Trước mắt mờ mịt, bên tai ù ù chẳng rõ khung cảnh. Mờ mờ ảo ảo, thực giả lẫn lộn.

Túc Phù Trân được một người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay mười ngón đan xen, chẳng biết đã bỏ sức mà chạy bao lâu, chỉ biết rằng sức lực để nhấc bước chân mỏi nhừ nặng trĩu hiện giờ của cô đều là nhờ vào người đàn ông trước mắt.

Tấm lưng rộng lớn thấm đẫm một mảng lớn mồ hôi, lấm lem bùn đất trông chật vật vô cùng. Cô cười nhạt thầm chế giễu, bản thân mình cũng chẳng khá hơn là mấy.

Cổ họng khô khốc cùng đôi môi trắng bệch nứt mẻ, phải mất một lúc lâu mới có thể phát ra thành lời.

“Mạc Diễm…” Giọng nói của cô rất nhẹ nhưng cũng đủ làm anh nghe thấy.

Người đàn ông với vóc dáng cao lớn không quay người lại, cô không thấy biểu cảm trên mặt mà chỉ nghe thấy giọng nói của anh.

“Đừng sợ, nhất định sẽ không sao.”

“…” Có thể không sao ư? Cô biết, hai người sắp không cầm cự nổi nữa rồi. ‘Bọn họ’ đã đuổi đến rất gần.

“Mạc Diễm…” Cô mấp máy môi, tiếp tục thều thào gọi trên anh thật nhiều trước khi không thể. Đầu óc mơ màng, trước mắt nhoà đi một màu trắng đen.

Sức lực của Phù Trân đã cạn, cô đã chẳng thể bước nổi mà giống như là bị kéo lê đi. Cảm giác người phía sau lạ thường, anh ngỡ ngàng khi quay người lại.

Chẳng biết từ lúc nào, trước bụng cô đã thấm đẫm một màu đỏ chói mắt.

“Cô… cô chủ!”

Anh khựng bước chân, vội vàng ôm lấy thắt lưng của cô. Chẳng mấy chốc, tay anh cũng đã dính đầy m.áu của cô.

“Cô chủ…” Anh rất hoảng, cô cũng biết.

Hai người đang bị truy đuổi, nơi này lại là rừng sâu. Nói thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận sẽ từ giã cõi đời.

Anh ôm lấy cô, ngồi dựa vào một gốc cây lớn cách đấy không xa.

“Tống Mạc Diễm…”

Cô gọi anh, vươn bàn tay nhỏ bé lên. Mạc Diễm hiểu ý, ngay lập tức bắt lấy bàn tay của cô.

“Vâng, tôi đây!”

“…” Đáy mắt Phù Trân mang nỗi sót xa, đau lòng nhìn thật kĩ từng đường nét gầy gộc trên khuôn mặt người đàn ông. Vốn rất đẹp, nét đẹp mang vẻ nam tính vậy mà lại vì cô, bảo vệ cô suốt gần một năm qua mà nhan sắc suy tàn.

Tàn… giống như gia tộc và cuộc đời của cô vậy.

“Mạc Diễm… xin lỗi anh…”

“Cô chủ, không đâu, đừng nói lời xin lỗi tôi.”

Anh nắm lấy tay cô áp lên gò má của mình, Phù Trân có thể cảm nhận được những giọt lệ nóng hổi đang lăn dài trên gò má của anh.

Cô lắc đầu, yếu ớt lau đi những giọt nước mắt đấy. Gia tộc tàn, mạng sống héo hon may mắn sống sót nhờ anh cứu giúp. Đáng lẽ anh có thể lựa chọn rời bỏ cô và sóng một cuộc đời an nhàn của mình mà chẳng cần lo nghĩ gì nhưng vì cô, anh hiện tại lại ra nông nỗi này.

Một cuộc sống trốn chạy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm và có thể bỏ mạng bất kì lúc nào.

“Đáng không?” Cảm nhận rõ ràng trước cái ch.ết, cô thều thào hỏi và chờ đợi câu trả lời từ anh.

“Đáng! Rất đáng!”

Anh ngây ngốc cười nhìn cô chân thành nói, cô cũng ngốc theo anh rồi.

“Mạc Diễm… gọi tên em đi.”

Anh sững người, nhất thời không kịp phản ứng lại. Việc gọi tên một người rất đơn giản nhưng với anh, một vệ sĩ nhỏ bé lại đi gọi tên cô chủ của mình thì đây là điều không thể và không được phép.

“Tôi… cô chủ…”

“…” Cô im lặng, nâng mí mắt trĩu nặng mong chờ nhìn anh.

“Túc Phù Trân… Phù Chân…”

“…” Phù Trân nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy mãn nguyện.

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông mình thầm yêu vang lên và gọi tên của mình. Đây là điều mà cô luôn hằng mong ước. Không ngờ, khi có thể nghe lại là khi bản thân sắp ch.ết.

“Nếu có kiếp sau, em không muốn chúng ta tiếp tục bỏ lỡ nhau.” Cô khóc trong vòng tay của anh.

Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay dính máu lên lau đi những giọt lệ vươn trên mặt cô nhưng càng lau lại càng lấm lem, khuôn mặt trắng bệch cô lại nhuốm thêm sắc đỏ đáng sợ.

“Nhất định, kiếp sau anh sẽ đi tìm em.”

Cô gật mạnh đầu, đáp: “Hứa rồi đấy!”

“Ừm!”

Sau đấy, cô lịm đi…

[…]

“Ha!”

Hơi thở nặng nề, ngực phập phồng lên xuống theo từng tiếng thở dốc của cô. Trước mắt là trần nhà thạch cao quen thuộc ẩn trong màn đêm đen.

Cô đưa tay lên mặt chạm nhẹ, quả nhiên đã thấm đẫm nước mắt của chính mình.

Giấc mơ vừa rồi không phải là lần đầu cô mơ thấy nhưng lần nào cứ ngỡ như lần nấy, đều chân thực đến phát hoảng.

Nói là mơ thì không phải nhưng nói nó từng là hiện thực lại chẳng có ai tin.

Mọi thứ, tất cả mọi chi tiết cô đều nhớ rõ.

Đấy không phải là mơ mà chính là… tiền kiếp của bản thân mình.

Vì sao cô lại nhớ và nhớ từ bao giờ?

Có lẽ là rất lâu rồi!

Người nằm kế bên cô nghe thấy động tĩnh, cất giọng khàn khàn có phần cáu gắt.

“Cô bị làm sao vậy?”

Vừa tỉnh dậy từ giấc mộng đẫm nước mắt, cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc khiến tâm trạng Phù Trân càng thêm phần kích động.

Nhưng rồi, cô lại nhớ ra một hiện thực tàn khốc.

“Tôi gặp ác mộng, xin lỗi anh… Mạc Diễm!”

Người kia nghe vậy thì chẳng nói thêm điều gì, hừ mũi rồi xoay người đưa lưng về phía cô tiếp tục ngủ.

Phù Trân nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, hốc mắt bỗng chốc lại đỏ hoe ngấn lệ.

Một hiện thực tàn khốc…

Kiếp này, cô tìm thấy anh nhưng anh lại không nhớ ra cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện