Long Tư Dạ cũng nhận ra điểm này, lập tức nói: "Tích Cửu, nàng đi mau!"
Đôi mắt Cố Tích Cửu sâu thẳm, không nói gì. Nàng nhặt con ngao lên, xoay người ngồi trên lưng Phong Triệu, thấp giọng phân phó nó vài câu.
Phong Triệu lập tức đứng dậy chở nàng, chạy về phía sông Dung Cốt ——
Hai thi độc nhận ra Cố Tích Cửu muốn chạy, liên tục rống giận, muốn xông tới, nhưng lại bị Long Tư Dạ ngăn cản, nhất thời không thể chạy đi.
Cố Tích Cửu không quay đầu lại, nương theo Phong Triệu vọt về phía trước, thi triển thuật thuấn di.
Đến khi nàng xuất hiện trở lại đã ở bên kia bờ sông, sau đó nàng lại cưỡi Phong Triệu nhảy vào trong rừng rậm bên kia biến mất.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không quay đầu lại nhìn một cái.
Long Tư Dạ tái mặt, môi mỏng gần như không còn chút máu.
Hắn nhớ lại trước đây, chỉ cần nàng và hắn cùng nhau trải qua nguy hiểm, nàng sẽ cùng hắn đối mặt với khó khăn, nơi càng nguy hiểm nàng sẽ càng không chịu rời đi một mình, cho dù hắn hạ mệnh lệnh nàng cũng không nghe. Nàng thà rằng xong việc bị hắn nhốt lại cũng muốn ở bên cạnh hắn, khi đó nàng thích nói một câu nhất chính là: "Hoặc là anh giết em, hoặc là anh bỏ đi trước!" Hắn đã tức giận đến nỗi ngứa răng, nhưng lại không làm gì được nàng. Khi quay trở về, cho dù cấm đoán nàng cũng đều vô dụng, lần sau nàng vẫn làm theo ý mình như cũ.
Khi đó nàng và hắn ở bên nhau, chỉ cần hắn không yêu cầu nàng rời đi trước, tất cả đều rất dễ thương lượng, phối hợp cực kỳ ăn ý với hắn. Nhưng hiện tại......
Hắn vừa thất thần một chút đã bị móng vuốt của thi độc đang phát cuồng quét qua, cánh tay bị cắt chảy ra một miệng máu, có máu độc tuôn ra.
May mắn trước đó Long Tư Dạ đã dùng dược vật cực kỳ kháng độc, không đến mức bị thương do bị hạ độc, nhưng động tác hơi cứng một chút.
Nhưng chỉ một lát như vậy, hắn gần như mất mạng. Móng vuốt của Cố Thiên Tình gần như vồ trúng đầu hắn! Hắn tránh thoát nguy hiểm, nhưng trên vai vẫn bị trúng chiêu. Năm móng tay dài của Cố Thiên Tình cắm vào xương bả vai của hắn, gần như muốn xé toạc xương bả vai hắn ra!
Hắn bỗng nhiên lảo đảo, lần này bị thương quá nặng, khuôn mặt tuấn tú trực tiếp biến xanh!
Hắn cắn răng vung một kiếm chặt đứt móng vuốt của Cố Thiên Tình, nhưng độc tính trong cơ thể phát tác, hai chân hắn cứng lại, quỳ một gối xuống đất.
Hai mắt Dung Ngôn đỏ bừng, một móng vuốt chụp về phía đỉnh đầu của hắn!
Mùi máu tanh tưởi đập vào mặt, khiến người buồn nôn.
Long Tư Dạ miễn cưỡng lăn người, bảo kiếm một lần nữa chém ra, lập tức chém trúng cánh tay Dung Ngôn.
Chẳng qua lần này hắn bị thương quá nặng, rõ ràng linh lực không đủ, thanh kiếm chỉ xuyên qua một phần ba cánh tay, không thể chém đứt cánh tay đối phương, khiến chỗ bị thương của đối phương bắn máu độc lên trên người hắn......
Hai mắt Dung Ngôn đỏ như máu, cánh tay chưa bị chém xuống vẫn cố gắng túm lấy đầu hắn, và hắn đã không kịp trốn tránh ——
"Xoạt!" Một đường kiếm giống như tia chớp, chắn ngay trước người Long Tư Dạ, chém vào móng tay đen nhánh của Dung Ngôn, phát ra từng tiếng rột roạt.
Long Tư Dạ đã nửa hôn mê, vừa nhìn thấy kiếm quang, đôi mắt lại bất chợt sáng ngời. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tích Cửu không biết đã thuấn di quay lại từ lúc nào, nhát kiếm như sét vừa rồi đúng là do nàng chém ra.
"Tích Cửu!" Hắn gọi một tiếng, giọng nói vừa buồn vừa vui.
Cố Tích Cửu không hề nhìn hắn, loé lên về phía xa.
Hai thi độc này vốn tìm đến nàng, vừa nhìn thấy nàng trở lại tất nhiên đều tấn công về phía nàng.
Long Tư Dạ tạm thời an toàn. Hắn xoay người ngồi dậy, lập tức ăn thuốc giải độc. Một lát sau, độc trong cơ thể hắn đã bị loại bỏ......
Hắn lập tức nhảy lên, một lần nữa gia nhập cuộc chiến.
Năm đó hắn và Cố Tích Cửu mỗi lần đánh nhau đều phối hợp rất ăn ý, nhưng lúc ấy bọn họ dùng chính là vũ khí hiện đại, hiện tại chính là pháp thuật.
Đôi mắt Cố Tích Cửu sâu thẳm, không nói gì. Nàng nhặt con ngao lên, xoay người ngồi trên lưng Phong Triệu, thấp giọng phân phó nó vài câu.
Phong Triệu lập tức đứng dậy chở nàng, chạy về phía sông Dung Cốt ——
Hai thi độc nhận ra Cố Tích Cửu muốn chạy, liên tục rống giận, muốn xông tới, nhưng lại bị Long Tư Dạ ngăn cản, nhất thời không thể chạy đi.
Cố Tích Cửu không quay đầu lại, nương theo Phong Triệu vọt về phía trước, thi triển thuật thuấn di.
Đến khi nàng xuất hiện trở lại đã ở bên kia bờ sông, sau đó nàng lại cưỡi Phong Triệu nhảy vào trong rừng rậm bên kia biến mất.
Từ đầu đến cuối, nàng đều không quay đầu lại nhìn một cái.
Long Tư Dạ tái mặt, môi mỏng gần như không còn chút máu.
Hắn nhớ lại trước đây, chỉ cần nàng và hắn cùng nhau trải qua nguy hiểm, nàng sẽ cùng hắn đối mặt với khó khăn, nơi càng nguy hiểm nàng sẽ càng không chịu rời đi một mình, cho dù hắn hạ mệnh lệnh nàng cũng không nghe. Nàng thà rằng xong việc bị hắn nhốt lại cũng muốn ở bên cạnh hắn, khi đó nàng thích nói một câu nhất chính là: "Hoặc là anh giết em, hoặc là anh bỏ đi trước!" Hắn đã tức giận đến nỗi ngứa răng, nhưng lại không làm gì được nàng. Khi quay trở về, cho dù cấm đoán nàng cũng đều vô dụng, lần sau nàng vẫn làm theo ý mình như cũ.
Khi đó nàng và hắn ở bên nhau, chỉ cần hắn không yêu cầu nàng rời đi trước, tất cả đều rất dễ thương lượng, phối hợp cực kỳ ăn ý với hắn. Nhưng hiện tại......
Hắn vừa thất thần một chút đã bị móng vuốt của thi độc đang phát cuồng quét qua, cánh tay bị cắt chảy ra một miệng máu, có máu độc tuôn ra.
May mắn trước đó Long Tư Dạ đã dùng dược vật cực kỳ kháng độc, không đến mức bị thương do bị hạ độc, nhưng động tác hơi cứng một chút.
Nhưng chỉ một lát như vậy, hắn gần như mất mạng. Móng vuốt của Cố Thiên Tình gần như vồ trúng đầu hắn! Hắn tránh thoát nguy hiểm, nhưng trên vai vẫn bị trúng chiêu. Năm móng tay dài của Cố Thiên Tình cắm vào xương bả vai của hắn, gần như muốn xé toạc xương bả vai hắn ra!
Hắn bỗng nhiên lảo đảo, lần này bị thương quá nặng, khuôn mặt tuấn tú trực tiếp biến xanh!
Hắn cắn răng vung một kiếm chặt đứt móng vuốt của Cố Thiên Tình, nhưng độc tính trong cơ thể phát tác, hai chân hắn cứng lại, quỳ một gối xuống đất.
Hai mắt Dung Ngôn đỏ bừng, một móng vuốt chụp về phía đỉnh đầu của hắn!
Mùi máu tanh tưởi đập vào mặt, khiến người buồn nôn.
Long Tư Dạ miễn cưỡng lăn người, bảo kiếm một lần nữa chém ra, lập tức chém trúng cánh tay Dung Ngôn.
Chẳng qua lần này hắn bị thương quá nặng, rõ ràng linh lực không đủ, thanh kiếm chỉ xuyên qua một phần ba cánh tay, không thể chém đứt cánh tay đối phương, khiến chỗ bị thương của đối phương bắn máu độc lên trên người hắn......
Hai mắt Dung Ngôn đỏ như máu, cánh tay chưa bị chém xuống vẫn cố gắng túm lấy đầu hắn, và hắn đã không kịp trốn tránh ——
"Xoạt!" Một đường kiếm giống như tia chớp, chắn ngay trước người Long Tư Dạ, chém vào móng tay đen nhánh của Dung Ngôn, phát ra từng tiếng rột roạt.
Long Tư Dạ đã nửa hôn mê, vừa nhìn thấy kiếm quang, đôi mắt lại bất chợt sáng ngời. Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Cố Tích Cửu không biết đã thuấn di quay lại từ lúc nào, nhát kiếm như sét vừa rồi đúng là do nàng chém ra.
"Tích Cửu!" Hắn gọi một tiếng, giọng nói vừa buồn vừa vui.
Cố Tích Cửu không hề nhìn hắn, loé lên về phía xa.
Hai thi độc này vốn tìm đến nàng, vừa nhìn thấy nàng trở lại tất nhiên đều tấn công về phía nàng.
Long Tư Dạ tạm thời an toàn. Hắn xoay người ngồi dậy, lập tức ăn thuốc giải độc. Một lát sau, độc trong cơ thể hắn đã bị loại bỏ......
Hắn lập tức nhảy lên, một lần nữa gia nhập cuộc chiến.
Năm đó hắn và Cố Tích Cửu mỗi lần đánh nhau đều phối hợp rất ăn ý, nhưng lúc ấy bọn họ dùng chính là vũ khí hiện đại, hiện tại chính là pháp thuật.
Danh sách chương