Chương 729: Bình luận đã bị xóa

Dù sao cấp độ bảo mật của Mục Hàn cũng ở cấp SSSSSS.

Đối với phương diện này, Cục bảo mật quốc gia Hoa Hạ làm tới trình độ cực cao.

Bất cứ tin tức gì có liên quan đến Mục Hàn xuất hiện trên mạng xã hội đều sẽ lập tức bị Cục bảo mật quốc gia Hoa Hạ xoá đi không chút tăm hơi, giống như trên thế giới chưa từng có người này vậy.

Thậm chí Hoa Hạ còn có ý lợi dụng việc Mục Hàn từng bị nhà họ Mục ở thủ đô bỏ rơi để loan tin ra nước ngoài, tuyên bố Mục Hàn là cô nhi, không bố không mẹ, không có con cái, đơn độc một mình để làm nhiễu loạn tầm nhìn của các nước thù địch.

Nếu như sống một thân một mình thì cũng đại diện cho việc không có bất cứ điều gì phải bận tâm.

Cũng chính là không có bất kỳ ai hay chuyện gì có thể uy hiếp anh.

Các nước thù địch nhận được tin tức này đều vô cùng tuyệt vọng.

Ít nhất khi nào đại thống soái còn sống trên cõi đời, xâm chiếm lãnh thổ của Hoa Hạ vẫn sẽ là chuyện không thể nào.

“Lập tức tăng thêm tiền thù lao!”

Châu Âu.

Trong một lô cốt nào đó, một ông lão phương Tây tóc hoa râm đứng trước máy tính, sau khi giám sát và khống chế số liệu trong vòng năm phút thì quả quyết đưa ra quyết định: “Tăng tiền thưởng cho ai ám sát được đại thống soái của Hoa Hạ lên mười tỷ USD!”

“Mười tỷ USD ư?”, gã thanh niên người phương Tây đang thao tác trên máy tính giật nảy mình: “Trời đất ạ, ông Joken đáng kính, làm như vậy không phải điên rồi hay sao? Tôi không tin có chủ thuê nào lại có nhiều tiền như vậy, tăng từ một tỷ lên mười tỷ là một bước vọt quá khủng khiếp!”

Ông lão phương Tây được gọi là “ông Joken” chính là người lập ra bảng ám sát ngầm quốc tế.

Phụ trách làm trung gian giữa chủ thuê và sát thủ.

Chỉ cần chủ thuê chịu chi tiền, sát thủ dám ra tay, dù là nhiệm vụ ám sát nào đi nữa bọn họ cũng dám đăng hết.

Bao gồm chủ tịch tập đoàn, tài phiệt lớn, đại sứ biên cương, thậm chí là cả nguyên thủ quốc gia….

Có điều, khiến cho Joken bận tâm nhất vẫn là nhiệm vụ ám sát đại thống soái Hoa Hạ nằm trên đầu bảng.

Đã treo trên đầu bảng những hai năm trời nhưng vẫn không hề có động tĩnh.

“Tin tôi đi anh bạn! Những chủ thuê đó tuyệt đối tình nguyện tăng giá!”, Joken lấy ra một bức ảnh rồi ném ra trước mặt người thanh niên đó, nói với vẻ mặt kích động: “Nhìn thấy gì chưa, người đàn ông vô cùng mạnh mẽ đó bây giờ đã có điểm yếu. Đây chính là cơ hội tốt nhất để trừ khử hắn!”

“Chỉ cần chủ thuê đồng ý tăng giá là có thể mời tới sát thủ tốt nhất rồi!”

“Điều này thể hiện rằng tỉ lệ thành công của việc ám sát người đàn ông mạnh mẽ này có thể lên tới 100%!”

“So với lợi ích của bọn họ, mười tỷ USD này có đáng là gì đâu?”

Giống với tưởng tượng của Joken.

Joken vừa dứt lời đã lập tức có chủ thuê đầu tiên tuyên bố tăng giá.

Tiếp đó là chủ thuê số hai.

Chủ thuê số ba….

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, số tiền thưởng để ám sát Mục Hàn đã vượt qua con số mười tỷ USD.

Hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Vượt xa so với nhiệm vụ ám sát nguyên thủ quốc gia của một nước lớn nào đó.

Điều này không khỏi khiến cho gã thanh niên đang thao tác trên máy tính kia kinh ngạc đến nỗi mở to hai mắt: “Ông Joken, ông đúng là tính toán như thần!”

Cùng với việc tiền thưởng trên bảng ám sát ngầm quốc tế và số sát thủ báo danh không ngừng tăng lên, ở nước ngoài đặc biệt là lãnh đạo cấp cao của hơn bốn mươi nước đều vô cùng hào hứng.

Đối với bọn chúng, đại thống soái Hoa Hạ có điểm yếu rồi thì không còn là thần thánh gì nữa.

Bọn chúng có thể lợi dụng điểm yếu của anh để giết chết anh.

Ở một diễn biến khác.

Hoa Hạ.

Ở tỉnh!

Phương Viên vẫn còn đang ngồi bên bàn làm việc xử lý văn kiện cảm thấy hơi nhức đầu, vậy nên đã gạt văn kiện sang một bên rồi cầm điện thoại lên lần nữa xem bài đăng khi nãy của Lâm Nhã Hiên.

“Ôi trời! Chuyện gì thế này?”

Vào lúc nhìn thấy bài đăng của Lâm Nhã Hiên thêm lần nữa, Phương Viên sợ tới giật cả mình.

Bài đăng này của Lâm Nhã Hiên, trong vòng năm phút ngắn ngủi đã có mười triệu lượt thích, lượt chia sẻ cũng lên tới con số năm triệu.

Nhìn vào phần bình luận thì rõ ràng đang bùng nổ luôn rồi.

Bên dưới phải có tới cả hàng nghìn bình luận.

Phương Viên hoảng hốt vội vàng gọi điện cho Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, cậu mau xem phần mềm mạng xã hội nước ngoài của cậu đi, rõ ràng là bùng nổ rồi!”

Lâm Nhã Hiên nghe điện thoại của Phương Viên cũng vô cùng mơ hồ.

Bởi vì sau khi cô đăng dòng trạng thái đó lên thì ra ngoài tản bộ.

Mà vào lúc Lâm Nhã Hiên mở APP đó lên xem bài đăng của mình thì cũng có phản ứng y hệt Phương Viên.

“Chuyện, chuyện, chuyện, này…”

“Từ lúc nào mà mình lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy ở nước ngoài thế?”

Lâm Nhã Hiên cảm thấy không thể tin nổi.

Mười triệu lượt thích và năm triệu lượt chia sẻ.

Cộng thêm hàng nghìn lượt bình luận.

Dù có là hiện tượng mạng của Hoa Hạ thì cũng không thể làm được như vậy chỉ trong năm phút ngắn ngủi.

Lâm Nhã Hiên có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể.

Dù cho cô có hào quang của một “nữ cường nhân”, ở tỉnh ai ai cũng biết, là một người rất nổi danh, thế nhưng tầm ảnh hưởng cũng chỉ giới hạn trong tỉnh, một khi ra ngoài tỉnh thì có ai nhận ra Lâm Nhã Hiên đây?

Càng không cần nói tới tận nước ngoài.

Còn về phần Sở Vân Lệ trong bức ảnh thì lại bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng trong thị trấn Tân Hải, làm một lao công thấp kém hơn ba mươi năm thì không thể có sức ảnh hưởng rộng như vậy ở nước ngoài.

“Liệu có phải vì Mục Hàn không?”

Khả năng duy nhất chỉ có Mục Hàn mà thôi.

Dù gì Mục Hàn cũng là con riêng của nhà họ Mục ở thủ đô.

Mà nhà họ Mục ở thủ đô lại là thế gia số một Hoa Hạ, tầm ảnh hưởng không cần phải nói.

Cộng thêm vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và Mục Thịnh Uy.

Việc này tạo ra tầm ảnh hưởng lớn ở nước ngoài cũng không phải là không có khả năng.

Lâm Nhã Hiên nghĩ như vậy rồi bắt đầu tìm đáp án trong phần bình luận.

Giống như một số dân mạng của Hoa Hạ, lúc Lâm Nhã Hiên nhìn thấy một bài đăng nào đó thì sẽ ấn vào phần bình luận đầu tiên chứ không phải xem kỹ nội dung bài đăng.

Dù sao phần bình luận cũng có đủ các nhân tài với rất nhiều trò đùa hài hước chọc cười.

Không ít cư dân mạng có biệt hiệu sớm muộn gì cũng khiến cho người ta cười chết trong phần bình luận.

Đương nhiên, cư dân mạng nước ngoài cũng thích chém gió trong phần bình luận.

“Đại thống soái của Hoa Hạ xuất hiện rồi sao?”

Lâm Nhã Hiên mở phần bình luận, nhìn thấy dòng chữ này thì không khỏi sững sờ.

Ảnh gia đình nhà tôi thì có quan hệ gì với đại thống soái Hoa Hạ chứ?

Lâm Nhã Hiên vô cùng nghi hoặc.

Bởi vì tốc độ bình luận trong phần bình luận rất nhanh, gần như chưa tới một giây đã có bình luận mới xuất hiện. Vậy nên Lâm Nhã Hiên cũng không xem được tỉ mỉ, phải kéo xuống dưới mới có thể rõ hơn một chút.

Có điều, điều khiến cho Lâm Nhã Hiên càng thêm kinh ngạc là khi cô vừa mới kéo đến một bình luận, chuẩn bị ấn vào để xem cho kỹ thì trên màn hình đột nhiên hiện lên một dòng chữ: Bình luận này đã bị xoá!

Sau đó, cả khu vực bình luận lập tức xuất hiện dòng chữ: Bình luận này đã bị xoá.

“Ơ?”, Lâm Nhã Hiên giơ tay dụi mắt.

Rồi lại nhìn lên trên màn hình điện thoại.

Không chỉ có khu vực bình luận đã trở nên trống trơn.

Mà hơn mười triệu lượt thích và năm triệu lượt chia sẻ đều đã trở về con số 0.

Chỉ còn lại một bức ảnh trống trơn.

“Thật là kỳ lạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện