Một nhóm người lớn buổi tối không ngủ chạy vào thành tra án kết quả chính là lại nhặt được một đống thi thể.

Triển Chiêu nhìn bốn cỗ tiêu thi kia càng nhìn càng không được tự nhiên, cảm giác càng nhặt khẩu vị lại càng nặng rồi.

Vào lúc này đã qua nửa đêm, Tiểu Lương Tử buồn ngủ đến độ mắt cũng không mở nổi.

Tiểu Tứ Tử đã sớm bám trên vai Triệu Phổ mà ngủ rồi.

Triệu Phổ để cho ảnh vệ đem ngõ hẻm này niêm phong lại, mà mình cũng không trở về soái phủ, liền cùng đám người Công Tôn tìm nhà trọ mà nghỉ ngơi trước.



Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ẵm lên trên giường, chính mình lại đàng hoàng mà cùng Công Tôn chen chung một cái giường.

Công Tôn ngày mai phải dậy sớm, vào lúc này nắm chặc thời gian ngủ. Thoáng cái lại có thêm bốn cỗ thi thể phải nghiệm, ngày mai khẳng định làmột ngày bận rộn, mua xong thảo dược phải trở về soái phủ nghiệm thi.

Triệu Phổ nằm xuống nhưng lại rất buồn bực, Công Tôn liền nằm ở ngay bên cạnh thì làm sao có thể ngủ được.

Cửu vương gia len lén liếc mắt người bên cạnh, Công Tôn che kín chăn chỉ để lộ ra một cái chỏm đầu đen thui.

Cửu vương gia đưa tay, khều khều bả vai Công Tôn.

Công Tôn không động.

Triệu phổ dứt khoát trở mình, một tay nâng cằm, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vaiCông Tôn, nhỏ giọng nói, “Nè, thư ngốc”

Công Tôn động bả vai một cái, liền nói, “Đừng nghịch! Ngủ!”

Công Tôn nói không nghịch thì không nghịch thì đó còn là Triệu Phổ sao? Cửu vương gia cách chăn mắt liếc một cái  đến vị trí eo Công Tôn, nhìn đúng bên hông, đưa ngón tay ra, chọt một cái.

Công Tôn giật mình, đưa tay che eo, quay đầu, trừng Triệu Phổ.

Triệu Phổ cười vui vẻ, mặt dày đối với Công Tôn mà nháy mắt, “Tán gẫu một chút”.

Công Tôn nheo mắt lại, Triệu Phổ cười hì hì nói, “Chỉ tán gẫu trong khoảng thời gian uống cạn ly trà a.”

Công Tôn suy nghĩ một chút, trở mình, nhìn Triệu Phổ, “Nói chuyện gì? Vụ án sao?”

Triệu Phổ mất hứng, bĩu môi, “Vụ án thì ngươi tìm Triển Chiêu trò chuyện đi, hai ta la nói chuyện khác.”

Công Tôn liếc Triệu Phổ, “Vậy ngươi muốn nói chuyện  gì?”

Triệu Phổ thả tay xuống, tựa vào gối cùng Công Tôn mặt đối mặt, nói, “Ngươi, hai ngày nay như thế nào a?”

Công Tôn trừng mắt nhìn, lầm bầm, “Kiểu nào a? Tốt vô cùng a.”

Triệu Phổ nói, “Ta mấy ngày nay rất bận rộn, đều không rãnh bồi ngươi cùng Tiểu Tứ Tử.”

Công Tôn nhìn hắn một hồi, vốn là muốn nói Triệu Phổ một câu “Ai muốn ngươi bồi chứ.” Bất quá lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, không biết tại sao nói câu, “Dựa vào mới đánh trận xong liền muốn nghỉ ngơi sao, muốn làm phiền ta a”

Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn đang nghiêm túc nói chuyện một hồi, bỗng nhiên, “Phốc ” một tiếng, sau đó ha ha cười to.

Công Tôn vội vàng nhào qua che miệng Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng kịp phản ứng, vội vàng im miệng.

Hai người yên lặng xoay mặt lại, nhìn giường đối diện.

Trên giường đối diện, Tiểu Tứ Tử còn đang đắp mền ngủ, Tiểu Lương Tử nhưng lại tỉnh, chỉ thấy bé mở ra một con mắt, liếc mắt nhìn phía đối điện.

Vào lúc này, Công Tôn chính là nằm trên người Triệu Phổ, tay thì đang che miệng Triệu Phổ.

Tiểu Lương Tử nhìn một hồi, nhắm lại con mắt, nghiêng người, ôm Tiểu Tứ Tử, ngủ tiếp.

Triệu Phổ xoay mặt lại, nhìn Công Tôn đang đè trên người mình dưới tình thế cấp bách.

Công Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, nhìn thấy Triệu Phổ cười hì hì nhìn mình.

Hai người đối mặt một hồi.

Công Tôn buông tay, nằm xuống lại, nghiêng người, “Ngủ!”

Triệu Phổ nhẹ nhàng khều khều Công Tôn, “Ai nha, thời gian uống cạn ly trà còn chưa qua a!”

“Được rồi!” Công Tôn vỗ gốimột cái, “Mau ngủ đi!”

Triệu Phổ bất đắc dĩ, đưa tay, học theo Tiểu Lương Tử cách ôm Tiểu Tứ Tử liền ôm Công Tôn.

Công Tôn quay đầu liếc một cái, Triệu Phổ nhắm mắt lại cũng không động.

Công Tôn xoay người đưa tay lấy một cái mền đắp cho Triệu Phổ, sau đó nhanh chóng xoay mình ngủ.

Triệu Phổ khóe miệng hơi nhếch lên, cảm giác giường có chút nhỏ, liền lại ôm sát chút.

So sánh với bên này hai người lanh lẹ mà nhắm mắt ngủ, cách vách đang lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại mất ngủ.

Đầu tiên là Triển Chiêu đè lại tiểu Ngũ mà chải lông cho nó.

Triển Chiêu sinh khí hừ hừ vừa chải lông cho tiểu Ngũ vừa oán trách, “Triệu Phổ tên kia, lại dùng nội lực mà uốn lông cho Tiểu Ngũ nhà ta!”

Bạch Ngọc Đường mới vừa lấy nệm trải giường mà ảnh vệ giúp mình  mua được trải ra xong, vỗ tay một cái nhìn chung quanh một chút, cảm thấy không vấn đề gì, chuẩn bị ngủ.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn vị Đại thiếu gia biết bao hoàn mỹ này đang thưởng thức giường ngủ do chính tay mình trải ra, đừng xem Ngũ gia ngày thường sống trong nhung lụa, sẽ không giặt quần áo không biết nấu cơm, nhưng việc trải ra giường lại là một tay hảo thủ, đem hủy hết chăn nệm trong nhà trọ, lại mua nệm chăn mới trải lên, chỉ cần ba bước, làm liền một mạch, ưu nhã lại nhanh chóng.

Bạch Ngọc Đường liền nghe sau lưng Triển Chiêu đang thở dài, quay đầu nhìn, có chút buồn cười.

Triển Chiêu đang nằm ở trên lưng Tiểu Ngũ, vuốt lông cho nó, Tiểu Ngũ dù có lớn những cũng thuộc họ mèo a, mèo được vuốt lông luôn cao hứng. Vào lúc này nó hưởng thụ nằm trên đất mà hừ hừ, híp mắt râu hổ cũng cong cong, rũ lỗ tai, cái đuôi thi ngoe nguẩy.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cũng sắp trải lông xong liền đi tới giúp mèo nhà mình cùng nhau làm.

Triển Chiêu trong miệng lầm bầm, “Không biết ngoại công cùng Thiên Tôn, Yêu Vương bọn họ đã ngủ chưa.”

Ngũ gia hơi sững sờ, sau đó cười một tiếng, “Hẳn là ngủ rồi đi.”

Triển Chiêu buồn rầu, “Sớm biết  vậy ta liền đi theo đến Bách hoa cốc rồi, đỡ phải phát hiện ra thi thể, dù sao bốn cỗ tiêu thi đặt ở trong ngõ hẻm rất dễ bị phát hiện mà.”

Bạch Ngọc Đường sờ đầu Tiểu Ngũ một cái, cùng một động tác, lại giơ tay lên sờ đầu Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu khó hiểu cảm thấy chỉ là sờ đầu một cái lại rất thoải mái, tâm tình tựa hồ cũng thoáng một chút.

Ngũ gia chính là thấy sắc mặt Triển Chiêu rõ ràng chuyển biến tốt, yên lặng gật đầu một cái —— quả nhiên dỗ mèo sờ đầu vậy đúng rồi!

“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Mới vừa rồi nghe Lâm Dạ Hỏa nói, Triệu Phổ chuẩn bị an bài trở về Khai Phong a.”

Bạch Ngọc Đường cười, “Đúng là phải đi về a.”

“Cũng đánh trận xong rồi, Triệu Trinh nói đi tìm hoàng kimcũng tìm được, Hắc Phong Thành bên này đem vụ án này tra ra sự tình, có thể đi Khai Phong Phủ mà nghỉ mát a.” Triển Chiêu vừa nói, nằm xuống, ôm cổTiểu Ngũ cọ tới cọ lui, “Tiểu Ngũ, chúng ta phải đi về nga! Buổi sáng có thể ăn điểm tâm ở Khai Phong Phủ rồi!”

Bạch Ngọc Đường bội phục, hóa ra lâu như vậy không trở về, mèo này lo nghĩ nhất lại là điểm tâm ở Khai Phong Phủ!

Ngũ gia gật đầu một cái, “Vậy thì nhanh lên, phá vụ án này trở về, Bao đại nhân nơi đó phỏng đoán cũng có một vài vụ án a, Khai Phong Thành còn có thi thể chờ nhặt a.”

Triển Chiêu đưa tay bóp má Bạch Ngọc Đường, “Ngươi liền ỷ vào mình đẹp mắt mà nhiều chuyện a! Đừng quên Miêu gia suy vận cũng mang theo ngươi a, thân nhân!”

Bạch Ngọc Đường dựa vào Tiểu Ngũ ngồi xuống, đưa tay sờ một bên lỗ tai của Tiểu Ngũ, vừa hỏi Triển Chiêu, “Nói vụ án, ta có chút nghĩ không thông. Tại sao đã chặt đầu xuồng lại còn muốn hủy xác? Hoặc là nói nếu đã thiêu thi thể, vậy còn chém đứt đầu người làm gì?”

Triển Chiêu dựa vào Tiểu Ngũ lại sờ một cái lỗ tai khác, vừa nói, “Ta cũng đang suy nghĩ chuyện này, theo lý mà nói thi thể đốt thành như vậy, khẳng định không nhận ra tướng mạo a, có thể đầu là chém trước đó, hơn nữa Công Tôn cũng nói, là chém đứt đầu sau mới  thiêu thi!”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Cho nên ý nói là  có người muốn bốn cái đầu người kia?”

“Nhưng là… Tại sao phải là bốn cái đầu người để làm gì?” Triển Chiêu hỏi, “Giang hồ thù oán?”

“Hắc Phong Thành khắp nơi đều là nhãn tuyến của Triệu Phổ, có gió thổi cỏ lay gì hắn khẳng định là người đầu tiên hay biết, gần đây cũng không có chuyện giang hồ thù oán gì phát sinh a.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, tự nhủ nói, “Hơn nữa, ngươi nhìn ta cũng cùng ngươi lượm nhiều thi thể như vậy cũng phá nhiều án như vậy đúng không…”

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý kia —— ngươi lại nói? Đẹp trai cũng đừng ăn nói linh tinh nha!

Bạch Ngọc Đường cũng bị Triển Chiêu chọc cười, nói tiếp, “Bình thường giống như cái gì thi thể không đầu a, thi thể bị hủy a, đều là một cỗ một cỗ tới.”

Triển Chiêu nghe được câu này, ngược lại là cũng cảm thấy tựa hồ cũng có lý, sờ cằm như có điều suy nghĩ.

“Ngươi hiểu ý của ta không Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi nghĩ a! Không đầu tiêu thi nga! Một cỗ thi thể thôi chính là một đại án rất phức tạp, nhưng lần này lại bốn cỗ! Cảm giác có người cố ý gây khó dễ a”

Triển Chiêu dựa vào Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, thì thầm trong miệng, ” Cố ý gây khó dễ…”

Đang trò chuyện, bên ngoài truyền đến thanh âmđánh canh.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, đối với Triển Chiêu ngoắc ngoắc tay, “Ngủ, sáng mai nói sau.”

Triển Chiêu đứng dậy, trước nhìnbộ lộng đen “mềm mượt” củaTiểu Ngũ một chút, hài lòng gật đầu một cái, lên giường đi ngủ.

Một đêm này Triển Chiêu cũng ngủ không ngon, nửa mê nửa tỉnh nghĩ đều là vụ án, đúng như lòiBạch Ngọc Đường, vụ án này không đúng. Tuy nói dùng thủ pháp rất cực đoan xử lý thi thể, nhưng lại không giống như là cái gì ân oán tình cừu, ngược lại có cảm giác qua loa lấy lệ chút chuyện như vậy… Cố ý gây khó dễ?



Sáng hôm sau, nghe tiếng gà gáy, Triển Chiêu liền bị đánh thức, khách sạn này đối diện là đường cái, sáng sớm xe ngựa đi qua đi lại thật náo nhiệt.

Mở mắt ra nhìn một hồi phía trên nóc giường, Triển Chiêu lại xoay mặt nhìn bên cạnh một chút.

Bạch Ngọc Đường cũng tỉnh, đang ngáp, bộ dáng kia nhìn chắc cũng là ngủ không ngon.

Lúc này, cách vách liền nghe được có người rón rén mở cửa, Công Tôn để cho mấy ảnh vệ hỗ trợ chiếu cố Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử.

Trong cửa Triệu Phổ giường như cũng đi ra, sau đó là tiếng bước chân  xuống lầu, Triệu Phổ hẳn là phụng bồi Công Tôn đi mua thảo dược.

Triển Chiêu duỗi người ngồi dậy, chỉ thấy mép giường Tiểu Ngũ cũng dậy rồi, đang duỗi thẳng chân trước ngáp, cái đuôi vung lên, giũ giũ bộ lông một cái, tinh thần phấn chấn.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi muốn dậy  bây giờ rồi ăn điểm tâm hay là muốn ngủ một chút nữa?”

Ngũ gia đang suy nghĩ có nên ngủ một chút nữa hay không, liền nghe được dưới lầu một trận tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ có người chạy lên lầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền nghe ra tiếng bước chân có chút quen thuộc, hơn nữa đã đến cửa phòng bọn họ rồi, sau đó chính là thanh âm gõ cửa, “Người anh em, đã rời giường chưa?!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thời trưng bộ mặt ghét bỏ mà nhìn cửa phòng —— Chính là giọng nói của Âu Dương Thiếu Chinh, hỏa kỳ lân dậy sớm a, mới sáng sớm như vậy đã có tinh thần rồi.

Âu Dương Thiếu Chinh đập cửa, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, truyền tới giọng nói của Tiểu Tứ Tử, “Chinh Chinh sớm.”

Sau đó là giọng của Tiểu Lương Tử, “Oa! Sớm như vậy?”

Âu Dương Thiếu Chinh gân giọng, “Ai u, hai tiểu hài tử dậy thật sớm a, so với hai vị đại nhân phòng bên cạnh thì mạnh mẽ hơn nhiều rồi!”

Triển Chiêu bế tắc, không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi mở cửa.

Ngoài cửa trên hành lang, liền xuất hiện Âu Dương Thiếu Chinh với tinh thần sáng láng cùng dạng còn có hai tiểu hài tử tinh thần phấn chấn.

Tiểu Tứ Tử chạy vào ôm Triển Chiêu, ngước mặt nói, “Miêu miêu, sớm.”

Triển Chiêu xoa xoa gương mặt bé, “Đệ không cùng cha đi mua thảo dược a?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Cửu cửu nói bồi cha đi, vậy đệ liền không đi a.”

Tiểu Lương Tử cũng chống nạnh gật đầu, “Sư phụ không phải là muốn đi theo tiên sinh a, cản cũng không ngăn được.”

Âu Dương vui tươi hớn hở chạy vào phòng, đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường toét miệng cười, “Sớm ~ a ~ “

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cảnh giác nhìn Âu Dương, “Ngươi ~ muốn ~ làm ~ gì ~ a?”

Âu Dương đem Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng lôi vào phòng, đóng cửa phòng, tiến tới bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Hai vị… Có hứng thú hỗ trợ hay không a?”

“Hỗ trợ?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Hỏa Kỳ Lân, “Hôm nay muốn tra án…”,

“Ai!” Âu Dương Thiếu Chinh đưa tay vỗ vỗ bả vai hai người, “Tra đều là vụ án lão rèm a, hai ngươi tối hôm qua nhặt được thi thể cũng liên quan đến sòng bạc sao? Vừa vặn ta cũng cùng sòng bạc có quan hệ!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn, “Nói rõ ràng một chút.”

Âu Dương chớp mắt, “Ta không thuận lợi ra mặt, người ở Hắc Phong Thành đều biết ta, bất quá hai ngươi đổi trang phục trên người, hẳn không có người nào biết hai ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Ngươi muốn chúng ta cải trang làm gì?”

Âu Dương đưa tay từ bên hông móc ra một hột xí ngầu, hướng về phía hai người bọn họ nháy mắt.

Triển chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, “Ngươi muốn tìm hai chúng ta mà đánh bài sao?”

Âu Dương lắc đầu một cái, xấu xa cười một tiếng, “Ta muốn hai ngươi đi đến các sòng bạc lớn ở Hắc Phong Thành mà đánh bài”,

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Âu Dương tiếp một câu, “Nói đúng hơn, là muốn hai ngươi đi các sòng bạc lớn mà phá quán!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sững sốt một chút, “Phá quán?”

Âu Dương, “Trương Nhị Cẩu bọn họ không phải là bởi vì đánh bài mà thiếu nợ nên gây ra chuyện sao.”

Âu Dương cầm ra một phần danh sách tới, “Đây là Hứa Kham cả đêm đã tra được danh sách này, mấy cái sòng bạc này cùng tiền trang nhà họ Thành kia có quan hệ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn chăm chú vào phần danh sách kia mà suy nghĩ.

Bạch Ngọc Đường nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi muốn hai ta đi thăm dò mấy sòng bạc này sao?”

Âu Dương gật đầu.

Triển Chiêu cảm thấy rất có khả năng, “Chiêu này không tệ a!”

“Còn có phần tiếp theo a.” Âu Dương xấu xa cười một tiếng, vỗ Triển Chiêu một cái ” Ba vị lão gia tử nhà ngươi cho ta mượn dùng một chút hắc! Ta sáng nay cùng ba vị đã nói qua, ba người bọn họ cũng chịu hỗ trợ.”

Triển Chiêu không hiểu, “Ngươi để cho bọn họ làm gì?”

Âu Dương nhíu mày hắc hắc vui một chút, “Sơn nhân tự có diệu kế, a ha ha ha…”

Nói xong, Hỏa Kỳ Lân phất áo vui tươi hớn hở chạy đi, trước khi ra cửa còn không quên dặn dò, “Mau lên a~, ăn điểm tâm xong liền động thủ!”

Âu Dương Thiếu Chinh nói xong cũng chạy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy dưới lầu còn có Hứa Kham, Hồng Tề Thiên, Thẩm Thiệu Tây cùng Tần Duyệt đều ở đây, Âu Dương Thiếu Chinh chạy ra ngoài, cùng bọn họ chạy đi nơi khác, nhìn giống như rất vội vàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đóng lại cửa sổ, liền nghe bên cạnh bàn TIểU tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đang thảo luận.

Tiểu Tứ Tử hỏi: “Tiểu Lương Tử, sòng bạc thì phải phá quán thế nào nha? Đá rơi bảng hiệu sòng bạc sao?”

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay, ” Ừm… Hẳn là thắng hết tất cả bạc của nhà cái a! Ngay cả địa khế sòng bạc cũng thắng được, chưởng quỹ sòng bạc cùng bọn tiểu nhị tập thể thua chỉ còn lại một cái quần con.”

Tiểu Tứ Tử “ha ha” vui vẻ.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút—— thật phải đi?

Ánh mắt Triển Chiêu liền sáng lên —— rất vui a!

Ngũ gia dở khóc dở cười, “Công việc này có thể kéo cừu hận, chớ một hồi để cho người sòng bạc truy đuổi xung quang thành a.”

“Ai, đầu năm nay nếu không bị người đuổi chạy xung quanh thành thì ngược lại là mình đuổi người ta a, quen rồi liền tốt.” Triển Chiêu  bộ dạng lười biếng cũng tỉnh táo hẳn, sửa sang lại quần áo, chạy đi ôm lấy Tiểu Tứ Tử kéo theo Tiểu Lương Tử, chạy xuống lầu ăn điểm tâm.

Ngũ gia bất đắc dĩ cùng xuống lầu, cầm trong tay tờ danh sách thật dài, xem ra điểm tâm phải ăn no một chút mà, hôm nay hẳn là rất bận rộn.



Buổi sáng tạo Bách Hoa Cốc, âm thanh chim hót rất dễ nghe.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu là bởi vì ngửi được mùi thức ăn thơm mà tỉnh lại, hai người ngồi dậy, liền nghe được âm thanh “đang đang” truyền từ ngoài sân vào trong phòng.

Yêu Vương ở trong sân kêu hai người bọn họ, “Thức dậy a!”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngồi ở trên giường ngẩn người, thật giống như đang nằm mơ…

Đang ngây ngô, cửa sổ trong phòng liền bị đẩy ra, Yêu Vương thò đầu vào trong nhìn một chút, nói, “Mau dậy ăn mì.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu rời giường rửa mặt xong đi tới trong viện, trên bàn bày ra hai chén nóng hổi. Bưng lên chén mì nóng hổi thổi phù phù vừa ăn mì vừa nhìn Yêu Vương từ một căn phòng này chạy đến một căn phòng khác, lục tung tựa hồ là tìm đồ.

Hai người bưng chén tiến tới cửa thư phòng nhìn quanh, Yêu Vương ngay cả bàn đọc sách cũng dời, phiến đá bên dưới bàn cũng dời qua một bên, Yêu Vương đang từ bên trong  lấy ra một cái rương sắt.

Ân Hậu tò mò hỏi Thiên Tôn,  “Cái rương kìa là  ngươi cất giữ?”

Thiên Tôn bình tĩnh ăn mì, “Ta ngoại trừ giấu rượu cũng không cất giữ thứ khác a.”

Sau khi lấy ra rương sắt, Yêu Vương cầm một cây chổi lông gà phủi bụi rồi mở rương ra.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn một cái, cũng không nói gì, tại sao lại là một cái rương sách.

Thiên Tôn lắc đầu một cái —— một chút ý kiến cũng không có!

Ân Hậu cũng nghi ngờ —— sách gì lại cất kỹ như vậy?

Hai người bưng chén xích lại gần một chút xem Yêu Vương đang lật sách.

Ân Hậu tiện tay nhặt lên một quyển bị Yêu Vương ném ở một góc, nhìn một chút tên sách, chỉ thấy trên mặt sách có vẽ một khuôn mặt —— Trò vui gì đây!

Thiên Tôn cũng thấy trên sách có vẽ một gương mặt quỷ, rất gian tà có chút dọa người.

Hai người đều ăn mì xong rồi, húp hết hai chén nước mì, cảm khái một chút. Quả nhiên trên đời này, món ăn ngon nhất chính là chén mì tương du này [mì tương du: mì nước tương a (Nhóm Tương Du: Chắc là thích ăn mì nên bị Yêu Vương gọi chết cái tên này rồi a =]])]

Liền nghe được Yêu Vương “A! ” một tiếng.

Hai người ngẩng đầu nhìn, Yêu Vương cầm trong tay một quyển sách, kích động, “Cuối cùng tìm được, còn tưởng rằng bị mất rồi a.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu tò mò muốn nhìn một chút  xem là sách gì, nhưng Yêu Vương lại đem sách cất trong ngực, đi tới lấy hai cái chén không trong tay Thiên Tôn và Ân Hậu, sau đó chỉ chỉ một đống sách trên mặt đất, “Mau dọn rồi để vào chỗ cũ, một hồi cùng ta xuất môn.”

Nói xong, Yêu Vương  linh hoạt  đi rửa chén.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngồi xuống thu thập sách, phát hiện mỗi một quyển sách trong rương sách này trên mặt bìa đều vẽ một gương mặt quỷ, còn là không đồng dạng.

“… Đây là cái gì a?” Ân Hậu lật ra một cái, nhưng phát hiện nội dung bên trong mỗi một quyển sách đều là những trang giấy trắng, ngoại trừ mặt bìa có vẽ gương mặt quỷ ra thì nội dung bên trong cái gì cũng không có.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái, nghiêng đầu —— kỳ quái a! Cất giữ một cái rương sách nhưng toàn là giấy trắng này để làm gì? Đã như vật còn cất kỹ như vậy a.



Đồng dạng, bên này Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ăn điểm tâm, Hắc Ảnh liền đem quần áo cho bọn họ. Âu Dương tương đối còn đáng tin, để cho hai người bọn họ hóa trang thành nam thương, Hắc Ảnh có kỹ thuật cao siêu, dính cho  hai người bọn họ chùm râu lại còn bôi một chút phấn, quả nhiên là không nhìn ra hai người bọn họ là ai.

Tiểu Tứ Tử thật hâm mộ, nói cũng muốn đi xem phá quán a.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng suy nghĩ —— mang Tiểu Tứ Tử đi đánh bài cũng có thể đại sát tứ phương, bất quá nếu để cho Công Tôn biết hai người bọn họ mang Tiểu Tứ Tử đi sòng bạc nói không chừng còn  muốn cùng hai người bọn họ liều mạng a.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Lâm Dạ Hỏa cũng chạy tới, Trâu Lương hôm nay có việc bận, để cho Lâm Dạ Hỏa tới chiếu cố Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử, thuận tiện phụ một tay cho Bạch Ngọc Đường và  Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở ra danh sách chuẩn bị đi đên từng nơi, nơi đầu tiên đến chính là sòng bạc Tằng Gia ở phía nam Hắc Phong Thành.

Ra nhà trọ, chỉ thấy ngoài cửa có một chiếc xe ngựa, màn xe là màu đen, đánh xe là Thanh Ảnh cùng Bạch ảnh.

Thấy hai người ra cửa, hai ảnh vệ đối với hai người bọn họ vẫy tay.

Lâm Dạ Hỏa ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến, đối với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nói, “Lúc ra cửa Âu Dương để cho hai người a, vốn đặt cuộc mà.”

Triển Chiêu nghi ngờ vén lên miếng vải đen nhìn một chút, vội vàng thả tay ra … Được chứ! Một xe hoàng kim!

Bạch Ngọc Đường mắt liếc một cái, “Cái này mang đến sòng bạc là có thể hoàn thành.”

Triển Chiêu hứng thú ngẩng cao, xoa xoa tay, “Ai nha, dự cảm hôm nay sẽ đắc tội thật nhiều người sau đó chọc ra một cái lỗ  thật lớn a~.”

Bạch Ngọc Đường không biết làm sao nhìn Triển Chiêu —— đắc tội với người  khác cùng chọc lỗ lớn  ngươi vui vẻ như vậy a?

Hai người lên xe, Thanh Ảnh cùng Bạch Ảnh đánh xe lên đường.

Lâm Dạ Hỏa đưa mắt nhìn hai người bọn họ kéo một xe tiền đặt cuộc đi phá quán liền chuẩn bị tìm một quán trà có địa hình lợi thế mà xem cuộc chiến.

Lâm Dạ Hỏa mang theo hai đứa con nít cùng Tiểu Ngũ và Câm đi đến một gian trà lâu, lúc đi ngang qua một tòa đại trạch Tiểu Tứ Tử liền dừng lại.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu, thấy Tiểu Tứ Tử đang nhìn bảng hiệu một tòa đại trạch chằm chằm.

Hỏa Phượng ngẩng đầu lên, trùng hợp như vậy… Bọn họ đang đứng ở trước cửa tiền trang tư nhân của Thành gia, vào lúc này còn chưa mở cửa a.

Lâm Dạ Hỏa cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử một chút,  Tiểu Lương Tử hỏi, “Cận nhi, tiền trang này là trung hay gian a?”

Tiểu Tứ Tử xoay đầu lại, nhìn một hồi, mở miệng nói, “Đầu người nga.”

“Hả?” Tiểu Lương Tử không hiểu, “Đầu người?”

Lâm Dạ Hỏa cũng ngồi xuống nhìn bé, “Đầu người nào?”

Tiểu Tứ Tử chỉ tiền trang cùng Lâm Dạ Hỏa nói, “Chính là bốn cái đầu người của bốn cỗ tiêu thi kia ở bên trong a.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện