“Thế nhưng, Tam nha đầu, đó thuộc về con và Thiên nhi…”

“Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Thần nữ tuy rằng chỉ là nữ giới, nhưng cũng hiểu được đạo lý này. Thất điện hạ là hoàng tử nước Lăng Nguyệt, ra một phần sức, cũng là chuyện theo lý phải làm.”

“Tuyệt, tuyệt! Trẫm sẽ lập tức truyền chỉ, để sứ thần truyền tin cho các nước khác. Tam nha đầu, cử chỉ đại nghĩa của con, trẫm nhất định sẽ sai người ghi vào trong sử sách.” Chuyện lớn trong lòng được đánh tan, Sở Kim Triêu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm không ít, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, “Tam nha đầu, con gọi Dực nhi vào đi, trẫm lệnh nó đi làm chuyện này.”

“Dạ, thần nữ đi ngay.”

Gia Cát Linh Ẩn mở cửa tẩm cung, Hoàng hậu và Thái tử cùng các quần thần đứng ở trong tuyết, một đám lạnh run, môi tím ngắt. Thấy nàng đi ra, tất cả mọi người đều căm giận nhìn nàng, nếu không phải nha đầu thối này, bọn họ cũng không phải bị đuổi ra đứng chịu lạnh dưới trời tuyết thế này.

“Tam nha đầu, Hoàng thượng thế nào?” Hoàng hậu tiến lên hỏi.

“Nương nương yên tâm, Hoàng thượng đã tốt hơn nhiều. Thái tử điện hạ, Hoàng thượng mời người vào, Hoàng thượng có việc muốn nói với người.”

Sở Lăng Dực gật đầu, đi theo Gia Cát Linh Ẩn cùng vào tẩm cung của Hoàng thượng.

Hoàng hậu rướn dài cổ nhìn vọng vào bên trong, miệng bà nhếch lên nụ cười mỉm, lúc này Hoàng thượng triệu kiến Thái tử, có khi nào liên quan đến chuyện kế vị hay không, ý của Hoàng thượng là đã lựa chọn Thái tử rồi sao? Cùng lúc đó, trong lòng những người khác cũng âm thầm phỏng đoán, Hoàng thượng rốt cục là có ý gì?

Sau một lúc lâu, Sở Lăng Dực đi ra, Hoàng hậu giữ chặt hắn lại, cười sang sảng nhìn hắn: “Dực nhi, Hoàng thượng triệu con có chuyện gì? Có chuyện giao cho con làm à?”

Quần thần vểnh tai, sợ nghe sót một chữ, đáp án của Sở Lăng Dực lại khiến họ thất vọng: “Mẫu hậu, Hoàng thượng dặn còn cầu cứu các nước khác, để dân chúng thảnh thơi ổn định qua năm nay.”

“Không nói gì khác nữa à?” Hoàng hậu không cam lòng hỏi.

“Có.”

“Nói gì?” Tim của Hoàng hậu lập tức treo lên, mỏi mắt mong chờ nhìn con trai của mình.

“Phụ hoàng xin mọi người trở về đi, nơi này có Tam tiểu thư chăm sóc là được rồi.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Mẫu hậu muốn biết cái gì nữa thì trực tiếp đi hỏi phụ hoàng đi. Các ngươi trở về đi, tinh thần của phụ hoàng tốt hơn nhiều rồi, xem ra cách của Tam tiểu thư là hữu dụng nhất.”

“Bản cung đã hạn cho nó nội trong nửa ngày làm Hoàng thượng hạ sốt, vừa rồi đã bảo các vị làm chứng, giờ đây, các ngươi cứ ở đây đừng đi vội, theo ta vào xem thử, rốt cục Hoàng thượng có phải đã phải sốt hay chưa.”

“Mẫu hậu…” Sở Lăng Dực chau mày, “Phụ hoàng…”

“Các đại thần đều lo lắng cho long thể của Hoàng thượng, đương nhiên muốn tận mắt thấy hoàng thượng vô sự, bọn họ mới yên tâm xuất cung. Sao Dực nhi lại cản trở?”

Dứt lời, Hoàng hậu đi vào trước, các quan lại cũng kiên trì theo sau.

“Các ngươi vào làm gì? Không phải nói chỉ cần Tam nha đầu ở lại chăm sóc là được à?” Sở Kim Triêu thấy mọi người đi vào, không khỏi tức giận nói.

“Hoàng thượng…” Hoàng hậu dừng chân, xấu hổ cười cười, “Các vị đại nhân không màng giá rét tiến cung, ở bên ngoài đợi lâu như vậy, chỉ muốn đến nhìn xem Hoàng thượng có thực sự không sao hay không. Nếu Hoàng thượng vì thương họ mà bảo họ ra khỏi cung, trong lòng các vị đại nhân chắc chắn sẽ áy náy không thôi.”

“Trẫm đã không sao.” Sở Kim Triêu phất tay, “Các ngươi đều trở về đi.”

“Tam nha đầu quả nhiên rất giỏi…” Hoàng hậu đi đến bên cạnh Sở Kim Triêu, đưa tay đặt lên trán ông dò xét, bà không tin nhanh như vậy đã có thể làm người khác hạ sốt, nói không chừng Hoàng thượng vì muốn giữ gìn cho nha đầu kia liền muốn đuổi họ đi. Nhưng tay bà chạm vào, nhiệt độ cơ thể của Sở Kim Triêu đã gần như bình thường, “Quả thực Hoàng thượng không còn sốt nữa.”

Quần thần vừa nghe, trên mặt đều là vẻ khó tin, mấy ngự y lại kinh ngạc không thôi, bọn họ thảo luận mấy ngày mấy đêm cũng không thể giải quyết vấn đề, lại có thể bị con nha đầu dùng biện pháp đơn giản thế này để xử lý.

“Các ngươi vào cũng đúng lúc!” Ánh mắt Sở Kim Triêu lạnh thấu xương quét qua mấy ngự y, “Trẫm nuôi các ngươi trong cung, nhưng ngay cả bệnh của trẫm cũng trị không khỏi. Nếu trẫm thật sự bị bệnh gì phức tạp khó trị cũng được đi, nhưng Tam nha đầu không phải đại phu lại có thể trị được, trẫm phải dùng các ngươi vào đâu?”

“Vi thần đáng chết! Hoàng thượng thứ tội!” Vương ngự y quỳ xuống đầu tiên, phủ phục dưới long sàn, bị Hoàng thượng quở trách, mấy người nhất thời thẹn đến muốn chui xuống đất.

“Lui ra hết cho trẫm!”

“Dạ, thần xin cáo lui.”

“Hoàng thượng, thần thiếp cũng cáo lui, Hoàng thượng bảo trọng long thể, lát nữa thiếp sẽ sai Vân Nhược mang chút cháo đến đây.” Hoàng hậu liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, trong mắt là vẻ hỗn loạn phúc tạp, “Tam nha đầu, Hoàng thượng giao cho ngươi chăm sóc, ngươi phải tận tâm hết sức, không được có chút sai lầm!”

“Thần nữ nhất định cẩn thận, xin nương nương yên tâm.”

Hoàng hậu lại chăm chú nhìn nàng một lát, rồi mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi tẩm cung của Sở Kim Triêu.

Mọi người đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn lại thay nước muối, lau sạch miệng vết thương cho Sở Kim Triêu, nhiệt độ cơ thể ông đã giảm hoàn toàn, nên không dùng khối băng nữa. Vân Nhược mang cháo đến, Sở Kim Triêu ăn hết một chén rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hoàng hậu trở lại Dịch Khôn Cung, thấy Hà Sướng Uyển đang chờ bà. Hà Sướng Uyển sáng sớm đã tiến cung thỉnh an, biết được Hoàng hậu đến tẩm cung của Hoàng thượng để chăm sóc, liền chờ ở đây, Hoàng hậu trở về, nàng lập tức bước đến thỉnh an: “Sướng Uyển thỉnh an mẫu hậu.”

“Đứng dậy đi.” Giọng nói Hoàng hậu lạnh lùng, sắc mặt cũng có chút khó coi, “Đến lúc nào?”

“Sáng sớm đã đến, biết mẫu hậu đến chăm sóc phụ hoàng, cho nên con đợi mẫu hậu về. Thời tiết giá lạnh, mẫu hậu nhớ bảo trọng phụng thể, tuyệt không nên vất vả quá độ.”

“Sức khỏe bản cung rất tốt!” Hoàng hậu kéo dài giọng, “Con đoán xem ở chỗ Hoàng thượng, bản cung đã gặp ai?”

“Sướng Uyển không biết, mẫu hậu đã gặp ai?”

“Gia Cát Linh Ẩn!”

Hà Sướng Uyển siết chặt nắm tay, cười cười: “Hóa ra là Tam tiểu thư, cũng đã lâu con không gặp tiểu thư ấy, để khi khác đến phủ Thừa tướng thăm nàng.”

“Con còn cười.” Hoàng hậu trừng mắt liếc Hà Sướng Uyển, “Nó dùng một cách kỳ lạ, khiến Hoàng thượng hạ sốt nội trong nửa ngày, ngay cả ngự y cũng giật mình.”

“Thật ư? Vậy thì tốt quá, hy vọng long thể của phụ hoàng sớm ngày bình phục.”

Hoàng hậu thấy nàng còn chưa thông suốt, tiếp tục chỉ điểm nói: “Sáng sớm con đã đến, sao không đi qua đó xem thử, giúp chăm sóc Hoàng thượng? Con thấy nó cam nguyện làm thế, còn không phải vì Thiên nhi. Sướng Uyển, con đừng quên, giờ con đã là Thái tử phi, con cùng Dực nhi là một, tất cả những gì con làm, đều phải suy xét đến lợi ích của Dực nhi. Hôm nay nó đến, lại vì Thiên nhi tranh thủ được một tia hy vọng, còn con ở chỗ này ngồi cả nửa ngày, bản cung thực sự phải dạy con như thế nào mới là một thê tử đủ tư cách.”

Tính cách của Hà Sướng Uyển vốn có vài phần cương nghị như nam tử, hơn nữa, chuyện hôn nhân này là do Hoàng hậu tác hợp, không phải mong muốn của nàng. Giờ phút này thấy Hoàng hậu nói chuyện với nàng chẳng chút khách khí, trong lòng cũng có chút tức giận: “Mẫu hậu, Sướng Uyển đủ hay không đủ tư cách, thì để Thái tử điện hạ đến bình phẩm. Nếu mẫu hậu cảm thấy con không xứng làm Thái tử phi, thì cứ bảo Thái tử hưu con đi, cửa hôn nhân này, con và Thái tử cũng chẳng phải tình nguyện.”

“Sướng Uyển…” Sắc mặt Hoàng hậu sa sầm, “Con nói chuyện thật hỗn láo! Đã vào Sở gia, chính là người của Sở gia! Thân là Thái tử phi, phải ra dáng của Thái tử phi! Công chúa nước Nam Chiếu không có giáo dưỡng như vậy ư?”

Hà Sướng Uyển không muốn tranh cãi thêm với bà, nàng đứng lên, cúi người hành lễ với Hoàng hậu: “ Sướng Uyển sẽ xem như tâm tình mẫu hậu không tốt. Vân Nhược, pha cho mẫu hậu ly trà hoa cúc để hạ hỏa đi. Mẫu hậu, Sướng Uyển cáo lui.”

Hoàng hậu hất đầu sang một bên, vẻ mặt tức giận, lồng ngực bởi vì tức giận mà không ngừng phập phồng. Tay bà siết chặt phụng y, một cơn tức giận không biết từ đâu nhảy loạn trong cơ thể. Bà cũng không biết mình tức cái gì, Hoàng thượng chuyển biến tốt, hẳn là bà nên vui vẻ mới đúng.

Mùa đông, ban ngày rất ngắn, nhanh chóng trời đã tối đen, Gia Cát Linh Ẩn phải xuất cung. Lúc này, Sở Kim Triêu cũng thức dậy.

“Tam nha đầu, là giờ nào rồi?”

“Hoàng thượng, là giờ dậu, người đói chưa? Thần nữ đi lấy cháo đến.”

“Ừ.” Sở Kim Triêu gật đầu, lần này thức dậy, càng cảm thấy đói bụng hơn lần trước, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, “Quả thực trẫm có hơi đói bụng.”

Hầu hạ Sở Kim Tiêu dùng bữa xong, Gia Cát Linh Ẩn mới xuất cung hồi phủ. Sở Kim Triêu lệnh cho nàng ngày mai lại tiến cung chăm sóc, cho đến khi sức khỏe ông bình phục hẳn mới thôi.

Trời ban đêm càng lạnh, Gia Cát Linh Ẩn không khỏi kéo lại y phục. Ngừng một ngày, bầu trời lại nổi tuyết, bông tuyết rơi xuống mặt nàng, có chút đau. Giẫm lên tuyết đọng, nàng chậm rãi đi ra khỏi cung.

Trở lại phủ Thừa tướng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, Nguyệt Lan và Tiểu Điệp đứng ngoài phủ chờ nàng, thấy nàng về, lập tức chạy đến mở dù ra cho nàng.

“Tam tiểu thư, lão gia mời người đến thư phòng.” Mọi người đang chuẩn bị quay về Trục Nguyệt Hiên, Lưu quản gia không biết từ đâu chạy tới, nói với Gia Cát Linh Ẩn.

“Cha tìm ta có chuyện gì?”

“Lão gia không nói, chỉ nói đi báo cho người.”

“Ta biết rồi, đi thôi.”

Gia Cát Linh Ẩn đi theo Lưu quản gia vào thư phòng của Gia Cát Chiêm, trong phòng không chỉ có mình ông, ngồi ở chỗ của ông là Lục vương gia, Sở Lăng Hiên.

“Linh nhi, nàng đã về? Mau đến đây làm ấm người đi.” Sở Lăng Hiên bước đến, muốn chạm vào mặt nàng.

Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng né tránh, tự mình cởi bỏ áo choàng, đưa cho Nguyệt Lan theo cùng, “Phụ thân tìm con đến có chuyện gì?”

Sở Lăng Hiên xấu hổ cười cười, nghĩ muốn đưa tay phủi tuyết dính trên tóc nữ tử này, Gia Cát Linh Ẩn hất tay hắn ra: “Lục điện hạ, tự ta có tay, không phiền Lục điện hạ.”

“Linh nhi, không được vô lễ với điện hạ.” Gia Cát Chiêm quát.

“Sự ăn khớp của phụ thân rất lạ, điện hạ có thể vô lễ với con, sao con không thể vô lễ với người.” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng liếc nhìn hai nam nhân, “Vả lại, nam nữ thụ thụ bất thân, điện hạ không biết à?”

“Linh nhi, lòng của điện hạ đối với con, con không biết sao?” Sắc mặt Gia Cát Chiêm thâm trầm, không vui nhìn nữ nhi của mình.

“Con không biết. Nếu phụ thân biết, vậy phụ thân nói đi, con còn có việc, không thể hầu!”

“Ý của Linh nhi là hết thảy đều để phụ thân làm chủ?” Trong mắt Gia Cát Chiêm lộ vẻ kinh hỉ.

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, không nói gì, nhanh chóng ra khỏi thư phòng. Gia Cát Chiêm xem nụ cười này của nàng như sự thỏa hiệp, nha đầu thối, rốt cục ngươi cũng thỏa hiệp với ta! Chỉ cần có ngươi trong tay, Thất vương cũng được, Lục vương cũng được, đều phải xem sắc mặt của bản tướng.

Hết chương 172
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện