Hồng lão nhìn theo bóng lưng Tô Hàm Nguyệt, trong lời nói mang theo ẩn ý.
Nghe vậy, bước chân Tô Hàm Nguyệt hơi khựng lại, trầm ngâm nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, năm đó, ông lấy đi một thứ trong đế cung, đừng tưởng rằng trốn đến đây sẽ không bị ai phát hiện, vẫn nên đi sớm một chút đi!”
“Ha ha, lão già này đã sớm xem nhẹ sinh tử, ngươi không cần quan tâm ta”.
Vẻ mặt Hoàng lão thoáng thay đổi, nhưng rồi ông ta lại bật cười, khẽ nói.
Advertisement
Cạch!
Cửa phòng Tẩy Kiếm mở ra rồi đóng lại trong chớp mắt, y phục trên người Tô Hàm Nguyệt lần lượt rơi xuống, nàng bước vào ao băng bên trong phòng Tẩy Kiếm.
Tô Hàm Nguyệt trên người không có một mảnh vải, để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ, như ẩn như hiện trong ao băng.
Advertisement
Nàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Đế Nữ Tâm Kinh.
Víu!
Trên chín tầng trời chi chít những ngôi sao, trải dài vô cùng vô tận.
Ngay phía trên phòng Tẩy Kiếm, có một ngôi sao màu đỏ thẫm dường như đã bị thứ gì đó dẫn dắt.
Ánh sao lấp lánh xuyên thấu qua mái ngói được chạm khắc hoa văn tinh xảo, hóa thành những đốm lửa nhỏ trốn vào cơ thể Tô Hàm Nguyệt.
Xèo xèo!
Khí lạnh trong ao lập tức lan ra bốn phía, lạnh lẽo đến thấu xương, từng sợi khí nhanh chóng lan tràn khắp mặt hồ.
Khí lạnh trong ao từng khiến Lâm Nhất tò mò hóa ra lại được tạo thành như vậy.
Bên ngoài phòng Tẩy Kiếm.
Hồng lão ngước nhìn trời sao, cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đường đường là nữ đế tương lai, vậy mà lại động lòng vì một tên Kiếm Nô nhỏ bé, một chữ tình này quả thật khó mà lý giải, haiz, trong khi tên tiểu tử ngốc kia lại không hay biết gì cả, không biết đó là phúc hay là họa nữa…”
Nửa đêm canh ba.
Từ trong phòng Tẩy Kiếm, Tô Hàm Nguyệt phá không mà ra, rơi xuống bên ngoài nhà gỗ của Lâm Nhất.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy được hắn đang ngủ say.
Tô Hàm Nguyệt giật xuống một sợi tóc, cong tay búng ra.
Sợi tóc phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt lặng lẽ bay vào phòng, quấn quanh ngón út của Lâm Nhất.
Khò khò!
Xong việc, Tô Hàm Nguyệt cũng không còn lưu luyến, quay người nhẹ lướt đi.
Trong bóng đêm, một mình nàng rời khỏi Thanh Vân Môn.
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm Lâm Nhất bừng tỉnh.
Tinh thần hắn phấn khởi, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa một chút sắc bén.
Trận chiến đêm qua cùng Tô Hàm Nguyệt không chỉ giúp Lưu Phong kiếm pháp của hắn đạt đến cảnh giới viên mãn mà khó ai có thể tưởng tượng nổi, hơn thế nữa, đối với kiếm đạo, hắn càng ngộ ra nhiều điều hơn.
Lúc đứng dậy, Lâm Nhất liền nhận ra trên ngón út có một sợi tóc quấn quanh.
“Là do nàng lưu lại ư?”
Nghe vậy, bước chân Tô Hàm Nguyệt hơi khựng lại, trầm ngâm nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, năm đó, ông lấy đi một thứ trong đế cung, đừng tưởng rằng trốn đến đây sẽ không bị ai phát hiện, vẫn nên đi sớm một chút đi!”
“Ha ha, lão già này đã sớm xem nhẹ sinh tử, ngươi không cần quan tâm ta”.
Vẻ mặt Hoàng lão thoáng thay đổi, nhưng rồi ông ta lại bật cười, khẽ nói.
Advertisement
Cạch!
Cửa phòng Tẩy Kiếm mở ra rồi đóng lại trong chớp mắt, y phục trên người Tô Hàm Nguyệt lần lượt rơi xuống, nàng bước vào ao băng bên trong phòng Tẩy Kiếm.
Tô Hàm Nguyệt trên người không có một mảnh vải, để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ, như ẩn như hiện trong ao băng.
Advertisement
Nàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Đế Nữ Tâm Kinh.
Víu!
Trên chín tầng trời chi chít những ngôi sao, trải dài vô cùng vô tận.
Ngay phía trên phòng Tẩy Kiếm, có một ngôi sao màu đỏ thẫm dường như đã bị thứ gì đó dẫn dắt.
Ánh sao lấp lánh xuyên thấu qua mái ngói được chạm khắc hoa văn tinh xảo, hóa thành những đốm lửa nhỏ trốn vào cơ thể Tô Hàm Nguyệt.
Xèo xèo!
Khí lạnh trong ao lập tức lan ra bốn phía, lạnh lẽo đến thấu xương, từng sợi khí nhanh chóng lan tràn khắp mặt hồ.
Khí lạnh trong ao từng khiến Lâm Nhất tò mò hóa ra lại được tạo thành như vậy.
Bên ngoài phòng Tẩy Kiếm.
Hồng lão ngước nhìn trời sao, cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đường đường là nữ đế tương lai, vậy mà lại động lòng vì một tên Kiếm Nô nhỏ bé, một chữ tình này quả thật khó mà lý giải, haiz, trong khi tên tiểu tử ngốc kia lại không hay biết gì cả, không biết đó là phúc hay là họa nữa…”
Nửa đêm canh ba.
Từ trong phòng Tẩy Kiếm, Tô Hàm Nguyệt phá không mà ra, rơi xuống bên ngoài nhà gỗ của Lâm Nhất.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy được hắn đang ngủ say.
Tô Hàm Nguyệt giật xuống một sợi tóc, cong tay búng ra.
Sợi tóc phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt lặng lẽ bay vào phòng, quấn quanh ngón út của Lâm Nhất.
Khò khò!
Xong việc, Tô Hàm Nguyệt cũng không còn lưu luyến, quay người nhẹ lướt đi.
Trong bóng đêm, một mình nàng rời khỏi Thanh Vân Môn.
Hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm Lâm Nhất bừng tỉnh.
Tinh thần hắn phấn khởi, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa một chút sắc bén.
Trận chiến đêm qua cùng Tô Hàm Nguyệt không chỉ giúp Lưu Phong kiếm pháp của hắn đạt đến cảnh giới viên mãn mà khó ai có thể tưởng tượng nổi, hơn thế nữa, đối với kiếm đạo, hắn càng ngộ ra nhiều điều hơn.
Lúc đứng dậy, Lâm Nhất liền nhận ra trên ngón út có một sợi tóc quấn quanh.
“Là do nàng lưu lại ư?”
Danh sách chương