Phù Trân trở về phòng, cả đêm hôm đấy cô đã chẳng thể nào chợp mắt nổi dù chỉ là một chút. Đầu óc ong ong nặng trĩu, chẳng thể suy nghĩ điều gì khác ngoài mối quen hệ rối ren đang vướng mắc giữa bọn họ.
Cả đêm Mạc Diễm không trở về phòng, giữa đêm anh đã lái xe rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình cô trong căn nhà rộng lớn mà thôi.
Nhớ đến cuộc điện thoại của anh nói với bạn mà cô đã lên nghe được ở khe cửa, trái tim lại vô thức co thắt trở nên đau đớn.
Sáng hôm sau với Phù Trân nhưng lại là chiều tối muộn với bà Tống ở một đất nước xa xôi bỗng nhận được điện thoại từ con dâu của mình. Linh cảm của một người mẹ mách bảo bà, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đấy rồi. Một bên hồi hộp lo lắng, một bên khác bà cũng nhanh chóng bắt máy của cô.
Bà vừa ấn nút kết nối, vừa áp điện thoại lên tai đã nghe thấy tiếng nức nở khiến sống mũi bà cay cay.
“Mẹ…”
Chỉ một tiếng duy nhất này thôi đã khiến bà hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Bà Tống nhắm chặt mắt, ngăn chặn những giọt lệ sắp tuôn trào trên gương mặt.
“Không sao, không sao đâu con gái à… nếu đã không thể cố gắng được nữa… vậy, vậy thì buông bỏ đi…”
“Hức… mẹ… mẹ à…”
…
Dù không phải mẹ con ruột nhưng bà ấy lại rất yêu thương cô. Phù Trân thật sự rất đau lòng khi nói ra những điều đó với bà. Bà ấy không những không khó chịu mà còn dỗ dành và đưa ra lời khuyên an ủi cô. Thời gian cứ vậy trôi qua, cuộc gọi với kết thúc với sự nhẹ nhõm.
Lời cuối cùng bà nói với cô chính là: Phù Trân… nếu thằng bé đã không trân trọng khi có con bên mình vậy thì… hãy từ bỏ nó đi. Con hãy sống thật tốt, làm những điều mà bản thân muốn. Đừng khiến bản thân chịu ấm ức nữa…
Đôi mắt đã sưng húp nhưng cô vẫn đứng lên và bắt đầu chuẩn bị. Đến khi gần xong, đồ đạc đã được thu dọn tương đối thì cô bỗng nhận được một cuộc gọi từ Mạch Ninh.
“Trân… tới đây, với tớ…” Đầu dây bên kia rất ồn, cô chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.
Sau khi khó khăn tìm được định vị của cô ấy, Phù Trân bỏ lại mọi thứ và ngay lập tức bắt xe chạy đến. Nếu là mọi ngày thì cô sẽ đi xe nhắc nhưng hôm nay tài xế có việc, sớm đã nghỉ rồi nên cô đành bắt luôn xe thay vì phải gọi người khác.
Chạy đến nơi cô mới ngợ ra đây chính là một quán Bar. Vừa bước vào trong tiếng nhạc đập đinh tai nhức óc khiến cô phải nhíu mày. Len lỏi quan đám người, rất nhanh cô đã tìm thấy Mạch Ninh đang say khướt ngồi sau những chai rượu ngổn ngang trước mặt.
Biểu cảm trên mặt có chút miễn cưỡng, cô… đại khái có thể đoán ra được một phần rồi.
Kẻ ngốc này chắc chắn lại say vì tình nữa rồi!
“Mạch Ninh! Đồ ngốc Ninh Ninh!”
“Hừ! Hửm… aaa, Trân Trân… Trân Trân của tớ, cuối cùng cậu cũng đến rồi… ha ha.” Đôi mắt cô mang theo một tầng sương mù, ngước mắt nhìn Phù Trân lại thành ra hai người. Cô ấy đưa tay vỗ vỗ vào đầu vài cái, nhìn theo góc độ nào cũng thấy giống một kẻ ngốc.
“Sao lại say xỉn thành ra thế này? Cậu bị sao vậy hả, muốn đốt cháy dạ dày sao?” Càng nhìn đống vỏ chai rượu trên bàn cô càng cảm thán.
Cô ấy nấc nghẹn lên một tiếng, mùi rượu nồng nặc cũng từ đấy mà xộc thẳng lên khiến Phù Trân phải nhăn mày bịt mũi. Mạch Ninh cười khà khà một cách khoa trương sau đấy lại ngay lập tức rơi lệ, loạng choạng đứng dậy từ trên ghế. “Tớ… người ta, hức… người ta không yêu tớ, hu hu hu… tớ đau lòng quá.”
“Thôi, thôi nào đừng khóc. Không sao, còn tớ yêu cậu mà.” Phù Trân vỗ về an ủi, cô cũng biết Mạch Ninh thầm thích một người nào đó nhưng cũng chẳng biết rõ người đấy là ai. Mạch Ninh ngoài mặt là người hướng ngoại nhưng về mặt nội tâm và tình cảm thì lại là một người hướng nội hoàn toàn.
“Đi nào, tớ đưa cậu về nhà.”
“Ưm… tớ không say.”
“Rồi, rồi… cậu không say nhưng tớ thì sắp say luôn rồi. Ngoan ngoãn đi, tớ đưa cậu về.”
Vóc người của cô cũng chẳng to lớn gì, đỡ Mạch Ninh đang khua tay múa chân ra khỏi nơi này là một điều quá sức. Một tốp người bỗng lướt qua vô tình đụng trúng Mạch Ninh đang mơ màng. Phù Trân bất ngờ kêu lên một tiếng, theo quán tính kéo tay cô ấy còn bản thân thì lại chới với ngã nhào ra phía sau.
“Cẩn thận!” Một vòng tay rộng lớn đỡ lấy cô, từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói mang theo vẻ quan tâm.
“Cảm ơn…” Cô hoàn hồn thì vội vã đứng dậy, chưa kịp trông thấy người phía sau là ai đã nói lời cảm ơn theo bản năng.
“Em và Mạch Ninh đều ổn chứ?” Người đó lại một lần nữa lên tiếng.
Phù Trân: “…”
Người quen sao?
Tiếng nhạc quá ồn khiến cô chẳng thể nhớ nổi giọng nói này là từ người quen nào của mình. Nhân lúc anh đèn mờ ảo rọi xuống, cô nương theo ánh sáng để quan sát người nọ.
“Bạc Nguyên!”
Anh thấy bây giờ cô mới nhận ra mình thì có chút hụt hẫng nhưng vẫn lịch sự gật đầu với cô để thừa nhận.
“Để tôi phụ em.” Chưa kịp để cô từ chối anh đã sấn tới đỡ một bên của Mạch Ninh. Sức lực từ người đàn ông rất lớn, Phù Trân chẳng mấy mất sức đã có thể dễ dàng đưa bạn thân của mình ra tới bên ngoài bãi xe.
Mạch Ninh lái xe tới nhưng hiện tại lại chẳng thể lái về. May mắn rằng Bạc Nguyên có tài xế, vậy là xe cùng người đã được đưa về tận Mạch gia.
“Đừng lo, tài xế này của tôi sẽ biết cách ăn nói.”
“…” Phù Trân gật đầu, vậy thì cô cũng an tâm hơn.
Hiện tại chỉ còn mỗi hai người khiến cô có chút ngại ngùng khi từng có hôn ước, lại nhớ tới lời Mạch Ninh từng nói về việc vun đắp giữa hai người khiến cô càng thêm không tự nhiên.
Cô ngập ngừng, đang tính nói lời tạm biệt thì bỗng nghe thấy anh ta nói: “Trễ rồi, tôi đưa em về.”
Cô vội khua tay, “Không… không cần đâu. Nhà tôi ở khu X cơ, tôi bắt xe về là được rồi.”
Anh ta nhấc bước đi về phía xe của mình, chỉ để lại cho cô một câu nói: “Trùng hợp thật đó, tôi cũng đi qua đấy. Chúng ta xem như không thân nhưng cũng tính là quen, ít nhiều vẫn hơn người xa lạ. Con gái đi về khuya một mình không tốt đâu.”
Cứ vậy mà cô đã ngồi trên xe của anh ta…
Phù Trân cắn cắn khoé môi, thầm nghĩ: Chỉ là ngồi xe về thôi, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?
…
Con đường vắng bóng với không gian tĩnh lặng bên trong xe. Hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của cô.
Phù Trân tháo dây an toàn, quay qua vừa định nói lời cảm ơn anh ta thì bỗng cửa kính chỗ cô liên tục vang lên tiếng gõ.
“Mạc… Mạc Diễm!”
Cả đêm Mạc Diễm không trở về phòng, giữa đêm anh đã lái xe rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn mình cô trong căn nhà rộng lớn mà thôi.
Nhớ đến cuộc điện thoại của anh nói với bạn mà cô đã lên nghe được ở khe cửa, trái tim lại vô thức co thắt trở nên đau đớn.
Sáng hôm sau với Phù Trân nhưng lại là chiều tối muộn với bà Tống ở một đất nước xa xôi bỗng nhận được điện thoại từ con dâu của mình. Linh cảm của một người mẹ mách bảo bà, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đấy rồi. Một bên hồi hộp lo lắng, một bên khác bà cũng nhanh chóng bắt máy của cô.
Bà vừa ấn nút kết nối, vừa áp điện thoại lên tai đã nghe thấy tiếng nức nở khiến sống mũi bà cay cay.
“Mẹ…”
Chỉ một tiếng duy nhất này thôi đã khiến bà hiểu rõ ngọn ngành rồi.
Bà Tống nhắm chặt mắt, ngăn chặn những giọt lệ sắp tuôn trào trên gương mặt.
“Không sao, không sao đâu con gái à… nếu đã không thể cố gắng được nữa… vậy, vậy thì buông bỏ đi…”
“Hức… mẹ… mẹ à…”
…
Dù không phải mẹ con ruột nhưng bà ấy lại rất yêu thương cô. Phù Trân thật sự rất đau lòng khi nói ra những điều đó với bà. Bà ấy không những không khó chịu mà còn dỗ dành và đưa ra lời khuyên an ủi cô. Thời gian cứ vậy trôi qua, cuộc gọi với kết thúc với sự nhẹ nhõm.
Lời cuối cùng bà nói với cô chính là: Phù Trân… nếu thằng bé đã không trân trọng khi có con bên mình vậy thì… hãy từ bỏ nó đi. Con hãy sống thật tốt, làm những điều mà bản thân muốn. Đừng khiến bản thân chịu ấm ức nữa…
Đôi mắt đã sưng húp nhưng cô vẫn đứng lên và bắt đầu chuẩn bị. Đến khi gần xong, đồ đạc đã được thu dọn tương đối thì cô bỗng nhận được một cuộc gọi từ Mạch Ninh.
“Trân… tới đây, với tớ…” Đầu dây bên kia rất ồn, cô chỉ loáng thoáng nghe được vài từ.
Sau khi khó khăn tìm được định vị của cô ấy, Phù Trân bỏ lại mọi thứ và ngay lập tức bắt xe chạy đến. Nếu là mọi ngày thì cô sẽ đi xe nhắc nhưng hôm nay tài xế có việc, sớm đã nghỉ rồi nên cô đành bắt luôn xe thay vì phải gọi người khác.
Chạy đến nơi cô mới ngợ ra đây chính là một quán Bar. Vừa bước vào trong tiếng nhạc đập đinh tai nhức óc khiến cô phải nhíu mày. Len lỏi quan đám người, rất nhanh cô đã tìm thấy Mạch Ninh đang say khướt ngồi sau những chai rượu ngổn ngang trước mặt.
Biểu cảm trên mặt có chút miễn cưỡng, cô… đại khái có thể đoán ra được một phần rồi.
Kẻ ngốc này chắc chắn lại say vì tình nữa rồi!
“Mạch Ninh! Đồ ngốc Ninh Ninh!”
“Hừ! Hửm… aaa, Trân Trân… Trân Trân của tớ, cuối cùng cậu cũng đến rồi… ha ha.” Đôi mắt cô mang theo một tầng sương mù, ngước mắt nhìn Phù Trân lại thành ra hai người. Cô ấy đưa tay vỗ vỗ vào đầu vài cái, nhìn theo góc độ nào cũng thấy giống một kẻ ngốc.
“Sao lại say xỉn thành ra thế này? Cậu bị sao vậy hả, muốn đốt cháy dạ dày sao?” Càng nhìn đống vỏ chai rượu trên bàn cô càng cảm thán.
Cô ấy nấc nghẹn lên một tiếng, mùi rượu nồng nặc cũng từ đấy mà xộc thẳng lên khiến Phù Trân phải nhăn mày bịt mũi. Mạch Ninh cười khà khà một cách khoa trương sau đấy lại ngay lập tức rơi lệ, loạng choạng đứng dậy từ trên ghế. “Tớ… người ta, hức… người ta không yêu tớ, hu hu hu… tớ đau lòng quá.”
“Thôi, thôi nào đừng khóc. Không sao, còn tớ yêu cậu mà.” Phù Trân vỗ về an ủi, cô cũng biết Mạch Ninh thầm thích một người nào đó nhưng cũng chẳng biết rõ người đấy là ai. Mạch Ninh ngoài mặt là người hướng ngoại nhưng về mặt nội tâm và tình cảm thì lại là một người hướng nội hoàn toàn.
“Đi nào, tớ đưa cậu về nhà.”
“Ưm… tớ không say.”
“Rồi, rồi… cậu không say nhưng tớ thì sắp say luôn rồi. Ngoan ngoãn đi, tớ đưa cậu về.”
Vóc người của cô cũng chẳng to lớn gì, đỡ Mạch Ninh đang khua tay múa chân ra khỏi nơi này là một điều quá sức. Một tốp người bỗng lướt qua vô tình đụng trúng Mạch Ninh đang mơ màng. Phù Trân bất ngờ kêu lên một tiếng, theo quán tính kéo tay cô ấy còn bản thân thì lại chới với ngã nhào ra phía sau.
“Cẩn thận!” Một vòng tay rộng lớn đỡ lấy cô, từ trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói mang theo vẻ quan tâm.
“Cảm ơn…” Cô hoàn hồn thì vội vã đứng dậy, chưa kịp trông thấy người phía sau là ai đã nói lời cảm ơn theo bản năng.
“Em và Mạch Ninh đều ổn chứ?” Người đó lại một lần nữa lên tiếng.
Phù Trân: “…”
Người quen sao?
Tiếng nhạc quá ồn khiến cô chẳng thể nhớ nổi giọng nói này là từ người quen nào của mình. Nhân lúc anh đèn mờ ảo rọi xuống, cô nương theo ánh sáng để quan sát người nọ.
“Bạc Nguyên!”
Anh thấy bây giờ cô mới nhận ra mình thì có chút hụt hẫng nhưng vẫn lịch sự gật đầu với cô để thừa nhận.
“Để tôi phụ em.” Chưa kịp để cô từ chối anh đã sấn tới đỡ một bên của Mạch Ninh. Sức lực từ người đàn ông rất lớn, Phù Trân chẳng mấy mất sức đã có thể dễ dàng đưa bạn thân của mình ra tới bên ngoài bãi xe.
Mạch Ninh lái xe tới nhưng hiện tại lại chẳng thể lái về. May mắn rằng Bạc Nguyên có tài xế, vậy là xe cùng người đã được đưa về tận Mạch gia.
“Đừng lo, tài xế này của tôi sẽ biết cách ăn nói.”
“…” Phù Trân gật đầu, vậy thì cô cũng an tâm hơn.
Hiện tại chỉ còn mỗi hai người khiến cô có chút ngại ngùng khi từng có hôn ước, lại nhớ tới lời Mạch Ninh từng nói về việc vun đắp giữa hai người khiến cô càng thêm không tự nhiên.
Cô ngập ngừng, đang tính nói lời tạm biệt thì bỗng nghe thấy anh ta nói: “Trễ rồi, tôi đưa em về.”
Cô vội khua tay, “Không… không cần đâu. Nhà tôi ở khu X cơ, tôi bắt xe về là được rồi.”
Anh ta nhấc bước đi về phía xe của mình, chỉ để lại cho cô một câu nói: “Trùng hợp thật đó, tôi cũng đi qua đấy. Chúng ta xem như không thân nhưng cũng tính là quen, ít nhiều vẫn hơn người xa lạ. Con gái đi về khuya một mình không tốt đâu.”
Cứ vậy mà cô đã ngồi trên xe của anh ta…
Phù Trân cắn cắn khoé môi, thầm nghĩ: Chỉ là ngồi xe về thôi, chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?
…
Con đường vắng bóng với không gian tĩnh lặng bên trong xe. Hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của cô.
Phù Trân tháo dây an toàn, quay qua vừa định nói lời cảm ơn anh ta thì bỗng cửa kính chỗ cô liên tục vang lên tiếng gõ.
“Mạc… Mạc Diễm!”
Danh sách chương