Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
- Việc này cũng không có gì khó hiểu cả. Chắc cậu cũng biết việc Bách Gia Kiêu Tử sắp diễn ra vào cuối năm nay. Trừ những thiên kiêu được tông môn ủng hộ mạnh mẽ ra thì các đệ tử khác đều có gắng đi tìm các nhân mạch để có thể giúp đỡ tăng cường thực lực cho mình. Phải biết rằng Chân Võ Điện đã hứa hẹn sẽ có ban thưởng rất hậu cho nên dù bình thường mấy tên kia có cao ngạo đến đâu cũng phải bỏ công đi một vòng để tranh thủ cho bản thân.
Sử Hoa Thần mỉm cười nhẹ nhàng giải thích. Vì cái Bách Gia Kiêu Tử này mà Mạng Nhện đã phải huy động toàn bộ nhân lực làm việc không ngủ nghĩ để thu thập tin tức. Cơ hội hốt bạc thế này không dễ xảy ra, có thể xem là một sự kiện nổi bật trong vòng nhiều năm trở lại đây.
Tiếp theo vị họ Sử vốn tự tin về lượng tin tức của mình cũng phải bối rối trước lượng câu hỏi ngày càng nhiều của Tiểu Hắc. Đặc biệt là những thông tin về mấy loại linh thảo, tài nguyên cực kỳ quý hiếm. Có nhiều loại Sử Hoa Thần đến nghe tên cũng chưa từng chứ đừng nói đến tí manh mối gì cả.
"Đúng là quái vật mà."
Thầm nghĩ nếu không phải những gì gã hiểu về Tiểu Hắc là cực kỳ đáng tin cậy thì Sử Hoa Thần đã cho rằng mình đang bị đùa bỡn rồi. Mặc dù vị khách hàng này quá khó chiều nhưng cái giá Tiểu Hắc bỏ ra lại cực kỳ hào phóng, khiến cho gã không thể không thề thốt hứa hẹn sẽ cố gắng tìm kiếm tin tức cho bằng được.
- Tốt lắm, nếu có bất kỳ tin tức gì cứ liên lạc với ta. Ngoài ra, ta cũng không hi vọng Sử huynh đây tiết lộ bất cứ điều gì cho người ngoài.
Tương đối hài lòng với lượng thông tin nhận được, Tiểu Hắc mỉm cười nhìn Sử Hoa Thần nói, trong ý mang theo cảnh cáo mãnh liệt.
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi luôn ưu tiên bảo mật về thông tin khách hàng lên hàng đầu. Đặc biệt là khách hàng VIP lại càng được coi trọng. Sử Hoa Thần tôi dám lấy cái đầu ra để bảo đảm.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Hắc, Sử Hoa Thần cảm thấy cả người như rơi vào hố băng, hô hấp cũng suýt đình trệ. Cái cảm giác đối diện với tử vong cực kỳ chân thật khiến cho gã suýt tý đã không kìm được mà hỏng mất.
- Được, ta tin tưởng lời hứa của Sử huynh.
Tiểu Hắc thu hồi nhãn pháp lại, nó cũng chỉ muốn dọa đối phương để đảm bảo mà thôi. Từ đây về sau, vị Sử Hoa Thần này sẽ bị ám ảnh kia mang theo bên mình, khả năng dám làm điều gì sau lưng là không cao.
Theo tu vi cùng thần thức tăng lên, năng lực của pháp nhãn của Tiểu Hắc càng lúc càng mạnh mẽ. Đối với những người bình thường, nó hoàn toàn có thể khống chế được kẻ khác như phép thôi miên trên truyền hình vậy. Đây chính là một trong những lá bài tủ của Tiểu Hắc khi đối đầu với đối thủ cường đại. Dù không khống chế được đối phương thì chỉ cần làm cho kẻ địch thất thần một giây cũng đủ để kết cục trận chiến thay đổi.
- Tiểu Hắc công tử, không biết tại hạ có mạo muội thỉnh cầu, cậu có thể hay không xem xét? Lấy lại tinh thần, Sử Hoa Thần liền đứng dậy trịnh trọng nói với Tiểu Hắc. Hóa ra, tên này vốn từng giao đấu với kẻ thù nên bị thương đến kinh mạch, cho nên tu vi một mạch vẫn đình trệ ở hoàng cấp đỉnh phong mà không thể đột phá. Vốn Tiểu Hắc đã thấy kỳ là, vì sao một vị đứng đầu tổ chức tình báo mà tu vi lại kém đến thế.
- Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Do Sử Hoa Thần có tài lực nên vẫn không ngừng dưỡng thương và phục dụng nhiều loại dược tài nên kinh mạch hắn không đến tình cảnh hoại tử vô phương cứu chữa. Tiểu Hắc khám xét một phen thì cười nhạt, lấy bộ kim châm của mình ra, bắt đầu quá trình chữa trị.
Trong khi đó, trên một khoang thương gia cao cấp của chuyến bay hướng về Vĩnh Dương, Có ba thanh niên nam nữ đang trò chuyện với nhau. Một thanh niên có dáng vẻ anh tuấn nhất khiến cho mấy tiếp viên nữ phải nhìn thêm vài lần xoay người sang hỏi chuyện với một lão già ngồi kế. Lão già này chúng ta có quen biết, đó chính là lão bộc kiêm quản gia Ngô Chí của Dương gia.
- Ngô thúc, người không nói đùa đấy chứ? Một tiểu tử chỉ khoảng mười hai tuổi lại là tuyệt đỉnh cường giả, ngay cả địa cấp cũng bị đè ra đánh?
Một nam một nữ thanh niên còn lại đều đưa mắt sang chăm chú lắng nghe, ánh mắt thể hiện vẻ nghi ngờ không thể che giấu. Ba người họ là những người trẻ tuổi lợi hại nhất trong gia tộc, được bồi dưỡng kỹ lưỡng từ bé. Nếu đem ra so với đám thiên tài của tông môn thì có thể kém cạnh nhưng ngay cả đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của thập đại tông phái cũng chưa từng nghe nói tu vi đạt đến địa cấp nha. Đây là khái niệm gì cơ chứ, tu luyện từ trong bụng mẹ cũng chẳng thể nhanh đến thế.
- Khụ khụ, thật ra lúc ta và gia chủ tiếp xúc với cậu ta thì không lợi hại đến thế. Có lẽ sau đó nhờ cơ duyên hoặc cao nhân trợ giúp nên mới đột ngột tăng trưởng kinh người đến thế. Cũng có thể, từ đầu tiểu tử đó chỉ đang giấu tài, muốn chơi đùa một phen thôi.
Ngô Chí cười khổ đáp. Lão ta vẫn nghiêng về giả thuyết đầu tiên hơn. Điều đó cũng giúp giải thích vì sao Tiểu Hắc còn biết cả trận pháp nữa. Dù là lý do gì thì hiện tại Dương gia chỉ có thể dùng tư thái thấp nhất để cầu cạnh người ta, hi vọng đối phương nghĩ đến tín nghĩa mà giúp họ một tay.
- Thú vị thật, ta thật mong sớm được gặp mặt vị Tiểu Hắc kia nha.
Cô gái trong ba người kia mỉm cười, giọng nói có chút chờ mong. Trái ngược với thái độ của hai thanh niên kia thì có phần không phục. Nam nhân mà, luôn có lòng cạnh tranh rất lớn, nghe một người khác phái trong dòng họ có hứng thú với ngoại nhân thì liền cảm thấy khó chịu.
Nhìn cảnh này, Ngô Chí chỉ biết lắc đầu. Giữa bọn họ và Tiểu Hắc cách biệt rất lớn như trời và đất, ngay cả tư cách để Tiểu Hắc muốn ra tay cũng không có thì lấy gì mà phục hay không phục? Một người có tu vi ít nhất địa cấp sẽ quan tâm một hoàng cấp nhỏ nhoi ư?
Đồng thời, lão Ngô cũng lóe lên ý nghĩ dùng mỹ nhân kế. Nếu có thể trói buộc được một thiên tài như thế vào Dương gia thì chẳng khác nào ôm được bắp đùi vàng. Có điều nữ tử trong nhóm này cũng đã ngoài hai mươi, tư sắc không tệ nhưng chưa đến mức hồng nhan họa thủy.
- Không được, xem ra phải thông báo cho lão gia mau chóng tìm một thiếu nữ xinh đẹp trong tộc để tiếp đãi Tiểu Hắc công tử mới được.
Không chần chứ với ý tưởng táo bạo của mình, Ngô Chí liền vội dùng điện thoại kết nối mạng riêng trên máy bay để gọi về cho Dương lão gia chủ.
Trong khi Tiểu Hắc không biết rằng mình đã trở thành chàng rể kim quy mà Dương gia đang thèm muốn. Sau khi xong cuộc hẹn với Sử Hoa Thần, nó liền lang thang trên đường phố, ngắm nhìn từng dòng người nhộn nhịp trong những ánh đèn rực rỡ của buổi đêm.
Bất chợt, một bóng người xuất hiện phía trước mặt nó khoảng một trăm mét.
- Thật sự trên đời này có duyên phận sao?
Hạ Khiết An..
Tiểu Hắc vốn chỉ muốn xem thiếu nữ trước mắt kia là một người bạn tốt. Bởi vì nó biết con đường giữa hai người không thể đi cùng nhau lâu dài. Diệp Thanh Hàn đã xem qua, Hạ Khiết An không có linh căn, cả đời chịu phán định chỉ là phàm nhân, không thể thay đổi. Cho nên nó không muốn mang lấy tục duyên ngắn ngủi để một ngày sẽ phải chia cách, cõi lòng đau đớn.
Thế nhưng trớ trêu thay, cho dù cố ý né tránh thì y như rằng vẫn phải đối diện, chợt trong đầu Tiểu Hắc hiện ra câu thoại rất nổi tiếng:
"Giữa biển người đông đúc, chúng ta gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không lại là do ý người..."
Đã không thể tránh không khỏi thì đành bước tới vậy, nước chảy ắt có nguồn, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Bỗng dưng cảm thấy đầu óc như được giải tỏa, Tiểu Hắc cũng không băn khoăn nhiều mà thong thả đi về phía Hạ Khiết An.
Ở phía ngược lại, cô nàng họ Hạ vừa mới lo một số việc cá nhân xong, còn đang nghĩ đến tiểu tử da đen "đáng ghét" kia thì chợt nhìn thấy một bóng người ốm gầy đang mỉm cười như từ suy nghĩ của nàng bước ra.
- Thật sự linh nghiệm như vậy! Vừa nghĩ đến hắn thì tiểu tử này đã chạy tới rồi hì hì
Nở một nụ cười xinh đẹp như một đóa quỳnh trong đêm, nhẹ nhàng, ngọt ngào và tinh khôi. Chính Tiểu Hắc khi nhìn thấy nụ cười kia, khuôn mặt kia liền rung động, ngay cả bước chân cũng loạn nhịp, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
Có lẽ trong phút chốc, tu tiên đạo hay gì vẫn quá xa vời, mà người con gái kia, nụ cười của nàng mới chính là vĩnh hằng. Mãi cho đến rất lâu sau này, Tiểu Hắc vẫn không bao giờ quên được.
- Khiết An tỷ tỷ, thật là trùng hợp.
Là một người giỏi ăn nói, Tiểu Hắc lại cảm thấy mình hôm nay đầu óc trở nên trống rỗng, thiên ngôn vạn ngữ đều không chân mà chạy đâu mất, chỉ biết thốt ra một câu rồi im lặng ngại ngùng.
- Tiểu Hắc ngốc, cái này không phải là trùng hợp, là thiên ý đó nha.
Đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Hắc, hai mắt của Hạ Khiết An híp lại hình lưỡi liềm trông rất thỏa mãn. Tiểu Hắc cũng không kháng cự mà đành chịu trận, đối phó với con gái nó thật sự không có biện pháp a.
- Ta chỉ là đói bụng muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn vặt.
Tiểu Hắc cười yếu ớt trả lời. Hạ Khiết An nghe đến ăn vặt thì hai mắt cũng sáng rỡ lên. Thiếu nữ mà, ai lại không có tâm hồn ăn hàng cơ chứ, dù là nữ thần cũng thế thôi.
- Hay lắm, đúng lúc ta cũng chưa ăn gì, ta biết một nơi bán rất nhiều đồ ăn rất ngon. Chúng ta cùng đi nhé.
Nói rồi, Hạ Khiết An cũng chẳng đợi Tiểu Hắc đồng ý hay không mà năm lấy tay Tiểu Hắc kéo đi. Tuy rằng Tiểu Hắc trong hai năm đã cao hơn lớn hơn nhiều nhưng nhìn vào vẫn còn nét non nớt. Cho nên hai người đi cạnh nhau vẫn có vẻ như hai tỷ đệ thì đúng hơn.
Lần này, Tiểu Hắc cũng không câu nệ gì nữa mà rất vui vẻ trò chuyện và chơi đùa. Lớp ngăn cách giữa hai người cũng vì thế mà bị tan chảy ra, điều này khiến Hạ Khiết An cũng cảm thấy làm lạm không nghĩ tới tiểu tử này hôm nay lại đổi tính rồi.
Dựa theo Hạ Khiết An dẫn đường, cả hai đi đến một khu phố chuyên bán đồ ăn vặt rất nổi tiếng. Nơi đây đa phần là học sinh, sinh viên và những người trẻ tuổi lui tới, không khí cực kỳ náo nhiệt.
- Ta muốn ăn thử mực viên. Tiểu Hắc, ngươi sao lại giành lấy bánh bao đậu đỏ của ta.
Vừa tranh giành đồ ăn, Hạ Khiết An nào còn có hình tượng mỹ nữ gì cao lãnh nữa. Nàng ta cùng Tiểu Hắc ăn uống vui vẻ đến quên cả thời gian. Mãi đến khi trời đã về khuya, đường vắng hơn thì cả hai mới cảm thấy no căng cả bụng, vô cùng thỏa mãn.
- Đi, ta biết một nơi có thể ngắm cảnh Vĩnh Dương rất đẹp.
Chợt nghĩ đến một địa điểm, Hạ Khiết An lại lôi Tiểu Hắc đón taxi đi đến một quán trà sữa nằm cạnh con sông Hằng Tử. Đây cũng chính là con sông lớn thứ hai ở Triệu quốc, chảy qua hơn một nửa lãnh thổ đất nước.
Không gian của quán trà sữa này trang trí rất đáng yêu, âm nhạc du dương, lại có sân vườn ngồi ngắm dòng sông cực kỳ lãng mạn. Khi hai người Tiểu Hắc đến thì quán cũng không đông khách cho nên rất nhanh họ đã chọn được vị trí khá tốt cho mình.
- Ta thích trà sữa vị dâu, Tiểu Hắc ngươi chọn vị gì?
- Sô cô la đi
Tiểu Hắc chọn đồ ăn hay thức uống đều rất nhanh, nó không phải dạng người kén chọn. Tiếp theo, cả hai lại cùng đón từng cơn gió từ sông Hằng Tử thổi vào, cảm giác rất thoải mái. Với một người có nội khí như Hạ Khiết An thì khả năng chịu lạnh rất tốt.
- Tiểu Hắc, hôm nay có phải ngươi đã suy nghĩ thấu đáo, cảm thấy bản tiểu thư rất xinh đẹp, đáng yêu cho nên thay đổi quyết định rồi không? Có phải đã đồng ý sau này làm phu quân của ta rồi không?
Trông thấy khuôn mặt mang nét ngây ngô ẩn giấu trí tuệ của Tiểu Hắc, Hạ Khiết An lại không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo. Lần này, Tiểu Hắc không từ chối lắc đầu như mọi khi mà chỉ trầm ngâm nhìn về phía con sông rộng lớn vĩ đại trước mặt.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài.
- Việc này cũng không có gì khó hiểu cả. Chắc cậu cũng biết việc Bách Gia Kiêu Tử sắp diễn ra vào cuối năm nay. Trừ những thiên kiêu được tông môn ủng hộ mạnh mẽ ra thì các đệ tử khác đều có gắng đi tìm các nhân mạch để có thể giúp đỡ tăng cường thực lực cho mình. Phải biết rằng Chân Võ Điện đã hứa hẹn sẽ có ban thưởng rất hậu cho nên dù bình thường mấy tên kia có cao ngạo đến đâu cũng phải bỏ công đi một vòng để tranh thủ cho bản thân.
Sử Hoa Thần mỉm cười nhẹ nhàng giải thích. Vì cái Bách Gia Kiêu Tử này mà Mạng Nhện đã phải huy động toàn bộ nhân lực làm việc không ngủ nghĩ để thu thập tin tức. Cơ hội hốt bạc thế này không dễ xảy ra, có thể xem là một sự kiện nổi bật trong vòng nhiều năm trở lại đây.
Tiếp theo vị họ Sử vốn tự tin về lượng tin tức của mình cũng phải bối rối trước lượng câu hỏi ngày càng nhiều của Tiểu Hắc. Đặc biệt là những thông tin về mấy loại linh thảo, tài nguyên cực kỳ quý hiếm. Có nhiều loại Sử Hoa Thần đến nghe tên cũng chưa từng chứ đừng nói đến tí manh mối gì cả.
"Đúng là quái vật mà."
Thầm nghĩ nếu không phải những gì gã hiểu về Tiểu Hắc là cực kỳ đáng tin cậy thì Sử Hoa Thần đã cho rằng mình đang bị đùa bỡn rồi. Mặc dù vị khách hàng này quá khó chiều nhưng cái giá Tiểu Hắc bỏ ra lại cực kỳ hào phóng, khiến cho gã không thể không thề thốt hứa hẹn sẽ cố gắng tìm kiếm tin tức cho bằng được.
- Tốt lắm, nếu có bất kỳ tin tức gì cứ liên lạc với ta. Ngoài ra, ta cũng không hi vọng Sử huynh đây tiết lộ bất cứ điều gì cho người ngoài.
Tương đối hài lòng với lượng thông tin nhận được, Tiểu Hắc mỉm cười nhìn Sử Hoa Thần nói, trong ý mang theo cảnh cáo mãnh liệt.
- Cậu cứ yên tâm, chúng tôi luôn ưu tiên bảo mật về thông tin khách hàng lên hàng đầu. Đặc biệt là khách hàng VIP lại càng được coi trọng. Sử Hoa Thần tôi dám lấy cái đầu ra để bảo đảm.
Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Hắc, Sử Hoa Thần cảm thấy cả người như rơi vào hố băng, hô hấp cũng suýt đình trệ. Cái cảm giác đối diện với tử vong cực kỳ chân thật khiến cho gã suýt tý đã không kìm được mà hỏng mất.
- Được, ta tin tưởng lời hứa của Sử huynh.
Tiểu Hắc thu hồi nhãn pháp lại, nó cũng chỉ muốn dọa đối phương để đảm bảo mà thôi. Từ đây về sau, vị Sử Hoa Thần này sẽ bị ám ảnh kia mang theo bên mình, khả năng dám làm điều gì sau lưng là không cao.
Theo tu vi cùng thần thức tăng lên, năng lực của pháp nhãn của Tiểu Hắc càng lúc càng mạnh mẽ. Đối với những người bình thường, nó hoàn toàn có thể khống chế được kẻ khác như phép thôi miên trên truyền hình vậy. Đây chính là một trong những lá bài tủ của Tiểu Hắc khi đối đầu với đối thủ cường đại. Dù không khống chế được đối phương thì chỉ cần làm cho kẻ địch thất thần một giây cũng đủ để kết cục trận chiến thay đổi.
- Tiểu Hắc công tử, không biết tại hạ có mạo muội thỉnh cầu, cậu có thể hay không xem xét? Lấy lại tinh thần, Sử Hoa Thần liền đứng dậy trịnh trọng nói với Tiểu Hắc. Hóa ra, tên này vốn từng giao đấu với kẻ thù nên bị thương đến kinh mạch, cho nên tu vi một mạch vẫn đình trệ ở hoàng cấp đỉnh phong mà không thể đột phá. Vốn Tiểu Hắc đã thấy kỳ là, vì sao một vị đứng đầu tổ chức tình báo mà tu vi lại kém đến thế.
- Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Do Sử Hoa Thần có tài lực nên vẫn không ngừng dưỡng thương và phục dụng nhiều loại dược tài nên kinh mạch hắn không đến tình cảnh hoại tử vô phương cứu chữa. Tiểu Hắc khám xét một phen thì cười nhạt, lấy bộ kim châm của mình ra, bắt đầu quá trình chữa trị.
Trong khi đó, trên một khoang thương gia cao cấp của chuyến bay hướng về Vĩnh Dương, Có ba thanh niên nam nữ đang trò chuyện với nhau. Một thanh niên có dáng vẻ anh tuấn nhất khiến cho mấy tiếp viên nữ phải nhìn thêm vài lần xoay người sang hỏi chuyện với một lão già ngồi kế. Lão già này chúng ta có quen biết, đó chính là lão bộc kiêm quản gia Ngô Chí của Dương gia.
- Ngô thúc, người không nói đùa đấy chứ? Một tiểu tử chỉ khoảng mười hai tuổi lại là tuyệt đỉnh cường giả, ngay cả địa cấp cũng bị đè ra đánh?
Một nam một nữ thanh niên còn lại đều đưa mắt sang chăm chú lắng nghe, ánh mắt thể hiện vẻ nghi ngờ không thể che giấu. Ba người họ là những người trẻ tuổi lợi hại nhất trong gia tộc, được bồi dưỡng kỹ lưỡng từ bé. Nếu đem ra so với đám thiên tài của tông môn thì có thể kém cạnh nhưng ngay cả đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của thập đại tông phái cũng chưa từng nghe nói tu vi đạt đến địa cấp nha. Đây là khái niệm gì cơ chứ, tu luyện từ trong bụng mẹ cũng chẳng thể nhanh đến thế.
- Khụ khụ, thật ra lúc ta và gia chủ tiếp xúc với cậu ta thì không lợi hại đến thế. Có lẽ sau đó nhờ cơ duyên hoặc cao nhân trợ giúp nên mới đột ngột tăng trưởng kinh người đến thế. Cũng có thể, từ đầu tiểu tử đó chỉ đang giấu tài, muốn chơi đùa một phen thôi.
Ngô Chí cười khổ đáp. Lão ta vẫn nghiêng về giả thuyết đầu tiên hơn. Điều đó cũng giúp giải thích vì sao Tiểu Hắc còn biết cả trận pháp nữa. Dù là lý do gì thì hiện tại Dương gia chỉ có thể dùng tư thái thấp nhất để cầu cạnh người ta, hi vọng đối phương nghĩ đến tín nghĩa mà giúp họ một tay.
- Thú vị thật, ta thật mong sớm được gặp mặt vị Tiểu Hắc kia nha.
Cô gái trong ba người kia mỉm cười, giọng nói có chút chờ mong. Trái ngược với thái độ của hai thanh niên kia thì có phần không phục. Nam nhân mà, luôn có lòng cạnh tranh rất lớn, nghe một người khác phái trong dòng họ có hứng thú với ngoại nhân thì liền cảm thấy khó chịu.
Nhìn cảnh này, Ngô Chí chỉ biết lắc đầu. Giữa bọn họ và Tiểu Hắc cách biệt rất lớn như trời và đất, ngay cả tư cách để Tiểu Hắc muốn ra tay cũng không có thì lấy gì mà phục hay không phục? Một người có tu vi ít nhất địa cấp sẽ quan tâm một hoàng cấp nhỏ nhoi ư?
Đồng thời, lão Ngô cũng lóe lên ý nghĩ dùng mỹ nhân kế. Nếu có thể trói buộc được một thiên tài như thế vào Dương gia thì chẳng khác nào ôm được bắp đùi vàng. Có điều nữ tử trong nhóm này cũng đã ngoài hai mươi, tư sắc không tệ nhưng chưa đến mức hồng nhan họa thủy.
- Không được, xem ra phải thông báo cho lão gia mau chóng tìm một thiếu nữ xinh đẹp trong tộc để tiếp đãi Tiểu Hắc công tử mới được.
Không chần chứ với ý tưởng táo bạo của mình, Ngô Chí liền vội dùng điện thoại kết nối mạng riêng trên máy bay để gọi về cho Dương lão gia chủ.
Trong khi Tiểu Hắc không biết rằng mình đã trở thành chàng rể kim quy mà Dương gia đang thèm muốn. Sau khi xong cuộc hẹn với Sử Hoa Thần, nó liền lang thang trên đường phố, ngắm nhìn từng dòng người nhộn nhịp trong những ánh đèn rực rỡ của buổi đêm.
Bất chợt, một bóng người xuất hiện phía trước mặt nó khoảng một trăm mét.
- Thật sự trên đời này có duyên phận sao?
Hạ Khiết An..
Tiểu Hắc vốn chỉ muốn xem thiếu nữ trước mắt kia là một người bạn tốt. Bởi vì nó biết con đường giữa hai người không thể đi cùng nhau lâu dài. Diệp Thanh Hàn đã xem qua, Hạ Khiết An không có linh căn, cả đời chịu phán định chỉ là phàm nhân, không thể thay đổi. Cho nên nó không muốn mang lấy tục duyên ngắn ngủi để một ngày sẽ phải chia cách, cõi lòng đau đớn.
Thế nhưng trớ trêu thay, cho dù cố ý né tránh thì y như rằng vẫn phải đối diện, chợt trong đầu Tiểu Hắc hiện ra câu thoại rất nổi tiếng:
"Giữa biển người đông đúc, chúng ta gặp được nhau là do ý trời, có thể nỗ lực ở cạnh nhau hay không lại là do ý người..."
Đã không thể tránh không khỏi thì đành bước tới vậy, nước chảy ắt có nguồn, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên. Bỗng dưng cảm thấy đầu óc như được giải tỏa, Tiểu Hắc cũng không băn khoăn nhiều mà thong thả đi về phía Hạ Khiết An.
Ở phía ngược lại, cô nàng họ Hạ vừa mới lo một số việc cá nhân xong, còn đang nghĩ đến tiểu tử da đen "đáng ghét" kia thì chợt nhìn thấy một bóng người ốm gầy đang mỉm cười như từ suy nghĩ của nàng bước ra.
- Thật sự linh nghiệm như vậy! Vừa nghĩ đến hắn thì tiểu tử này đã chạy tới rồi hì hì
Nở một nụ cười xinh đẹp như một đóa quỳnh trong đêm, nhẹ nhàng, ngọt ngào và tinh khôi. Chính Tiểu Hắc khi nhìn thấy nụ cười kia, khuôn mặt kia liền rung động, ngay cả bước chân cũng loạn nhịp, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
Có lẽ trong phút chốc, tu tiên đạo hay gì vẫn quá xa vời, mà người con gái kia, nụ cười của nàng mới chính là vĩnh hằng. Mãi cho đến rất lâu sau này, Tiểu Hắc vẫn không bao giờ quên được.
- Khiết An tỷ tỷ, thật là trùng hợp.
Là một người giỏi ăn nói, Tiểu Hắc lại cảm thấy mình hôm nay đầu óc trở nên trống rỗng, thiên ngôn vạn ngữ đều không chân mà chạy đâu mất, chỉ biết thốt ra một câu rồi im lặng ngại ngùng.
- Tiểu Hắc ngốc, cái này không phải là trùng hợp, là thiên ý đó nha.
Đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Hắc, hai mắt của Hạ Khiết An híp lại hình lưỡi liềm trông rất thỏa mãn. Tiểu Hắc cũng không kháng cự mà đành chịu trận, đối phó với con gái nó thật sự không có biện pháp a.
- Ta chỉ là đói bụng muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn vặt.
Tiểu Hắc cười yếu ớt trả lời. Hạ Khiết An nghe đến ăn vặt thì hai mắt cũng sáng rỡ lên. Thiếu nữ mà, ai lại không có tâm hồn ăn hàng cơ chứ, dù là nữ thần cũng thế thôi.
- Hay lắm, đúng lúc ta cũng chưa ăn gì, ta biết một nơi bán rất nhiều đồ ăn rất ngon. Chúng ta cùng đi nhé.
Nói rồi, Hạ Khiết An cũng chẳng đợi Tiểu Hắc đồng ý hay không mà năm lấy tay Tiểu Hắc kéo đi. Tuy rằng Tiểu Hắc trong hai năm đã cao hơn lớn hơn nhiều nhưng nhìn vào vẫn còn nét non nớt. Cho nên hai người đi cạnh nhau vẫn có vẻ như hai tỷ đệ thì đúng hơn.
Lần này, Tiểu Hắc cũng không câu nệ gì nữa mà rất vui vẻ trò chuyện và chơi đùa. Lớp ngăn cách giữa hai người cũng vì thế mà bị tan chảy ra, điều này khiến Hạ Khiết An cũng cảm thấy làm lạm không nghĩ tới tiểu tử này hôm nay lại đổi tính rồi.
Dựa theo Hạ Khiết An dẫn đường, cả hai đi đến một khu phố chuyên bán đồ ăn vặt rất nổi tiếng. Nơi đây đa phần là học sinh, sinh viên và những người trẻ tuổi lui tới, không khí cực kỳ náo nhiệt.
- Ta muốn ăn thử mực viên. Tiểu Hắc, ngươi sao lại giành lấy bánh bao đậu đỏ của ta.
Vừa tranh giành đồ ăn, Hạ Khiết An nào còn có hình tượng mỹ nữ gì cao lãnh nữa. Nàng ta cùng Tiểu Hắc ăn uống vui vẻ đến quên cả thời gian. Mãi đến khi trời đã về khuya, đường vắng hơn thì cả hai mới cảm thấy no căng cả bụng, vô cùng thỏa mãn.
- Đi, ta biết một nơi có thể ngắm cảnh Vĩnh Dương rất đẹp.
Chợt nghĩ đến một địa điểm, Hạ Khiết An lại lôi Tiểu Hắc đón taxi đi đến một quán trà sữa nằm cạnh con sông Hằng Tử. Đây cũng chính là con sông lớn thứ hai ở Triệu quốc, chảy qua hơn một nửa lãnh thổ đất nước.
Không gian của quán trà sữa này trang trí rất đáng yêu, âm nhạc du dương, lại có sân vườn ngồi ngắm dòng sông cực kỳ lãng mạn. Khi hai người Tiểu Hắc đến thì quán cũng không đông khách cho nên rất nhanh họ đã chọn được vị trí khá tốt cho mình.
- Ta thích trà sữa vị dâu, Tiểu Hắc ngươi chọn vị gì?
- Sô cô la đi
Tiểu Hắc chọn đồ ăn hay thức uống đều rất nhanh, nó không phải dạng người kén chọn. Tiếp theo, cả hai lại cùng đón từng cơn gió từ sông Hằng Tử thổi vào, cảm giác rất thoải mái. Với một người có nội khí như Hạ Khiết An thì khả năng chịu lạnh rất tốt.
- Tiểu Hắc, hôm nay có phải ngươi đã suy nghĩ thấu đáo, cảm thấy bản tiểu thư rất xinh đẹp, đáng yêu cho nên thay đổi quyết định rồi không? Có phải đã đồng ý sau này làm phu quân của ta rồi không?
Trông thấy khuôn mặt mang nét ngây ngô ẩn giấu trí tuệ của Tiểu Hắc, Hạ Khiết An lại không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo. Lần này, Tiểu Hắc không từ chối lắc đầu như mọi khi mà chỉ trầm ngâm nhìn về phía con sông rộng lớn vĩ đại trước mặt.
Danh sách chương