Hắn đặt nàng ở trên một bục đất xốp mềm, nhẹ nhàng nói một câu: "Nàng ở lại đây loại bỏ khí độc, ta đi đối phó với bọn họ!"
Hắn đứng dậy, gia nhập vào cuộc chiến.
Long Tư Dạ có tu vi linh lực cấp 9, hắn vừa ra tay tất nhiên khác Cố Tích Cửu, trong chiến trường vang lên từng tiếng sấm nổ mạnh ——
Cố Tích Cửu: "......"
Thuốc của Long Tư Dạ rất kỳ hiệu, con ngao hồi phục trước tiên. Vỏ của nó bị độc biến thành màu đen chậm rãi biến thành màu hồng nhạt ban đầu.
Thật ra vừa rồi khi Long Tư Dạ giúp Cố Tích Cửu vận hóa viên thuốc, nàng đã biết viên thuốc kia không hề có độc, hơn nữa là kỳ dược giải độc, nàng tất nhiên sẽ không ngốc nhổ nó ra ngoài lần nữa. Nàng ngồi ở chỗ kia, tận dụng viên thuốc thúc giục và ép độc trong cơ thể hướng ra phía ngoài. Khoảng một khắc sau (15ph), độc trên người nàng hoàn toàn được giải.
Nàng vừa giải độc trên người xong, cả người đều mềm nhũn, trong lúc nhất thời vẫn không thể động đậy.
Con ngao lăn đến bên chân nàng, tiểu oa nhi còn kinh hồn chưa định ló ra nhìn nàng: "Chủ nhân, ngươi không sao đấy chứ?"
Cố Tích Cửu gật đầu.
Bộ dáng tiểu oa nhi rất đáng yêu, nhưng lời nói lại rất nam tính: "Nương, hai thứ này rối cuộc là cái gì hoá thành?! Quá độc!"
Cố Tích Cửu không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Nàng hiểu biết quá ít đối với thế giới này, không thể phân biệt được tất cả các giống loài.
Hiện tại Dung Ngôn và Cố Thiên Tình căn bản không phải là người, giống cương thi nhưng không phải là cương thi, giống con rối nhưng không phải là con rối, giết không chết, đánh không vỡ, còn có oán khí ngập trời! Nàng chỉ có thể tạm thời gọi chúng là thi độc.
Hai thi độc này rõ ràng vì nàng mà tới, bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy tới xé xác nàng, chẳng qua luôn bị Long Tư Dạ ngăn cản.
Ánh mắt Cố Tích Cửu cuối cùng dừng lại ở trên người Long Tư Dạ, hắn dường như đang mang trọng thương trong người, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, có từng mảng vết máu ở trên áo khoác trắng, không biết là máu của hắn hay là của thú......
Nhưng cho dù như vậy, hai thi độc trong lúc nhất thời cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi công kích linh lực của hắn.
Rốt cuộc, Long Tư Dạ đã sống trên đời này hơn một trăm năm, kiến thức vẫn rất rộng rãi. Hơn nữa hắn là đệ nhất y sư, tất nhiên hiểu được đa số độc vật ở trên thế giới này.
Nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy thi độc này, vì thế trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy sơ hở của chúng.
Hai thi độc không sợ lửa đốt, không sợ bất luận độc gì, không sợ phù chú, thậm chí không sợ bị xé toạc ra......
Sau khi Long Tư Dạ chém bọn họ nhiều lần, quanh thân bọn họ có một làn sương mù màu tím đen vờn quanh, sau đó bọn họ sẽ nhanh chóng khôi phục lại tình trạng ban đầu, sức chiến đấu vẫn mạnh mẽ như cũ.
Không thể tiếp tục như vậy, nhưng Cố Tích Cửu trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra được biện pháp có thể diệt trừ chúng.
Sau khi nàng khôi phục lại lực hành động, lập tức đi xem Phong Triệu. Phong Triệu đã bị nhiễm độc đến nỗi miệng sùi bọt mép, gần như sắp tắt thở.
Cố Tích Cửu vội vàng cho nó ăn mấy viên thuốc giải độc, nhưng rõ ràng là không đúng bệnh.
Long Tư Dạ có lẽ vẫn luôn chú ý tới động tác của nàng, lúc này lại ném một viên thuốc tới.
Cố Tích Cửu cho Phong Triệu ăn viên thuốc, dù sao cũng có thể cứu nó thoát khỏi cái chết.
Khi Cố Tích Cửu cứu Phong Triệu, tất nhiên nàng cũng gần tới chiến trường hơi một chút.
Hai thi độc có lẽ ngửi được mùi của nàng, sương tím quanh thân đột nhiên mở rộng, sức chiến đấu trong nháy mắt mạnh hơn một tầng.
"Chủ nhân, dường như chúng đang ngưng tụ oán khí, oán khí càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh!" Thương Khung Ngọc nhìn ra manh mối.
"Đúng vậy, hơn nữa oán khí của chúng đều hướng tới ta." Cố Tích Cửu đưa ra kết luận.
Vừa rồi khi nàng trúng độc, oán khí trên hai thi độc rõ ràng đã giảm đi không ít, động tác cũng chậm lại một chút. Nhưng từ khi nàng đứng dậy, hai thi độc lại trở nên mạnh mẽ hơn!
Hắn đứng dậy, gia nhập vào cuộc chiến.
Long Tư Dạ có tu vi linh lực cấp 9, hắn vừa ra tay tất nhiên khác Cố Tích Cửu, trong chiến trường vang lên từng tiếng sấm nổ mạnh ——
Cố Tích Cửu: "......"
Thuốc của Long Tư Dạ rất kỳ hiệu, con ngao hồi phục trước tiên. Vỏ của nó bị độc biến thành màu đen chậm rãi biến thành màu hồng nhạt ban đầu.
Thật ra vừa rồi khi Long Tư Dạ giúp Cố Tích Cửu vận hóa viên thuốc, nàng đã biết viên thuốc kia không hề có độc, hơn nữa là kỳ dược giải độc, nàng tất nhiên sẽ không ngốc nhổ nó ra ngoài lần nữa. Nàng ngồi ở chỗ kia, tận dụng viên thuốc thúc giục và ép độc trong cơ thể hướng ra phía ngoài. Khoảng một khắc sau (15ph), độc trên người nàng hoàn toàn được giải.
Nàng vừa giải độc trên người xong, cả người đều mềm nhũn, trong lúc nhất thời vẫn không thể động đậy.
Con ngao lăn đến bên chân nàng, tiểu oa nhi còn kinh hồn chưa định ló ra nhìn nàng: "Chủ nhân, ngươi không sao đấy chứ?"
Cố Tích Cửu gật đầu.
Bộ dáng tiểu oa nhi rất đáng yêu, nhưng lời nói lại rất nam tính: "Nương, hai thứ này rối cuộc là cái gì hoá thành?! Quá độc!"
Cố Tích Cửu không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường.
Nàng hiểu biết quá ít đối với thế giới này, không thể phân biệt được tất cả các giống loài.
Hiện tại Dung Ngôn và Cố Thiên Tình căn bản không phải là người, giống cương thi nhưng không phải là cương thi, giống con rối nhưng không phải là con rối, giết không chết, đánh không vỡ, còn có oán khí ngập trời! Nàng chỉ có thể tạm thời gọi chúng là thi độc.
Hai thi độc này rõ ràng vì nàng mà tới, bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy tới xé xác nàng, chẳng qua luôn bị Long Tư Dạ ngăn cản.
Ánh mắt Cố Tích Cửu cuối cùng dừng lại ở trên người Long Tư Dạ, hắn dường như đang mang trọng thương trong người, sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, có từng mảng vết máu ở trên áo khoác trắng, không biết là máu của hắn hay là của thú......
Nhưng cho dù như vậy, hai thi độc trong lúc nhất thời cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi công kích linh lực của hắn.
Rốt cuộc, Long Tư Dạ đã sống trên đời này hơn một trăm năm, kiến thức vẫn rất rộng rãi. Hơn nữa hắn là đệ nhất y sư, tất nhiên hiểu được đa số độc vật ở trên thế giới này.
Nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy thi độc này, vì thế trong lúc nhất thời cũng không tìm thấy sơ hở của chúng.
Hai thi độc không sợ lửa đốt, không sợ bất luận độc gì, không sợ phù chú, thậm chí không sợ bị xé toạc ra......
Sau khi Long Tư Dạ chém bọn họ nhiều lần, quanh thân bọn họ có một làn sương mù màu tím đen vờn quanh, sau đó bọn họ sẽ nhanh chóng khôi phục lại tình trạng ban đầu, sức chiến đấu vẫn mạnh mẽ như cũ.
Không thể tiếp tục như vậy, nhưng Cố Tích Cửu trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra được biện pháp có thể diệt trừ chúng.
Sau khi nàng khôi phục lại lực hành động, lập tức đi xem Phong Triệu. Phong Triệu đã bị nhiễm độc đến nỗi miệng sùi bọt mép, gần như sắp tắt thở.
Cố Tích Cửu vội vàng cho nó ăn mấy viên thuốc giải độc, nhưng rõ ràng là không đúng bệnh.
Long Tư Dạ có lẽ vẫn luôn chú ý tới động tác của nàng, lúc này lại ném một viên thuốc tới.
Cố Tích Cửu cho Phong Triệu ăn viên thuốc, dù sao cũng có thể cứu nó thoát khỏi cái chết.
Khi Cố Tích Cửu cứu Phong Triệu, tất nhiên nàng cũng gần tới chiến trường hơi một chút.
Hai thi độc có lẽ ngửi được mùi của nàng, sương tím quanh thân đột nhiên mở rộng, sức chiến đấu trong nháy mắt mạnh hơn một tầng.
"Chủ nhân, dường như chúng đang ngưng tụ oán khí, oán khí càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh!" Thương Khung Ngọc nhìn ra manh mối.
"Đúng vậy, hơn nữa oán khí của chúng đều hướng tới ta." Cố Tích Cửu đưa ra kết luận.
Vừa rồi khi nàng trúng độc, oán khí trên hai thi độc rõ ràng đã giảm đi không ít, động tác cũng chậm lại một chút. Nhưng từ khi nàng đứng dậy, hai thi độc lại trở nên mạnh mẽ hơn!
Danh sách chương