Sau khi chơi được vài lược, cơn nghiện poker lâu năm của Kim Thơ được khơi dậy đến cựa điểm, cô nàng đại sát tứ phương làm cho một đám đàn ông phải uống hết ly rượu này đến ly khác, những chai rượu rỗng lăn lóc dưới sàn nhà mỗi lúc một nhiều thêm, ai nấy bị thua đến ảo não lắc đầu ngao ngán. Không ngờ chị dâu của họ còn có tài lực ẩn dấu khủng khiếp đến như vậy, ngay cả Erik Lưu cũng bất ngờ, cậu ngồi sát lại chăm chú nhìn Kim Thơ chơi bài.
Đang chơi ngon trớn đột nhiên trợ lý Lưu kề sát tai nhắc nhở Kim Thơ, “Cô chủ, chủ tịch có vẻ say rồi.”
Kim Thơ dừng tay nhìn qua chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi thì thấy anh đang nhắm mắt đầu tựa vào lưng ghế, lồng ngực khẽ phập phồng dường như đã ngủ say.
Trợ lý Lưu nói khẽ: “Hay để tôi đưa chủ tịch về nghỉ ngơi.”
Chủ tịch không thích ngủ ở nơi nào khác ngoài chiếc giường trong phòng mình, vấn đề này không những trợ lý Lưu biết mà Kim Thơ cũng biết, nếu không đi nước ngoài công tác Lê Giang Lâm sẽ không bao giờ ngủ bên ngoài cho dù có về nhà quá muộn. Nhưng việc chính đưa cô đến đây vẫn chưa đã động đến, Kim Thơ liếc mắt nhìn Erik Lưu trong lòng thầm mắng, mình đúng là ngốc quá, vội vàng chạy đến đây cuối cùng không có cơ hội bàn công việc lại phải đưa ông cụ non về nhà vì say rượu, xúi quẩy hết sức.
Mọi người đang chơi bài cũng dừng lại, họ hiểu tính cách của Lê Giang Lâm nên không giữ Kim Thơ ở lại. Kim Thơ bất đắc dĩ gật đầu, cô đứng dậy chào tạm biệt tất cả mọi người rồi bước tới chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi, khom người vỗ vai anh nhẹ nhàng nói:
“Anh Lâm, về nhà thôi.”
Lê Giang Lâm từ từ mở mắt ra nhìn cô một lúc, giữa hai lông mày có chút mệt mỏi mà nhíu lại càng sau, anh ậm ừ chống tay đứng dậy.
“Đi thôi.”
Toàn bộ quá trình ra khỏi quán bar đều yên tĩnh, Lưu Hải ngồi lái chính, Kim Thơ và Lê Giang Lâm ngồi ở ghế sau, bên ngoài cửa sổ trời đang mưa nhẹ. Khi về đến nhà, xe trực tiếp lái vào gara dưới hầm, cả ba người sau đó từ cầu thang tầng hầm đi lên. Lưu Hải nghiêm túc nhìn ông chủ và vợ đi vào nhà trước khi quay người rời đi.
Với một tiếng lách cách, cánh cửa được đóng lại. Chỉ còn lại Kim Thơ và Lê Giang Lâm, không khí dường như càng yên lặng hơn. Đi đến cửa hai người thay giày rồi lần lượt bước vào nhà, vì khoảng cách quá gần Kim Thơ ngửi thấy mùi rượu trên người Lê Giang Lâm có vẻ rất nồng, cô lại quay nhìn cầu thang dẫn lên phòng ngủ, cầu thang gỗ khá cao cô sợ anh vì say sẽ sơ ý bị ngả, lời nói xuất phát tự đáy lòng Kim Thơ nhỏ tiếng hỏi Lê Giang Lâm.
“Anh có muốn tôi giúp không?”
Làm như không nghe thấy, Lê Giang Lâm phớt lờ cô, anh không vội đi lên phòng ngủ mà bước đến ghế sô pha ngồi xuống, tư thế thẳng tắp và nghiêm nghị, như thể anh đang ngồi chuẩn bị phát biểu trong một cuộc họp quan trọng tại công ty.
Kim Thơ khó hiểu hỏi: “Anh ngồi ở đây làm gì? Lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi chứ.”
Lúc này Lê Giang Lâm giơ tay cởi áo khoác ném sang một bên, giọng lạnh nhạt: “Em lên trước đi.”
Nói xong anh đột nhiên kéo cổ áo sơ mi mở ra ba chiếc cúc áo, bộ ngực và xương quai xanh lộ ra hết bên ngoài, tự nhiên một cách rất đổi bình thường, anh nghiêng người quay sang một bên ngã đầu lên thành ghế hai mắt khép hờ, nhìn thế nào cũng phảng phất sự phóng túng bất cần đời của anh. Quả là thay đổi nhanh thật, lúc nãy còn nghiêm túc lạnh nhạt, chớp mắt một cái không khác gì phường lưu manh đầu đường xóa chợ rồi.
Kim Thơ nhìn mà muốn nóng rang mặt mũi, cảm thấy mình nhất định nên tìm một chai rượu uống say luôn cho rồi, nếu không sẽ bị tên này làm cho tức đến chết mất. Nhưng trong nhà lại không có người thứ ba nên không thể cứ để anh ta nằm phơi thây ngủ trên ghế như thế này được, nếu lỡ cảm lạnh trong lúc say thì biết làm sao? Dù gì cũng là người chung một nhà còn là vợ chính thức của anh ta, thật sự không muốn trước khi ly hôn đã trở thành hóa phụ.
Nghĩ vậy Kim Thơ từ từ bước đến gần Lê Giang Lâm, cố gắng giữ bình tĩnh, cô đưa tay chạm vào cánh tay Lê Giang Lâm muốn gọi anh dậy thì đột nhiên Lê Giang Lâm mở mắt ra, với đôi mắt đen lạnh lùng anh nhìn chằm chằm vào Kim Thơ. Cô bị ánh mắt này làm cho đơ người không biết phải làm sao nên vẫn giữ tư thế cúi nửa người đặt tay mình lên cánh tay anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, vài giây ngây người cuối cùng Kim Thơ cũng lên tiếng trước để phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.
“Anh nên tắm rửa rồi đi ngủ, nằm ở đây dễ bị cảm lạnh.”
Lê Giang Lâm nhìn cô, yết hầu bỗng nhiên khác khô mà trượt lên xuống vào lần, sau đó anh quay mặt sang hướng khác như muốn né tránh hay kiềm chế điều gì đó sẽ nhất thời bọc phát.
Lê Giang Lâm xua tay, “Đừng lo lắng chuyện thừa thả.”
Kim Thơ sững sờ một lúc, sắc mặt cô sa sầm tại chỗ kèm theo tức giận dâng lên trong lòng, cô quay người không nói tiếng nào bỏ đi lên lầu. Anh cho rằng tôi muốn chăm sóc anh chắc? Nếu không phải vì muốn nhờ anh giúp nói một tiếng với Erik Lưu thì tôi sẽ không thèm để ý đến anh đâu, đồ nhỏ mọn kiêu ngạo.
Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha quay đầu nhìn theo bóng lưng Kim Thơ đang đi lên cầu thang, nghĩ đến việc cô vội vàng rút tay ra khi anh cầm lấy tay cô đưa những lá bài lúc ở quán bar thì quai hàm Lê Giang Lâm siết chặt, không biết vì sao bản thân lại có cảm giác uất ức giống như mình là vật thừa thải trong mắt ai đó vậy. Lê Giang Lâm đưa tay lên xoa xoa giữa đôi lông mày. Em thật sự ghét tôi đến mức đó hay sao? Bàn tay tôi không thể chạm vào em cho dù đó chỉ là vô tình hay cố ý, em nghĩ làm như vậy sẽ có thể đẩy tôi ra xa em hơn sao? Đưa em vào tình cảnh này đâu phải lỗi của tôi, tôi cũng là bất đất dĩ mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
“Lê Giang Lâm.”
Đang trong miên man suy nghĩ ảo não thì Lê Giang Lâm nghe được tiếng của Kim Thơ. Cô đã đi đến cầu thang nhưng không biết nghĩ gì đột nhiên hung hăng quay lại, cô bước tới đứng trước mặt anh, dùng ngón tay thon dài của mình chỉ thẳng vào Lê Giang Lâm.
“Lê Giang Lâm, anh nghe cho kỹ, trong nhà chỉ có hai chúng ta mà ngoài trời lúc này còn đang mưa, đã muộn lắm rồi nên dì Yến cũng không thể đến đây được, cho nên ngoài tôi ra thì không có ai có thể chăm sóc cho anh. Cũng vì anh đã uống quá nhiều và đầu óc không còn tĩnh táo nên tôi không chấp nhất những lời anh vừa nói.”
Lê Giang Lâm vẫn im lặng không lên tiếng, anh nhướng mi chăm chú nhìn Kim Thơ.
Lời vẫn còn muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lê Giang Lâm đang nghiêm túc nhìn mình, nhất thời cơn giận trong lòng Kim Thơ không biết biến đi đâu mất tiêu hết, lúc này chỉ thấy căng thẳng khi đối diện với người đàn ông này. Kim Thơ bối rối quay mặt đi, tại sao tự nhiên lại quan tâm đến anh ta làm gì? Không phải, không phải mình quan tâm đến anh ta, mà là mình đang quan tâm đến một người say rượu, một người say rượu do uống quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, mà một người không tỉnh táo thì cần có người giúp đỡ. Mình chỉ muốn làm người tốt thôi, đúng vậy, mình luôn luôn là một người tốt mà.
Để chứng minh rằng cô chỉ muốn giúp đỡ Lê Giang Lâm chứ không có bất cứ vấn đề lạ lùng nào khác. Nghĩ đến đây, giọng điệu của Kim Thơ dịu lại, cô quay mặt lại nhìn Lê Giang Lâm rồi mỉm cười.
“Anh Lâm, chúng ta lên lầu trước nhé?”
Đang chơi ngon trớn đột nhiên trợ lý Lưu kề sát tai nhắc nhở Kim Thơ, “Cô chủ, chủ tịch có vẻ say rồi.”
Kim Thơ dừng tay nhìn qua chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi thì thấy anh đang nhắm mắt đầu tựa vào lưng ghế, lồng ngực khẽ phập phồng dường như đã ngủ say.
Trợ lý Lưu nói khẽ: “Hay để tôi đưa chủ tịch về nghỉ ngơi.”
Chủ tịch không thích ngủ ở nơi nào khác ngoài chiếc giường trong phòng mình, vấn đề này không những trợ lý Lưu biết mà Kim Thơ cũng biết, nếu không đi nước ngoài công tác Lê Giang Lâm sẽ không bao giờ ngủ bên ngoài cho dù có về nhà quá muộn. Nhưng việc chính đưa cô đến đây vẫn chưa đã động đến, Kim Thơ liếc mắt nhìn Erik Lưu trong lòng thầm mắng, mình đúng là ngốc quá, vội vàng chạy đến đây cuối cùng không có cơ hội bàn công việc lại phải đưa ông cụ non về nhà vì say rượu, xúi quẩy hết sức.
Mọi người đang chơi bài cũng dừng lại, họ hiểu tính cách của Lê Giang Lâm nên không giữ Kim Thơ ở lại. Kim Thơ bất đắc dĩ gật đầu, cô đứng dậy chào tạm biệt tất cả mọi người rồi bước tới chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi, khom người vỗ vai anh nhẹ nhàng nói:
“Anh Lâm, về nhà thôi.”
Lê Giang Lâm từ từ mở mắt ra nhìn cô một lúc, giữa hai lông mày có chút mệt mỏi mà nhíu lại càng sau, anh ậm ừ chống tay đứng dậy.
“Đi thôi.”
Toàn bộ quá trình ra khỏi quán bar đều yên tĩnh, Lưu Hải ngồi lái chính, Kim Thơ và Lê Giang Lâm ngồi ở ghế sau, bên ngoài cửa sổ trời đang mưa nhẹ. Khi về đến nhà, xe trực tiếp lái vào gara dưới hầm, cả ba người sau đó từ cầu thang tầng hầm đi lên. Lưu Hải nghiêm túc nhìn ông chủ và vợ đi vào nhà trước khi quay người rời đi.
Với một tiếng lách cách, cánh cửa được đóng lại. Chỉ còn lại Kim Thơ và Lê Giang Lâm, không khí dường như càng yên lặng hơn. Đi đến cửa hai người thay giày rồi lần lượt bước vào nhà, vì khoảng cách quá gần Kim Thơ ngửi thấy mùi rượu trên người Lê Giang Lâm có vẻ rất nồng, cô lại quay nhìn cầu thang dẫn lên phòng ngủ, cầu thang gỗ khá cao cô sợ anh vì say sẽ sơ ý bị ngả, lời nói xuất phát tự đáy lòng Kim Thơ nhỏ tiếng hỏi Lê Giang Lâm.
“Anh có muốn tôi giúp không?”
Làm như không nghe thấy, Lê Giang Lâm phớt lờ cô, anh không vội đi lên phòng ngủ mà bước đến ghế sô pha ngồi xuống, tư thế thẳng tắp và nghiêm nghị, như thể anh đang ngồi chuẩn bị phát biểu trong một cuộc họp quan trọng tại công ty.
Kim Thơ khó hiểu hỏi: “Anh ngồi ở đây làm gì? Lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi chứ.”
Lúc này Lê Giang Lâm giơ tay cởi áo khoác ném sang một bên, giọng lạnh nhạt: “Em lên trước đi.”
Nói xong anh đột nhiên kéo cổ áo sơ mi mở ra ba chiếc cúc áo, bộ ngực và xương quai xanh lộ ra hết bên ngoài, tự nhiên một cách rất đổi bình thường, anh nghiêng người quay sang một bên ngã đầu lên thành ghế hai mắt khép hờ, nhìn thế nào cũng phảng phất sự phóng túng bất cần đời của anh. Quả là thay đổi nhanh thật, lúc nãy còn nghiêm túc lạnh nhạt, chớp mắt một cái không khác gì phường lưu manh đầu đường xóa chợ rồi.
Kim Thơ nhìn mà muốn nóng rang mặt mũi, cảm thấy mình nhất định nên tìm một chai rượu uống say luôn cho rồi, nếu không sẽ bị tên này làm cho tức đến chết mất. Nhưng trong nhà lại không có người thứ ba nên không thể cứ để anh ta nằm phơi thây ngủ trên ghế như thế này được, nếu lỡ cảm lạnh trong lúc say thì biết làm sao? Dù gì cũng là người chung một nhà còn là vợ chính thức của anh ta, thật sự không muốn trước khi ly hôn đã trở thành hóa phụ.
Nghĩ vậy Kim Thơ từ từ bước đến gần Lê Giang Lâm, cố gắng giữ bình tĩnh, cô đưa tay chạm vào cánh tay Lê Giang Lâm muốn gọi anh dậy thì đột nhiên Lê Giang Lâm mở mắt ra, với đôi mắt đen lạnh lùng anh nhìn chằm chằm vào Kim Thơ. Cô bị ánh mắt này làm cho đơ người không biết phải làm sao nên vẫn giữ tư thế cúi nửa người đặt tay mình lên cánh tay anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, vài giây ngây người cuối cùng Kim Thơ cũng lên tiếng trước để phá vỡ sự yên tĩnh kỳ lạ này.
“Anh nên tắm rửa rồi đi ngủ, nằm ở đây dễ bị cảm lạnh.”
Lê Giang Lâm nhìn cô, yết hầu bỗng nhiên khác khô mà trượt lên xuống vào lần, sau đó anh quay mặt sang hướng khác như muốn né tránh hay kiềm chế điều gì đó sẽ nhất thời bọc phát.
Lê Giang Lâm xua tay, “Đừng lo lắng chuyện thừa thả.”
Kim Thơ sững sờ một lúc, sắc mặt cô sa sầm tại chỗ kèm theo tức giận dâng lên trong lòng, cô quay người không nói tiếng nào bỏ đi lên lầu. Anh cho rằng tôi muốn chăm sóc anh chắc? Nếu không phải vì muốn nhờ anh giúp nói một tiếng với Erik Lưu thì tôi sẽ không thèm để ý đến anh đâu, đồ nhỏ mọn kiêu ngạo.
Lê Giang Lâm đang ngồi trên ghế sô pha quay đầu nhìn theo bóng lưng Kim Thơ đang đi lên cầu thang, nghĩ đến việc cô vội vàng rút tay ra khi anh cầm lấy tay cô đưa những lá bài lúc ở quán bar thì quai hàm Lê Giang Lâm siết chặt, không biết vì sao bản thân lại có cảm giác uất ức giống như mình là vật thừa thải trong mắt ai đó vậy. Lê Giang Lâm đưa tay lên xoa xoa giữa đôi lông mày. Em thật sự ghét tôi đến mức đó hay sao? Bàn tay tôi không thể chạm vào em cho dù đó chỉ là vô tình hay cố ý, em nghĩ làm như vậy sẽ có thể đẩy tôi ra xa em hơn sao? Đưa em vào tình cảnh này đâu phải lỗi của tôi, tôi cũng là bất đất dĩ mới đồng ý cuộc hôn nhân này.
“Lê Giang Lâm.”
Đang trong miên man suy nghĩ ảo não thì Lê Giang Lâm nghe được tiếng của Kim Thơ. Cô đã đi đến cầu thang nhưng không biết nghĩ gì đột nhiên hung hăng quay lại, cô bước tới đứng trước mặt anh, dùng ngón tay thon dài của mình chỉ thẳng vào Lê Giang Lâm.
“Lê Giang Lâm, anh nghe cho kỹ, trong nhà chỉ có hai chúng ta mà ngoài trời lúc này còn đang mưa, đã muộn lắm rồi nên dì Yến cũng không thể đến đây được, cho nên ngoài tôi ra thì không có ai có thể chăm sóc cho anh. Cũng vì anh đã uống quá nhiều và đầu óc không còn tĩnh táo nên tôi không chấp nhất những lời anh vừa nói.”
Lê Giang Lâm vẫn im lặng không lên tiếng, anh nhướng mi chăm chú nhìn Kim Thơ.
Lời vẫn còn muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lê Giang Lâm đang nghiêm túc nhìn mình, nhất thời cơn giận trong lòng Kim Thơ không biết biến đi đâu mất tiêu hết, lúc này chỉ thấy căng thẳng khi đối diện với người đàn ông này. Kim Thơ bối rối quay mặt đi, tại sao tự nhiên lại quan tâm đến anh ta làm gì? Không phải, không phải mình quan tâm đến anh ta, mà là mình đang quan tâm đến một người say rượu, một người say rượu do uống quá nhiều nên đầu óc không tỉnh táo, mà một người không tỉnh táo thì cần có người giúp đỡ. Mình chỉ muốn làm người tốt thôi, đúng vậy, mình luôn luôn là một người tốt mà.
Để chứng minh rằng cô chỉ muốn giúp đỡ Lê Giang Lâm chứ không có bất cứ vấn đề lạ lùng nào khác. Nghĩ đến đây, giọng điệu của Kim Thơ dịu lại, cô quay mặt lại nhìn Lê Giang Lâm rồi mỉm cười.
“Anh Lâm, chúng ta lên lầu trước nhé?”
Danh sách chương