"Tích Cửu!" Từ nơi xa truyền đến một tiếng hét lớn.

"Bá!" Một tia sét đánh tới, đánh thẳng vào móng vuốt của Dung Ngôn, ngăn cản cuộc tấn công.

Cố Tích Cửu giật mình, nhưng cũng nhân cơ hội này thuấn di một cái——

Nàng rốt cuộc trúng độc, cơ thể cứng đờ, cho dù thuấn di cũng không thể thuấn di quá xa, chỉ rời đi được mấy chục mét. Khi xuất hiện trở lại, nàng lảo đảo một chút, loạng choạng gần như té ngã.

"Tích Cửu!" Một người trực tiếp ôm lấy nàng.

Mùi hương thảo mộc quen thuộc, giọng nói quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc.

Cố Tích Cửu sững sờ.

Long Tư Dạ!

Hắn ôm nàng, cánh tay mạnh mẽ ấm áp.

Cố Tích Cửu bỗng nhiên vùng vẫy quyết liệt: "Ngươi buông ta...... ra......"

Thi độc quá mạnh, ngay cả đầu lưỡi của nàng cũng tê dại.

"Đừng nhúc nhích! Nàng đã trúng độc!" Long Tư Dạ giơ tay, bỏ vào trong miệng nàng một viên thuốc: "Nuốt xuống!"

Cố Tích Cửu sao sẽ chịu ăn đồ của hắn? Trong lòng nàng, người này còn đáng sợ hơn cả thi độc, hắn tới đây là vì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mà thôi!

Nếu nàng chết ở dưới móng vuốt của thi độc, tốt xấu gì thì linh hồn nàng vẫn còn hoàn chỉnh, vẫn có thể chuyển thế đầu thai. Nếu như chết ở trong tay Long Tư Dạ, chỉ sợ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán!

Nàng lập tức phun viên thuốc kia ra ngoài!

"Phốc" Viên thuốc lăn xuống, nện ở trên vỏ con ngao bên cạnh.

Con ngao đang bị đầu độc, giương vỏ run rẩy nằm ở nơi đó. Nó dường như ngửi thấy mùi dược, lập tức run rẩy mở vỏ ra, một tiểu oa nhi sắc mặt tái nhợt từ bên trong chui ra, nhặt viên thuốc kia lên và cho vào trong miệng......

Tất cả phát sinh cực kỳ nhanh, chỉ mất khoảng vài ba hơi thở. Long Tư Dạ dường như không ngờ rằng, nàng sẽ nhổ viên thuốc ra, nhìn thấy con ngao lớn bên cạnh lén nhặt viên thuốc để ăn, sửng sốt một lúc.

Khoé mắt Cố Tích Cửu phát hiện ra động tác của con ngao, nàng vẫn còn nhớ thương nó, cả người liều mạng lăn lộn, muốn nhào qua đó: "Có độc, nhổ ra!"

Long Tư Dạ tái mặt, đè nàng lại, trong mắt bi ai giống như hải triều cuồn cuộn. Hắn cười cười, giơ tay đặt một viên thuốc nữa vào trong miệng nàng. Lần này hắn đã phòng bị nàng lại phun ra ngoài, vì thế dùng tay vuốt nhẹ ở trên yết hầu nàng, khiến viên thuốc kia lăn xuống bụng: "Cố Tích Cửu, nàng thử phun ra lần nữa xem, ta sẽ hôn cho đến khi viên thuốc chạy xuống bụng nàng mới thôi!" Hơi thở của hắn bất chợt tới gần, môi hắn nằm ngay cạnh môi nàng, khoảng cách cực kỳ nguy hiểm.

Long Tư Dạ vốn chỉ muốn dọa nàng, nhưng khi để sát mặt vào nàng, nhìn tới độ cong trên đôi môi đẹp của nàng, đôi mắt hắn bất chợt sáng ngời, thật sự rất muốn hôn lên đó ——

Sắc mặt Cố Tích Cửu biến đổi, quay mặt qua một bên, trong mắt rõ ràng tràn ngập chán ghét và phẫn nộ.

Ánh mắt nàng như thế khiến Long Tư Dạ giống như bị lửa đốt, dừng động tác lại.

"Pi ô! Pi ô!" Lục Ngô vội vàng kêu lên.

Trên chiến trường, người gọi gió đều trúng độc ngã xuống, chỉ còn lại mình nó đang liều mạng với hai thi độc nơi đó.

Cho dù tiểu gia hỏa lợi hại, nhưng đối với hai quái vật khắp nơi đều là độc, dù đánh thế nào cũng không chết, nó cũng có chút bó tay bất lực.

Nó là thần thú cấp 8, nhưng dù sao cũng chỉ mới sinh ra, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú. Mặc dù hai thi độc không có tư duy, nhưng năng lực phản ứng và tốc độ xuống tay đều là hạng nhất. Vừa rồi toàn bộ bọn họ và Cố Tích Cửu đều tham gia đánh nhau còn không có cách nào đối phó với hai thi độc, nói gì tới hiện tại chỉ còn một mình tiểu Lục Ngô? Tiểu Lục Ngô bị bọn họ giết trứng chọi đá, bắt đầu kêu lên!

Bởi vì độc tính phát tác, cả người Cố Tích Cửu cứng đờ. Mặc dù trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp.

Long Tư Dạ nắm lấy tay nàng, rót nhập linh lực để làm tan viên thuốc trong bụng nàng, cho đến khi viên thuốc kia hoàn toàn tan chảy, Cố Tích Cửu không thể phun ra được nữa, hắn mới buông nàng ra.

~~~Hết chương 455~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện