nhắn tin với cậu ấy rồi, anh đừng lo.”
“…” Thấy ánh mắt cương quyết của cô, anh biết không thể thay đổi được nên chỉ đành thở dài thỏa hiệp.
“Được rồi, em đi đi. Nhưng mà… có việc gì phải gọi anh liền đấy biết không?”
Cô không tránh né bàn tay xoa đầu cô của anh, ngượng ngùng nói: “Em biết rồi, em đâu phải con nít.”
Mạc Diễm nhìn theo bóng lưng cô rời đi đến khuất bóng, một cậu bạn nhìn không nổi nữa mà phàn nàn.
“Cô ấy đi rồi, nhìn nữa nhìn mãi cũng không trở về bên cậu đâu.”
Anh lườm cậu ta, ném chai bia về phía cậu nói: “Đồ thần kinh! Rảnh rỗi lo nghĩ chuyện của tôi thì tìm bạn gái đi. Tôi nghe nó tháng này mà cậu còn không đưa bạn gái về nhà thì sẽ bị mẹ đuổi ra khỏi nhà mà nhỉ?”
“…” Đột nhiên bị chạm tới nỗi đau thầm kín, cậu ta ôm đầu, oán trách nhìn anh. “Tên xấu xa, cậu không nhắc đến nỗi đau của tôi thì cậu ch.ết à!”
“Ha ha ha…” Hai người còn lại nghe vậy cũng bất giác bật cười lớn tiếng.
Mạc Diễm nhún vai, cầm ly rượu lên và uống.
…
Phù Trân nhấc váy bước đi trong đoàn người, trong lúc đi tới một khúc ngoặt, vì tránh một đứa bé đang nô đùa chạy nhảy mà cô vô tình va trúng phải một người.
Theo bản năng, Phù Trân liền cất tiếng xin lỗi trước tiên.
Người đấy đứng chắn trước đường đi của cô, bất ngờ gọi: “Phù Trân!”
A! Giọng nói này…
“Bạc Nguyên?” Cô ngước mắt nhìn, quà nhiên là anh ta.
Phút đầu là bất ngờ nhưng ngay sau đấy cô cũng đã hiểu ra. Bữa tiệc tổ chức rất lớn, lý nào lại có thể không mời đối tác nhà họ Túc chính là nhà họ Bạc chứ?
“Lâu không gặp anh nhỉ? Ha ha ha…” Nếu cô nhớ không lầm thì lần gặp cuối cùng chính là lần gặp nhau trong bệnh viện lần trước. Sau đấy cũng nói là hẹn ngày gặp lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có cho đến ngày hôm nay.
Bạc Nguyên dùng ánh mắt quét từ trên xuống dưới cô một lần, cuối cùng lại cất giọng có phần thê lương.
“Em… dạo này sống tốt chứ?” Cô sững người trước câu nói, vừa định trả lời thì lại nghe thấy anh nói. “Ôi trời, em xem anh nói gì này. Làm sao có thể đứng đây mà hỏi chuyện này chứ. Vừa hay đúng lúc có phần nhảy giao lưu, em có thể nhảy cùng anh một đoạn chứ?”
“…” Cô nhìn quanh, quả nhìn thấy các cặp đôi ngoài kia đang cùng nhau hoà mình trong tiếng nhạc.
Cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện trong xe Mạc Diễm khiến mọi người chú ý và bàng hoàng. Ngỡ ngàng hơn chính là lúc cô nàng ngẩng đầu lên và nhìn mọi người mỉm cười nhẹ.
“Ôi mẹ ơi! Đ, đây chẳng phải là cô Túc, Túc Phù Trân… vợ cũ của ngài Tống sao?”
“Đúng… đúng vậy!”
“Mau chụp lại đi!”
“…”
Những nhốn nháo ngoài kia chẳng là gì so với người đứng ở trong. Phù Trân khoác tay lên khuỷu tay của anh, đứng sánh vai đối mặt chính là ông bà Túc. Tình cảm có thể không tốt nhưng ít nhiều cũng là thân sinh. Đứng trước người thân ruột thịt, cảm xúc bồi hồi khó tả đến lạ thường.
Khuôn mặt họ cứng đờ, nói tránh thì là quá sốc không kịp phản ứng, nói nặng chính là chẳng có chút vui mừng nào khi trông thấy cô xuất hiện. Nhưng dù sao họ cũng đã lớn tuổi, ít nhiều cũng biết cách đối nhân xử thế. Tiệc ngày hôm nay là nhà họ mở, ngày hôm nay biết có bao nhiêu người chú ý đến mọi nhất cử nhất động nơi đây chứ?
Áp chế những suy tính trong lòng lại, họ miễn cưỡng cười rồi đưa bàn tay cứng ngắc lên.
“X,xin mời vào trong.”
Mạc Diễm ngó lơ biểu cảm khó xử của họ, anh an ủi nắm lấy bàn tay nhỏ bé khi cảm nhận được toàn thân cô đang cứng đờ. Anh vòng tay qua thắt lưng cô, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh rồi nhấc bước đi vào bên trong.
Hoàn toàn!
Anh hoàn toàn bỏ qua Tố Nhàn đang đứng một bên!
Khuôn mặt cô ta đỏ ửng, ánh mắt khó tin nhìn theo bóng lưng của người đàn ông từng rất thân thuộc đang mỗi lúc một đi xa mà không một lần ngoảnh đầu lại. Đây… đây thật sự là Tống Mạc Diễm sao?
Anh có thể giận dỗi cô ta, có thể vờ như không quan tâm tới cô ta nhưng vì sao lại có thể… ôm eo của con nhỏ đó rồi bỏ đi trước mặt cô tavậy chứ?
Khốn khiếp! Vậy là điều cô ta lo sợ đã xảy ra? Túc Phù Trân, cô đã dùng tà thuật gì điều khiển Mạc Diễm hả?
Dù rất muốn chạy lên kéo anh ra khỏi Túc Phù Trân nhưng cô ta vẫn biết phải giữ thể diện. Tố Nhàn giận run cả người, đỏ bừng mặt hùng hổ bước vào trong, cố gắng bỏ ngoài tai những lời xì xào và cười nhạo cô ta ở xung quanh.
Mạc Diễm đưa cô vào bên trong, anh luôn theo sát và đi bên cạnh cô, thể hiện nhu tình trong từng câu nói và biểu hiện với cô trước mặt những kẻ khác khiến họ phải câm nín, một từ không nên cũng không dám nói ra.
Tiệc chính nhanh chóng trôi qua, Mạc Diễm đã gặp gỡ những người bạn của mình. Trong nhóm anh có 4 người, tính ra một người đã lấy vợ và đang mang bầu ở nhà thì những người còn lại đều xem như là độc thân. Trong đây cô chỉ biết có Trịnh Vương Niên đang thất tình mà thôi. Dù sao cũng là cuộc hội ngộ của 4 người đàn ông, cô ngồi đấy cũng không hay nên bèn nói với anh.
“Mạc Diễm… em đi tìm Mạch Ninh nhé.”
“Em đi được không. Hay để anh đưa đi nhé.” Mạc Diễm dừng lại cuộc trò chuyện, hành động dường như muốn đứng lên và dẫn cô đi. Nơi này cô chẳng thân thiết với ai cả, anh rất sợ để cô đi một mình. Dù biết cô bạn thân kia của Phù Trân không thích mình nhưng cũng không thể không nhờ cậy cô ấy tận nơi.
Phù Trân cản lại hành động của anh, nhìn lướt qua những người bạn của anh đang trố mắt nhìn mình thì bất giác nhỏ giọng hơn.
“Không, anh cứ ngồi đây đi. Em nhắn tin với cậu ấy rồi, anh đừng lo.”
“…” Thấy ánh mắt cương quyết của cô, anh biết không thể thay đổi được nên chỉ đành thở dài thỏa hiệp.
“Được rồi, em đi đi. Nhưng mà… có việc gì phải gọi anh liền đấy biết không?”
Cô không tránh né bàn tay xoa đầu cô của anh, ngượng ngùng nói: “Em biết rồi, em đâu phải con nít.”
Mạc Diễm nhìn theo bóng lưng cô rời đi đến khuất bóng, một cậu bạn nhìn không nổi nữa mà phàn nàn.
“Cô ấy đi rồi, nhìn nữa nhìn mãi cũng không trở về bên cậu đâu.”
Anh lườm cậu ta, ném chai bia về phía cậu nói: “Đồ thần kinh! Rảnh rỗi lo nghĩ chuyện của tôi thì tìm bạn gái đi. Tôi nghe nó tháng này mà cậu còn không đưa bạn gái về nhà thì sẽ bị mẹ đuổi ra khỏi nhà mà nhỉ?”
“…” Đột nhiên bị chạm tới nỗi đau thầm kín, cậu ta ôm đầu, oán trách nhìn anh. “Tên xấu xa, cậu không nhắc đến nỗi đau của tôi thì cậu ch.ết à!”
“Ha ha ha…” Hai người còn lại nghe vậy cũng bất giác bật cười lớn tiếng.
Mạc Diễm nhún vai, cầm ly rượu lên và uống.
…
Phù Trân nhấc váy bước đi trong đoàn người, trong lúc đi tới một khúc ngoặt, vì tránh một đứa bé đang nô đùa chạy nhảy mà cô vô tình va trúng phải một người.
Theo bản năng, Phù Trân liền cất tiếng xin lỗi trước tiên.
Người đấy đứng chắn trước đường đi của cô, bất ngờ gọi: “Phù Trân!”
A! Giọng nói này…
“Bạc Nguyên?” Cô ngước mắt nhìn, quà nhiên là anh ta.
Phút đầu là bất ngờ nhưng ngay sau đấy cô cũng đã hiểu ra. Bữa tiệc tổ chức rất lớn, lý nào lại có thể không mời đối tác nhà họ Túc chính là nhà họ Bạc chứ?
“Lâu không gặp anh nhỉ? Ha ha ha…” Nếu cô nhớ không lầm thì lần gặp cuối cùng chính là lần gặp nhau trong bệnh viện lần trước. Sau đấy cũng nói là hẹn ngày gặp lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có cho đến ngày hôm nay.
Bạc Nguyên dùng ánh mắt quét từ trên xuống dưới cô một lần, cuối cùng lại cất giọng có phần thê lương.
“Em… dạo này sống tốt chứ?” Cô sững người trước câu nói, vừa định trả lời thì lại nghe thấy anh nói. “Ôi trời, em xem anh nói gì này. Làm sao có thể đứng đây mà hỏi chuyện này chứ. Vừa hay đúng lúc có phần nhảy giao lưu, em có thể nhảy cùng anh một đoạn chứ?”
“…” Cô nhìn quanh, quả nhìn thấy các cặp đôi ngoài kia đang cùng nhau hoà mình trong tiếng nhạc.
Danh sách chương