Chương 740: Bị bao vây

Dương Yêu Nguyệt biết tiếp theo đây chắc chắn sẽ là một cuộc ác chiến.

Dương Yêu Nguyệt giống như một con cừu non run lẩy bẩy nép sau lưng Mục Hàn.

Bởi vì bị Dương Yêu Nguyệt giữ lấy một cánh tay nên Mục Hàn chỉ có thể dùng một tay ứng chiến với đám chiến thần nước Phong.

Dù vậy nhưng khí thế của Mục Hàn vẫn vô cùng mạnh mẽ.

Chưa đến mười giây, mười mấy người đã nằm lăn lóc trên mặt đất.

Dương Yêu Nguyệt trốn sau lưng Mục Hàn, cũng cảm nhận được khí thế vô cùng mạnh mẽ, giống như một lưỡi dao rít qua bên tai cô ta, mang đến cho cô ta sự chấn động thị giác mãnh liệt.

Ý thức được dường như việc mình túm chặt lấy cánh tay của Mục Hàn làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của anh.

Dương Yêu Nguyệt dứt khoát buông cánh tay của Mục Hàn ra, sau đó giữ chặt lấy góc áo của Mục Hàn.

Sợ rằng bản thân không cẩn thận một chút là sẽ bị tách ra khỏi Mục Hàn.

Còn Mục Hàn dùng cả hai tay thì giống như hổ mọc thêm cánh.

Chỉ trong vòng chưa đến ba giây anh đã hạ gục mấy nghìn người trong số hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài.

Trên mặt đất xác người chất đống, máu chảy thành sông.

Người trong đội ngũ cao thủ hàng đầu nước ngoài kia cứ nối tiếp nhau ngã xuống.

Dương Yêu Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc.

Là cô chủ nhà họ Dương hoàng tộc thủ đô, lại là người đẹp nhất trong số tứ đại mỹ nhân của thủ đô, Dương Yêu Nguyệt tự hỏi, cảnh tượng lớn nào cô ta cũng đã từng gặp rồi, nhưng Dương Yêu Nguyệt lại chưa từng được thấy cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian trước mắt này.

Mục Hàn chỉ dựa vào hai nắm đấm thép, xông thẳng vào trong mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài, không hề có cảm giác sợ hãi, cứ nhẹ nhàng như bổ dưa thái rau vậy.

Khoảnh khắc đó, trong lòng của Dương Yêu Nguyệt, hình bóng của Mục Hàn trở nên vô cùng vĩ đại.

Từ trước tới nay, Dương Yêu Nguyệt đều cho rằng chỉ có sức chiến đấu của Mục Sảng mới là mạnh nhất trong số lớp thanh niên.

Thế nhưng Mục Sảng so với Mục Hàn trước mắt thì rõ ràng chính là cách biệt giữa sao trời và mặt trăng.

Trong mắt Dương Yêu Nguyệt, lúc này Mục Hàn giống như chiến thần có một không hai, càng chiến đấu càng dũng mãnh.

Đồng thời, trong lòng Dương Yêu Nguyệt cũng xuất hiện một dấu hỏi lớn.

Rốt cuộc Mục Hàn là ai?

Tại sao anh ta lại có bản lĩnh dũng mãnh phi thường như vậy?

Anh ta chỉ là đứa con riêng của nhà họ Mục ở thủ đô thôi sao?

Lúc trước, vì muốn xé bỏ bản hôn ước, Dương Yêu Nguyệt vô cùng căm ghét Mục Hàn, cảm thấy đứa con riêng này ngạo mạn vô lễ, lại còn xem thường nhan sắc tuyệt thế của cô ta.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt hoàn toàn thay đổi tam quan của cô ta.

Mục Hàn đương nhiên không biết được những suy nghĩ trong lòng Dương Yêu Nguyệt.

Năm phút qua đi rất nhanh.

Mấy chục nghìn sát thủ nước ngoài cứ lần lượt ngã xuống.

Một đám người vốn dĩ đông như kiến cỏ, bây giờ toàn bộ đều nằm chất đống trên mặt đất như một chóp núi.

Điều này khiến cho chiến thần nước Phong không khỏi cảm thấy hoang mang.

Không phải tổ chức tình báo của hơn bốn mươi quốc gia nói rằng sau khi đại thống soái Hoa Hạ có ràng buộc thì thực lực giảm sút đi rất nhiều rồi sao?

Lại cộng thêm việc anh phải bảo vệ người phụ nữ phía sau lưng.

Theo lý mà nói, thực lực đáng lẽ phải kém đi rất nhiều mới đúng!

Thế nhưng, thực lực của đại thống soái Hoa Hạ không những không yếu đi mà còn càng đánh càng hăng.

Đánh cho mấy chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài chỉ còn lại một nửa.

Mà điều càng khiến cho chiến thần nước Phong kinh ngạc chính là rõ ràng bản thân đã từng nói với đại thống soái Hoa Hạ rằng cao thủ của hơn bốn mươi nước muốn bắt cóc vợ và mẹ của anh ta, thế nhưng đại thống soái Hoa Hạ vẫn không có động thái gì cả.

Thậm chí căn bản còn không có ý định đi ứng cứu vợ và mẹ.

“Lẽ nào…”, trong lòng chiến thần nước Phong chợt dâng lên một cảm giác mơ hồ.

“Không sai, giống như anh tưởng tượng đấy!”, Mục Hàn vừa nhìn đã nhận ra tâm tư của chiến thần nước Phong, cười híp mắt nói: “Tôi đã cho bố trí thiên la địa võng từ lâu, chỉ đợi mấy người cắn câu mà thôi”.

“Anh muốn một mẻ hốt gọn chúng tôi sao?”, chiến thần nước Phong sửng sốt.

“Coi như anh thông minh”, Mục Hàn gật đầu.

“Không hay rồi, chúng ta trúng kế rồi!”, chiến thần nước Phong nghe vậy thì lập tức hô lên: “Các anh em, mau chóng lui về!”

Chiến thần nước Phong không còn tâm trạng đâu để tâm tới thể diện quốc gia nữa, hắn là người đầu tiên chạy thẳng ra bên ngoài khu biệt thự.

Thế nhưng, vào lúc mà chiến thần nước Phong vừa tới cửa chính thì gặp một người đứng dựa lưng vào cột điện, nói với vẻ điềm nhiên: “Muốn đến là đến, muốn đi là đi, anh cũng quá tuỳ ý rồi đấy?”

“Anh là Chúc Long sao?”, chiến thần nước Phong nhận ra Chúc Long.

“Là tôi”.

Chúc Long gật đầu, nói: “Coi như anh vẫn có mắt nhìn!”

“Chỉ dựa vào một mình anh mà cũng muốn chặn chúng tôi lại sao?”, chiến thần nước Phong lạnh lùng nói.

Nếu như một chọi một, chiến thần nước Phong đương nhiên không phải đối thủ của Chúc Long.

Thế nhưng hiện giờ, sau lưng chiến thần nước Phong còn có đến bốn, năm nghìn cao thủ đẳng cấp nước ngoài.

Vậy nên căn bản hắn không hề thấy sợ Chúc Long.

“Nếu như cộng thêm chúng tôi nữa thì sao?”

Lúc này, từ một bên khác của cửa chính lại có thêm ba người nữa xuất hiện.

Vậy mà lại là ba người còn lại trong số tứ đại chiến thần: Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và cả Thao Thiết.

Tứ đại chiến thần tụ họp, chiến thần nước Phong hơi hoảng hốt.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, chuẩn bị tháo chạy từ một hướng khác.

Tuy nhiên, lại có một đám người rất đông xuất hiện.

Đây chính là quân đoàn Mãnh Thú.

Đám người chiến thần nước Phong lại đổi sang hướng khác.

Quân đoàn Côn Luân xuất hiện.

Chiến thần nước Phong không bỏ cuộc, lại đổi sang một hướng khác.

Điều khiến cho chiến thần nước Phong thất vọng chính là lần này vẫn bị chặn lại.

Người đến là đội quân Địa Sát Vệ.

Bốn, năm nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài và chiến thần nước Phong đều bị bao vây.

Ở một nơi khác.

Trong biệt thự.

Cao thủ đỉnh cao của ba mươi chín quốc gia còn lại, xông vào trong biệt thự dưới sự yểm trợ của mấy người chiến thần nước Phong, vốn dĩ cho rằng có thể bắt được Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên một cách thuận lợi, nhưng điều khiến cho bọn họ bất ngờ là trong biệt thự lại không có một ai.

“Vậy là sao?”, tên cầm đầu nghi hoặc hỏi: “Người đâu?”

Những tên còn lại cũng lắc đầu, không hiểu có chuyện gì xảy ra.

“Liệu có phải bọn chúng biết trước nên đã tháo chạy rồi không?”, lúc này có người lên tiếng.

“Rất có khả năng”, tên cầm đầu phất tay, ra lệnh: “Đuổi theo!”

Đám cao thủ nước ngoài của ba mươi chín quốc gia vừa ra khỏi biệt thự thì nhìn thấy toàn bộ bốn, năm nghìn người của hội chiến thần nước Phong đã nộp vũ khí đầu hàng, quỳ trên mặt đất, hai tay giơ lên trời.

Mà bọn chúng lại còn bị quân đoàn Côn Luân, quân đoàn Mãnh Thú và cả Địa Sát Vệ bao vây.

“Cái gì?”, tên cầm đầu kinh ngạc nói: “Chúng ta bị bao vây rồi ư?”

“Không sai, mấy người bị bao vây rồi”, Quỳ Ngưu bẻ khớp ngón tay kêu lên răng rắc, lại còn vặn cổ: “Đông quá nhỉ, đã rất lâu tôi không được hoạt động gân cốt rồi!”

Sáu năm nay.

Từ sau trận chiến khi liên quân hơn bốn mươi quốc gia tiến công Hoa Hạ kết thúc, Quỳ Ngưu không còn được tham gia trận đại chiến nào có quy mô số người lớn như vậy nữa, sớm đã cảm thấy ngứa ngày lắm rồi.

“Hôm nay mấy người bỏ mạng lại nơi này hết đi!”

Quỳ Ngưu ngoắc ngón tay với đám cao thủ nước ngoài.

Chúc Long, Hoàng diểu và Thao Thiết cũng cùng nhau đứng dậy.

Bọn họ cũng rất muốn hoạt động gân cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện