Phạm Thiên vừa mới ổn định lại cảnh giới xong thì liền thu công. Nhưng tâm thần của hắn ngược lại trở nên ngưng trọng.

- Bằng hữu đêm khuya tới tìm, không biết là có gì chỉ giáo? Phạm Thiên không mở miệng mà ngược lại dùng hồn lực truyền âm tới kẻ ở bên ngoài. Kẻ này tự cho là mình ẩn nấp kỹ càng nhưng Phạm Thiên đã sớm mở thần thức, trừ khi có được bảo vật cản trở thần thức của hắn nếu không thì cho dù là Đấu Thánh cũng trốn không thoát khỏi thần thức của hắn.

Lăng Ảnh

Đẳng cấp: 69

Kẻ tới chính là Lăng Ảnh, kẻ được Cổ tộc phái đi theo bảo hộ Huân Nhi.

Lăng Ảnh tu vi phải nói là không thấp, dù tuổi tác đã cao khó tiến thêm một bước nhưng Đấu Hoàng đỉnh phong cũng là một cường giả hiếm có trên Đấu Khí đại lục vậy mà trong mắt Cổ tộc chỉ là một tên nô bộc mà thôi.

Phạm Thiên thấy Lăng Ảnh xuất hiện ở nơi này thì thầm mắng mình sơ suất. Vừa rồi đột phá thất tinh Võ Vương khiến khí thế của hắn có chú mất khống chế mà thoát ra nên Lăng Ảnh mới phát hiện ra.

Nhưng Phạm Thiên dám thoải mái đột phá cảnh giới tại Ô Thản Thành chính là vì hắn không e ngại Lăng Ảnh. Mặc dù đối phương là Đấu Hoàng đỉnh phong có chút ngoài ý muốn của hắn nhưng nếu thực sự ra tay thì chưa chắc Phạm Thiên đã thua.

Phạm Thiên toàn thân là bảo vật, kinh nghiệm chiến đấu lẫn võ hồn đều là cực giai. Cho dù là đối mặt với Võ Hoàng Phạm Thiên cũng có thể chiến một trận chứ đừng nói tới một tên Đấu Hoàng có chiến lực còn thua xa Võ Hoàng cường giả.

Phải biết Võ Hoàng cường giả vận dụng võ hồn thì ngay cả Đấu Tông cũng có thể đấu chứ đừng nói tới chỉ là Đấu Hoàng đỉnh phong Lăng Ảnh.

Lăng Ảnh ẩn nấp ở bên ngoài thấy mình bị phát hiện ra thì cũng vô cùng kinh ngạc, bản thân hắn mang hắc ám thuộc tính đấu khí thiện về ẩn thân nên mặc dù chỉ là Đấu Hoàng đỉnh phong vẫn được an bài tới bên cạnh bảo vệ cho Huân Nhi.

Lăng Ảnh từ trước tới nay vẫn rất tự tin vào khả năng ẩn nấp của mình, cho dù có là Đấu Tông cường giả cũng khó mà có thể phát hiện ra vậy mà kẻ lạ mặt kia lại có thể nhận ra tung tích của hắn.

Nhưng khi nhận được đối phương truyền âm thì Lăng Ảnh lập tức hiểu ra.

Kẻ này là Luyện Dược Sư!

Chỉ có Luyện Dược Sư sở hữu linh hồn lực cường đại thì mới có thể phát hiện ra tung tích của hắn mà thôi.

Vừa rồi Lăng Ảnh nhận ra linh hồn lực của Phạm Thiên không hề thấp. Thân là người của Cổ Tộc thì hắn hiểu rất rõ cách phân chia đẳng cấp linh hồn lực.

- Linh hồn lực của kẻ này, tuyệt đối là đã đạt tới Linh Cảnh!

Lăng Ảnh thoáng cái liền ngưng trọng. Linh Cảnh linh hồn đại biểu cho điều gì hắn biết rất rõ, đối phương thấp nhất cũng phải là thất phẩm Luyện Dược Sư. Nếu không phải khí tức vừa rồi Phạm Thiên để lộ ra chỉ là tương đương Đấu Vương hậu kỳ thì Lăng Ảnh càng muốn tin Phạm Thiên là bát phẩm Luyện Dược Sư.

Nhưng dẫu chỉ là thất phẩm Luyện Dược Sư thì đối phương cũng sở hữu Linh Cảnh linh hồn, cho dù tại Trung Châu thì người như vậy cũng được coi là thiên tài. Lăng Ảnh thoáng cái liền thay đổi thái độ của mình, hắn cũng không muốn gây ra phiền toái không cần thiết cho tiểu thư của mình.

Lăng Ảnh chủ động hiện thân đứng trên nóc nhà của khách điếm và âm thầm truyền âm trở lại:

- Lão hủ Lăng Ảnh, không biết đại sư có thể tiến ra gặp mặt hay không?

Lăng Ảnh chỉ là dùng đấu khí đem thanh âm ngưng tụ thành tia tạo thành tác dụng truyền âm mà không phải dùng hồn lực truyền âm. Hắn chỉ mới là Phàm Cảnh linh hồn còn không làm được chuyện này.

Phạm Thiên im lặng không trả lời mà lập tức vận dụng Di Hình Hoán Ảnh thần thông giống như thuấn di xuất hiện ở trước mặt Lăng Ảnh.

!!!

Nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi đột ngột xuất hiện trước mặt thì Lăng Ảnh cảm thấy cực kỳ rung động. Đạt tới Đấu Tông chi cảnh thì có thể tiếp xúc tới một tia không gian chi lực, Lăng Ảnh đã là Đấu Hoàng đỉnh phong thì cũng đang tìm hiểu thứ không gian chi lực này nên hắn có thể nhận ra một tia không gian chi lực rung động chứng tỏ Phạm Thiên không phải là dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện mà là dùng không gian khiêu dược trực tiếp thuấn di tới.

Nhưng không gian chi lực là Đấu Tông cường giả đặc hữu, người thanh niên trước mặt này khí tức chỉ là Đấu Vương hậu kỳ thì làm sao có thể có được?

Nhìn người thanh niên mang theo vẻ cười nhàn nhạt trước mắt Lăng Ảnh liền trăm mối vô giải. Sự nguy hiểm của hắn trong mắt Lăng Ảnh cũng lập tức đề cao.

- Không biết vị lão gia tử này nửa đêm đến tìm là có việc gì muốn chỉ giáo?

Phạm Thiên không chút nào vì đối phương là Đấu Hoàng đỉnh phong cường giả mà sợ hãi ngược lại còn vô cùng thoải mái hỏi.

Lăng Ảnh liền đáp:

- Lão hủ không dám quấy rối đại sư nghỉ ngơi, chỉ là muốn biết ngươi tới nơi này rốt cuộc là có mục đích gì?

Lăng Ảnh cảnh giác hỏi, kẻ càng thần bí thì lại càng nguy hiểm, hắn không muốn một nhân tố bất ổn như vậy ở gần tiểu thư của mình.

Phạm Thiên khẽ cười đáp:

- Vị lão gia tử này thật là kỳ quái nha. Ngươi nửa đêm tới tìm ta, cớ sao lại hỏi ta tại sao có mặt ở nơi này. Câu này là phải để ta hỏi ngươi mới đúng chứ?

Thấy Lăng Ảnh có chút im lặng thì Phạm Thiên lại nói:

- Hơn nữa, Ô Thản Thành là thuộc địa giới của Gia Mã đế quốc. Ta thân là người của Gia Mã đế quốc tới đây thì có gì là không được. Còn lão gia tử ngươi, tựa hồ mới không phải người của Gia Mã đế quốc chứ? Ta nghi ngờ rằng ngươi là gián điệp của Xuất Vân đế quốc phái tới đây, mời lão gia tử cùng ta đi tới đế đô một chuyến gặp Gia Mã hoàng thất!

Lăng Ảnh nhìn Phạm Thiên có xu hướng động thủ thì có chút khó làm. Hắn quả thực không phải là người của Gia Mã đế quốc nên bị Phạm Thiên nói cho đuối lý.

Nguyên bản với Đấu Hoàng đỉnh phong cảnh giới của mình thì cho dù Lăng Ảnh có sai thì cũng không phải một tên "Đấu Vương" như Phạm Thiên có thể bắt bẻ. Có điều hắn không phải tới đây để gây chuyện, nếu làm mọi chuyện rối tung lên thì tiểu thư cùng Tiêu gia sẽ gặp phải bất lợi.

Gia Mã đế quốc hoàn toàn có thể dùng lý do Lăng Ảnh hắn là gián điệp của Xuất Vân đế quốc để chèn ép thậm chí là đánh đuổi Tiêu gia ra khỏi đế quốc khiến cho họ trở thành tứ cố vô thân. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ bị tiểu thư trách mắng.

- Ta là ai ngươi không đến lượt ngươi quan tâm. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, ngươi chỉ cần không gây chuyện ở nơi này là được.

Lăng Ảnh không còn khách khí nữa mà lập tức dùng lời uy hiếp đối phương. Nói xong hắn liền quay đầu biến mất để mặc Phạm Thiên đứng ở đó cười nhạt nhìn theo.

- Ngươi nói không gây chuyện thì ta liền không được gây chuyện? Từ khi nào mặt mũi của một tên nô bộc lại lớn như vậy rồi?

Phạm Thiên trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Thực cho là hắn không dám chơi chết Tiêu Viêm sao?

Hiện giờ bảo hiểm lớn nhất của Tiêu Viêm chỉ có một mình Huân Nhi mà thôi. Chỉ cần hắn không động vào nàng thì Cổ tộc tuyệt đối sẽ không thèm để ý tới sự tồn vong của Tiêu gia. Cái bọn họ thèm muốn chỉ là Đà Xá Cổ Đế Ngọc mà thôi.

Việc Huân Nhi đem lòng thích Tiêu Viêm tuyệt đối là khiến cho Cổ Nguyên không vui chút nào. Nếu để nữ nhi của mình bị một tên tiểu tử nhà quê câu đi mất thì chẳng phải là đã trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?

Cho dù Huân Nhi chủ động gọi cường giả của Cổ tộc tới thì lúc đó Phạm Thiên trước một bước quay đầu bỏ chạy là được. Hắn chỉ cần tạm thời lánh mặt sau đó sẽ quay trở về lật tung Tiêu gia lên, hắn không tin rằng Đấu Tông cùng Đấu Tôn cường giả của Cổ tộc sẽ rảnh rỗi tới mức ở lại tọa trấn Tiêu gia.

Nếu không ngươi nghĩ một nơi không thiếu Đấu Tông cường giả như Cổ tộc mà người được phái đi bảo vệ con gái tộc trưởng chỉ là một tên Đấu Hoàng đỉnh phong thôi sao? Thế lực lớn thì cũng cần tới nhiều nhân thủ trấn giữ, Lăng Ảnh đã là nhân thủ tốt nhất Cổ Nguyên có thể rút ra tới thường trực bảo vệ Huân Nhi rồi.

Khi đó chỉ bằng vào Đấu Hoàng đỉnh phong Lăng Ảnh mà muốn chặn lại Phạm Thiên?

Nếu dám chọc giận Phạm Thiên thì hắn sẽ cho những kẻ này biết sự đáng sợ của Trận Hoàng.

- ------☆☆☆☆-------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện