Sáng sớm, khi Kim Thơ đã tỉnh giấc, trước khi mở mắt cô đưa tay tìm kiếm điện thoại bên cạnh gối nằm, sờ một lúc cũng không thấy điện thoại đâu, cô mở mắt ra nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy điện thoại của mình nằm dưới sàn nhà cách giường của cô một khoảng khá xa.
Kim Thơ khó hiểu, rõ ràng cô đã để điện thoại cạnh gối nằm vào đêm qua nhưng sao giờ nó lại ở dưới sàn nhà, lại cách xa như vậy, chẳng lẽ tên đáng ghét đó đã nhân lúc cô ngủ say lấy điện thoại ném đi.
Cũng có thể lắm chứ, vì đây là thói quen khi ngủ của anh ta mà, cho nên trước khi lên giường ngủ anh ta thường đem điện thoại di động của mình đặt ở nơi an toàn rất xa khỏi giường ngủ.
Kim Thơ ảo não nằm rát tay lên trán. Đúng là, người đã xấu lại còn có thói quen xấu, điện thoại di động tốt như vậy, có thể giải trí có thể làm việc, vậy mà lại đi nghe theo các phân tích trên mấy tờ báo cho rằng để điện thoại di động bên cạnh khi ngủ là không tốt cho sức khỏe. Nhưng cũng không thể vì thế mà ném nó đi chứ, điện thoại này rất đắt đó biết không?
Tuổi còn trẻ như vậy mà suốt ngày ngoài công việc thì không biết đến cái gì khác, thói quen sinh hoạt cũng không khác gì mấy ông lão sáu bảy chục tuổi. Nói nghe thử xem, bây giờ thanh niên tuổi trẻ người nào ngủ mà không để điện thoại di động bên cạnh giường không?
Càng nghĩ càng bực bội, Kim Thơ ngồi bật dậy khỏi giường, cô đi dép lê bước đến bàn nhặt điện thoại di động lên, mở ra nhìn, đã 7 giờ 50 rồi sao? Kim Thơ lập tức cảm thấy mình thật sự rất vô dụng. Chắc chắn là do ở cùng với tên đáng ghét đó nên mới bị ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ như vậy, vừa thức khuya đến 11h mới ngủ cho nên không thể dậy sớm được đó là lẽ đương nhiên rồi. Nhưng cái tên Lê Giang Lâm còn thức khuya hơn mình nữa mà, tại sao hắn lại dậy sớm được hay vậy ta? Lúc nào mình thức dậy vào buổi sáng thì bên kia giường đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Kim Thơ nằm xuống ghế sofa, tay cầm điện thoại lướt facebook, màn hình phía trên chuyển sang 8:00, ánh mắt chuyển động, cô bước đến bên giường nhét cái gối ôm vào trong chăn bông, chỉnh sửa lại cho tươm tất, cởi dép ra đặt ngay ngắn trước giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm, bấm vào giao diện của đồng hồ điện thoại di động và nhìn chằm chằm vài giây.
Năm mươi tám, năm mươi chín.
Đúng tám giờ.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ được đẩy ra, Lê Giang Lâm từ bên ngoài bước vào.
Kim Thơ nín thở lắng nghe tiếng bước chân của Lê Giang Lâm, cô nhếch miệng cười.
Anh ta đến rồi, ông cụ non Lê Giang Lâm lại đến đánh thức thức mình dậy đây mà.
Kim Thơ liếc nhìn qua khe cửa phòng tắm thấy Lê Giang Lâm đang đứng ở bên giường chỗ cô đang ngủ, lông mi cô rủ xuống, cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại lén lúc nhìn anh ta như vậy.
Có gì thú vị sao? Kim Thơ tự hỏi nhưng không hề có câu trả lời.
Một lúc sau, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm cúi xuống nhẹ nhàng vén một góc chăn bông lên, lộ ra chiếc gối giấu bên trong chăn, anh ta dừng lại, sau đó nhanh tay vén hết tất cả chăn bông trên giường.
“Anh đang tìm tôi à?” Kim Thơ dựa vào khung cửa phòng tắm, vẻ mặt đầy tự hào khi trò đùa của mình thành công, “Tôi đã dậy rồi.”
Lê Giang Lâm quay lại, không chút ngượng ngùng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói của anh như mọi khi không hề thay đổi, thăng trầm và lạnh nhạt.
“Tắm rửa sạch sẽ xuống nhà ăn sáng.” Sau đó cứ thế mà bước ra ngoài.
Kim Thơ, “...”
Nắm tay siết chặt, Kim Thơ cắn môi, thật là một người đàn ông nhàm chán không khác gì ông cụ non.
Khi Kim Thơ tắm xong đi xuống lầu đã thấy Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha với quyển tạp chí tài chính trên tay, thường ngày dì Yến giúp việc đến nhà nấu cơm dọn dẹp, lúc này lại không thấy dì ở phòng khách, phòng ăn và trong bếp cũng không có ai.
Nhìn thấy cô bước xuống lầu, Lê Giang Lâm để quyển tạp chí sang một bên, anh đứng dậy đi vào bếp và mang ra hai cái đĩa rồi đặt lên bàn.
“Dì Yến đâu?”
“Nghỉ phép.”
Kim Thơ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì kẹp trên đĩa sứ trắng, trông nó không giống thức ăn nhanh được đưa đến, chẳng lẽ là do anh ta đã làm sao?
“Là anh làm bữa sáng sao?”
Lê Giang Lâm không trả lời chỉ ậm ừ, đặt đĩa lên bàn rồi lại đi vào bếp, Kim Thơ nhanh chóng đi theo phía sau, lúc này thấy anh đang cầm cái thìa múc cháo trên tay, bàn tay còn lại cầm cái bát, ngón tay thanh mảnh cùng các khớp xương đều rõ ràng. Trước làn khói bốc lên nghi ngút của nồi cháo, hình ảnh người đàn ông cao lớn đeo một cái tạp dề màu xanh, từng muỗng múc cháo ra bát, đây là một niềm ước mơ của tất cả những người phụ nữ trên đời khi có được người chồng vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà.
Một người đàn ông đẹp trai biết kiếm tiền biết nấu ăn, là thứ tốt nhất trên đời rồi còn gì. Thời đại này còn tìm được người như vậy sao?
Lê Giang Lâm mút đầy một bát cháo, Kim Thơ chủ động bước tới đón lấy cái bát trên tay anh, hai người mỗi người bưng một bát cháo đi đến bàn ăn rồi cùng ngồi xuống.
Kim Thơ khó hiểu, rõ ràng cô đã để điện thoại cạnh gối nằm vào đêm qua nhưng sao giờ nó lại ở dưới sàn nhà, lại cách xa như vậy, chẳng lẽ tên đáng ghét đó đã nhân lúc cô ngủ say lấy điện thoại ném đi.
Cũng có thể lắm chứ, vì đây là thói quen khi ngủ của anh ta mà, cho nên trước khi lên giường ngủ anh ta thường đem điện thoại di động của mình đặt ở nơi an toàn rất xa khỏi giường ngủ.
Kim Thơ ảo não nằm rát tay lên trán. Đúng là, người đã xấu lại còn có thói quen xấu, điện thoại di động tốt như vậy, có thể giải trí có thể làm việc, vậy mà lại đi nghe theo các phân tích trên mấy tờ báo cho rằng để điện thoại di động bên cạnh khi ngủ là không tốt cho sức khỏe. Nhưng cũng không thể vì thế mà ném nó đi chứ, điện thoại này rất đắt đó biết không?
Tuổi còn trẻ như vậy mà suốt ngày ngoài công việc thì không biết đến cái gì khác, thói quen sinh hoạt cũng không khác gì mấy ông lão sáu bảy chục tuổi. Nói nghe thử xem, bây giờ thanh niên tuổi trẻ người nào ngủ mà không để điện thoại di động bên cạnh giường không?
Càng nghĩ càng bực bội, Kim Thơ ngồi bật dậy khỏi giường, cô đi dép lê bước đến bàn nhặt điện thoại di động lên, mở ra nhìn, đã 7 giờ 50 rồi sao? Kim Thơ lập tức cảm thấy mình thật sự rất vô dụng. Chắc chắn là do ở cùng với tên đáng ghét đó nên mới bị ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ như vậy, vừa thức khuya đến 11h mới ngủ cho nên không thể dậy sớm được đó là lẽ đương nhiên rồi. Nhưng cái tên Lê Giang Lâm còn thức khuya hơn mình nữa mà, tại sao hắn lại dậy sớm được hay vậy ta? Lúc nào mình thức dậy vào buổi sáng thì bên kia giường đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Kim Thơ nằm xuống ghế sofa, tay cầm điện thoại lướt facebook, màn hình phía trên chuyển sang 8:00, ánh mắt chuyển động, cô bước đến bên giường nhét cái gối ôm vào trong chăn bông, chỉnh sửa lại cho tươm tất, cởi dép ra đặt ngay ngắn trước giường, sau đó chạy nhanh vào phòng tắm, bấm vào giao diện của đồng hồ điện thoại di động và nhìn chằm chằm vài giây.
Năm mươi tám, năm mươi chín.
Đúng tám giờ.
Đúng lúc này cửa phòng ngủ được đẩy ra, Lê Giang Lâm từ bên ngoài bước vào.
Kim Thơ nín thở lắng nghe tiếng bước chân của Lê Giang Lâm, cô nhếch miệng cười.
Anh ta đến rồi, ông cụ non Lê Giang Lâm lại đến đánh thức thức mình dậy đây mà.
Kim Thơ liếc nhìn qua khe cửa phòng tắm thấy Lê Giang Lâm đang đứng ở bên giường chỗ cô đang ngủ, lông mi cô rủ xuống, cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại lén lúc nhìn anh ta như vậy.
Có gì thú vị sao? Kim Thơ tự hỏi nhưng không hề có câu trả lời.
Một lúc sau, cô nhìn thấy Lê Giang Lâm cúi xuống nhẹ nhàng vén một góc chăn bông lên, lộ ra chiếc gối giấu bên trong chăn, anh ta dừng lại, sau đó nhanh tay vén hết tất cả chăn bông trên giường.
“Anh đang tìm tôi à?” Kim Thơ dựa vào khung cửa phòng tắm, vẻ mặt đầy tự hào khi trò đùa của mình thành công, “Tôi đã dậy rồi.”
Lê Giang Lâm quay lại, không chút ngượng ngùng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói của anh như mọi khi không hề thay đổi, thăng trầm và lạnh nhạt.
“Tắm rửa sạch sẽ xuống nhà ăn sáng.” Sau đó cứ thế mà bước ra ngoài.
Kim Thơ, “...”
Nắm tay siết chặt, Kim Thơ cắn môi, thật là một người đàn ông nhàm chán không khác gì ông cụ non.
Khi Kim Thơ tắm xong đi xuống lầu đã thấy Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha với quyển tạp chí tài chính trên tay, thường ngày dì Yến giúp việc đến nhà nấu cơm dọn dẹp, lúc này lại không thấy dì ở phòng khách, phòng ăn và trong bếp cũng không có ai.
Nhìn thấy cô bước xuống lầu, Lê Giang Lâm để quyển tạp chí sang một bên, anh đứng dậy đi vào bếp và mang ra hai cái đĩa rồi đặt lên bàn.
“Dì Yến đâu?”
“Nghỉ phép.”
Kim Thơ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì kẹp trên đĩa sứ trắng, trông nó không giống thức ăn nhanh được đưa đến, chẳng lẽ là do anh ta đã làm sao?
“Là anh làm bữa sáng sao?”
Lê Giang Lâm không trả lời chỉ ậm ừ, đặt đĩa lên bàn rồi lại đi vào bếp, Kim Thơ nhanh chóng đi theo phía sau, lúc này thấy anh đang cầm cái thìa múc cháo trên tay, bàn tay còn lại cầm cái bát, ngón tay thanh mảnh cùng các khớp xương đều rõ ràng. Trước làn khói bốc lên nghi ngút của nồi cháo, hình ảnh người đàn ông cao lớn đeo một cái tạp dề màu xanh, từng muỗng múc cháo ra bát, đây là một niềm ước mơ của tất cả những người phụ nữ trên đời khi có được người chồng vừa giỏi việc nước vừa đảm việc nhà.
Một người đàn ông đẹp trai biết kiếm tiền biết nấu ăn, là thứ tốt nhất trên đời rồi còn gì. Thời đại này còn tìm được người như vậy sao?
Lê Giang Lâm mút đầy một bát cháo, Kim Thơ chủ động bước tới đón lấy cái bát trên tay anh, hai người mỗi người bưng một bát cháo đi đến bàn ăn rồi cùng ngồi xuống.
Danh sách chương