Hoàng Văn Trác vốn nghĩ rằng kế hoạch chạy trốn này của hắn sẽ thuận lợi, những hắn còn chưa kịp rời đi thì đã thấy không gian xung quanh hắn đã bị bao phủ bởi sát khí dày đặc khiến cho hắn không dám cử động. Loại sát khí lạnh lẽo này khiến cho cơ thể của hắn chảy mồ hôi như mua, động đậy một chút cũng không dám.

Hoàng Văn Trác trong lòng cực kì kinh hãi, sát khí dày đặc này rốt cục làm sao mà có, hắn chưa từng cảm nhận được sát khí loại này. Hoàng Văn Trác ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía Hồng Mông, nếu bây giờ hắn động thì cây thương kia chắc chắn sẽ xuyên qua người của hắn cho nên hắn chỉ có thể chờ cho đến khi cây thương kia được phóng ra rồi mới tìm cơ hội tránh né. Không tránh được một thương này thì hắn chết, còn nếu tránh được thì hắn vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

- Hồng Mông, ngươi không thể giết ta, nếu như người giết ta thì chắc chắn ngươi sẽ đắc tội với Cửu Xà Tông chúng ta. Cửu Xà Tông chính là lục tinh tông môn, ta lại là một cái đệ tử nòng cốt, nếu như ngươi giết ta thì chắc chắn tông chủ cùng với trưởng lão trong tông của ta sẽ không tha cho ngươi. Ngươi tự mình suy nghĩ kỹ, xem bên nào nặng bên nào nhẹ.

Hồng Mông ánh mắt vẫn hết sức bình thản, nhưng lông mày hơi nhíu lại rồi nói:

- Cửu Xà Tông? Cửu Xà Tông là cái gì vậy? Cửu Xà Tông rất ngưu sao? Ta chưa từng nghe nói qua a.

Hoàng Văn Trác nghe vậy thì trong lòng có chút tức giận, nhưng bên ngoài vẫn là cố gắng thuyết phục Hồng Mông:

- Ngươi chắc là người của Tam Sinh đại lục, như vậy cũng khó trách ngươi không nhận ra Cửu Xà Tông của chúng ta. Cửu Xà Tông chúng ta chính là lục tinh tông môn ở trung châu của Dạ Hàn đại lục. Tông chủ của ta chính là tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, ngoài ra các vị trưởng lão trong tông cũng có tu vi Hợp Thể sơ kỳ và Hư Thàn hậu kỳ. Thực lực bậc này cũng là đứng đầu trong các lục tinh tông môn rồi.

Hoàng Văn Trác nói tới đây lại dừng một chút sau đó nói tiếp:

- Không những vậy, lần này đưa ta tới đây chính là một vị trưởng lão trong tông có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, nếu như ngươi dám giết ta thì đến khi ngươi ra khỏi đây chắc chắn cũng sẽ bị vị trưởng lão kia giết chết. Ngươi tu vi chỉ có Kim Đan viên mãn, lại có thể đánh lại vị trưởng lão có tu vi Hợp Thể sơ kỳ kia của chúng ta hay sao.

Hồng Mông nghe vậy thì cũng ồ lên một tiếng, không thể không nói Cửu Xà Tông này cũng khá là ngưu a, trước mắt hắn mới chỉ có tu vi Kim Đan tầng năm thì quả thực không phải là đối thủ của Cửu Xà Tông này. Thế nhưng bây giờ đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, nếu hắn tha cho Hoàng Văn Trác kia thì liệu hắn còn có thể sống nổi hay không. Đại ca cũng đã nói với hắn rằng người không phạm ta thì ta không phạm người, nhưng một khi hai bên đã không vừa mắt thì giết là giết thôi, cho dù có là cửu tinh tông môn tới đây đi nữa thì cũng đều giết hết, tốt nhất là không nên để lại mầm họa sau này.

Nghĩ tới đây Hồng Mông mới mỉm cười nói:

- Cửu Xà Tông của ngươi đúng là thực lực hết sức cường hãn a, ta nghe xong quả thực cũng có chút cảm thấy khó xử...

Hoàng Văn Trác nghe được lời này của Hồng Mông thì trong lòng thầm vui mừng, quả nhiên mang cái chiêu bài lục tinh tông môn này ra thì không có kẻ nào là không cảm thấy lo lắng, tiểu tử kia sau khi nghe xong chắc cũng không còn dám giết chết hắn nữa. Hoàng Văn Trác lúc này nhìn về phía Hồng Mông nói:

- Đúng, đúng, đúng. Ngươi cũng không cần phải cảm thấy khó xử, chỉ cần ngươi không giết ta thì sự việc ngày hôm nay Hoàng Văn Trác ta cũng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không báo lại với tông môn. Ngươi tuổi còn trẻ, lại được trời ban cho thiên phú kinh người, chỉ cần ngày hôm nay ngươi không giết ta thì sau này cũng không sợ có người tìm tới gây phiền phức, lúc đó cũng có thể an tâm tu luyện.

Hoàng Văn Trác lúc này cũng là ra sức nói lời ngon ngọt dụ dỗ Hồng Mông, chỉ cần hôm nay hắn không chết thì ngày sau chắc chắn sẽ có cơ hội báo thù, đến lúc đó hắn phải rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay.

Hồng Mông nghe vậy thì cười khẩy:

- Không giết ngươi, nói chuyện sao dễ vậy, hôm nay ngươi đâm ta một lỗ, nếu ta thả ngươi đi thì không biết sau này còn có cái hậu họa gì. Ngươi nói chuyện hôm nay ta làm sao có thể bỏ qua đây. Hôm nay ngươi không chết thì chính là ta chết.

Hồng Mông đương nhiên sẽ không bị mấy lời ngon ngọt kia của Hoàng Văn Trác đánh lừa, ngày hôm nay hắn thả hổ về rừng thì ngày sau con hổ đó chắc chắn cũng sẽ xuống núi tìm hắn. Hắn làm sao có thể để một chuyện như vậy xảy ra được. Hôm nay Hoàng Văn Trác chết thì Cửu Xà Tông chắc gì đã biết là do hắn làm, mà cho dù có biết được thì đã làm sao, Hồng Mông hắn không sợ.

Hỏa Long trường thương trong tay của Hồng Mông đã có dấu hiệu muốn buông ra, Hoàng Văn Trác nhìn thấy vậy thì trong lòng càng là kinh hãi, hắn vội vàng nói:

- Tiểu tử, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu như ngươi giết ta thì ngươi chắc chắn cũng sẽ không được chết toàn thây đâu.

- Xuống địa ngục đi.

Hồng Mông cũng chẳng đợi Hoàng Văn Trác nói xong thì trường thương trong tay cũng đã buông ra. Hỏa Long trường thương được Tam Vị Chân Đạo hỏa bao phủ toàn bộ, nhìn thật giống như một đoá hỏa liên ba màu.

Sát khí nồng đậm tích tụ đã lâu nay được phóng ra thì thật giống như ma vương đòi mạng bay thẳng tới phía của Hoàng Văn Trác. Chỉ riêng loại sát khí nồng đậm này thôi cũng khiến cho nhiều kẻ phải sợ hãi rụng rời rồi.

- Phốc!

Đoạt Mệnh Thương vừa mới được phóng ra thì không gian xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo một cách kinh khủng, không gian thật giống như bị một thương này bóp méo. Tên Trúc Cơ tầng tám bị Hoàng Văn Trác đá ra cản đường cũng đã bị một thương này nhẹ nhàng đánh xuyên qua đầu, từng luồng huyết vụ bắn ra tung toé.

Đoạt Mệnh Thương vừa mới tước đi một sinh mệnh thì tốc độ vẫn không hề thay đổi lao về phía Hoàng Văn Trác, một thương này đánh ra chắc chắn phải lấy đi ít nhất một sinh mệnh.

Hoàng Văn Trác nhìn thấy một thương kia đánh tới thì trong lòng cực kì kinh hãi, hắn còn đang muốn chạy thì cảm thấy không gian xung quanh mình có chút chậm chạp, muốn tránh một thương kia thật không dễ dàng.

Hoàng Văn Trác còn đang liều mạng giãy giụa thì Đoạt Mệnh Thương đã đánh tới nơi rồi, từ lúc thương này được phóng ra thì cũng chưa tới một giây.

- Nguơi không thể giết ta….

- Phốc!

Hoàng Văn Trác ánh mắt tuyệt vọng, miệng không ngừng thét lên, thế nhưng cũng chẳng để hắn nói hết câu thì Đoạt Mệnh Thương đã xuyên qua tim của hắn.

Đoạt Mệnh Thương vừa mới đánh xuyên qua tim của Hoàng Văn Trác thì cơ thể của hắn cũng nổ tung lên thành từng luống huyết vụ hòa lẫn vào trong màn mưa. Sau đó Tam Vị Chân Đạo hỏa lập tức bao trùm toàn bộ những mảnh cơ thể bị bắn văng ra của Hoàng Văn Trác. Chỉ trong nháy mắt thì Hoàng Văn Trác đã bị Tam Vị Chân Đạo hỏa làm cho bốc hơi.

Đoạt Mệnh Thương sau khi đã lấy đi sinh mệnh của Hoàng Văn Trác thì lại quay trở về trên tay của Hồng Mông rồi nằm im ở đó. Cũng đúng lúc này thì sự mệt mỏi lại lan toả khắp cơ thể của Hồng Mông, để đánh ra một thương vừa rồi thì toàn bộ chân nguyên còn sót lại cũng đã bị hắn sử dụng hết sạch, bây giờ hắn cũng chỉ là một con rồng giấy mà thôi.

Hồng Mông vẫn cố gắng giữ cho thân hình đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía đám người đằng kia. Từ hơn một trăm người vây đánh hắn vậy mà bây giờ cũng chỉ còn lại có mười lăm người mà thôi. Một trận đánh ngày hôm nay cũng đủ để cho hắn trưởng thành.

Đám người kia bị ánh mắt của Hồng Mông quét tới thì run như cầy sấy, chẳng có kẻ nào dám nhìn thẳng vào mắt của Hồng Mông. Bọn chúng bây giờ mới nhận ra mình ngu ngốc cỡ nào, nếu như trước đó bọn chúng kịp thời chạy đi thì có lẽ đã không bị ánh mắt của vị thần chết này quét tới.

- Tất cả để lại nhẫn trữ vật sau đó cút.

Hồng Mông nâng Hỏa Long trường thương trong tay lên sau đó lạnh lùng nói, Tam Vị Chân Đạo hỏa lại một lần nữa bao phủ xung quanh trường thương, nhiệt độ trong phút chốc tăng lên rất nhanh.

Đám người kia vốn còn đang không biết làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy câu này của Hồng Mông, thật không thể không nói đối với chúng đây chính là tiên âm a, chỉ cần để lại nhẫn trữ vật thì có thể giữ lại mạng sống, có kẻ nào ngu tới mức mà không làm theo chứ.

Tất cả rất nhanh đều để lại nhẫn trữ vật của mình sau đó co giò chạy đi thật nhanh, ai cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, ở đây quá đáng sợ rồi.

Hồng Mông thấy đám người kia đã rời đi thì liền thở phào một hơi, hắn bây giờ cũng không còn sức để mà đánh nữa, may là đám người kia chính là một bọn sợ chết a.

- Bịch! Bịch! Bịch! Hồng Mông đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, đôi lông mày của hắn nhíu lại, chẳng lẽ vẫn còn có kẻ không sợ chết, vẫn chưa có rời đi nơi này.

Hồng Mông quay người lại nhìn thì liền phát hiện phía dưới mặt đất có dấu chân đang không ngừng tiến về phía hắn, mỗi một bước đều làm cho mặt đất phía dưới khô cứng lại, thế nhưng hắn chỉ nhìn thấy dấu chân đó đang từ từ bước về phía mình chứ không nhìn thấy người đâu.

Dần dần khi bước chân kia bước tới ngay phía trước mặt hắn thì một thân ảnh màu trắng mới từ từ hiện ra. Hồng Mông ngây ngẩn nhìn thân hình trước mắt, hắn từ từ nói:

- Ngươi không sợ chết sao!

- Ta không sợ, người bây giờ còn có thể giết chết được ta sao.

Lạc Hàn Tịnh ngửa đầu lên nhìn Hồng Mông rồi nói. Hồng Mông vừa mới nghe xong câu này thì cũng là mệt mỏi ngã xuống.

- ẦM!

Hồng Mông cả người ngã ra đằng sau rồi trực tiếp hôn mê.

Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác với nha...

Có thể tác sẽ up rải rác từ giờ đến cuối tuần..chắc chắn sẽ đủ 12 chương như đã hứa...hoặc có thể hơn nha:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện