Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài.

Bữa tối hải sản thịnh soạn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ. Mao Lượng cùng đám bạn còn muốn tiếp tục đến địa điểm khác để vui chơi. Chủ yếu cả nhóm cũng là bồi tiếp cho Trần Tụ, cho nên mấy người Mộc Bình liền khách sáo cáo từ. Chỉ có Tiểu Hắc bị Mao Lượng nài nỉ lôi kéo nên đành phải đi theo.

Có lẽ khởi điểm và trải nghiệm khác nhau sẽ dẫn đến tâm tính có chênh lệch. Đám người Mộc Bình đã được rèn giũa qua máu tanh và chiến tranh nên luôn có khao khát để bản thân mạnh mẽ hơn mỗi ngày. Cho nên sau bữa tối bọn họ lại lựa chọn tiếp tục rèn luyện chứ không vui chơi như những người cùng trang lứa.

Trong khi đó, đám con cháu gia tộc vốn là cây non được chăm sóc rất kỹ lưỡng, sinh ra đã có công pháp tài nguyên sẵn sàng nên tâm thế luôn mang ít nhiều sự cao ngạo và chủ quan. Chính vì vậy mà trong việc tu luyện họ lại không có sự chấp nhất điên cuồng mà chỉ nỗ lực trong giới hạn.

Con đường cường giả vốn định sẵn tẻ nhạt và đầy chông gai, nếu điều căn bản đó cũng không thể vượt qua thì làm sao đứng trên muôn người? Địa điểm tiếp theo mà Mao Lượng giới thiệu là một quán bar khá nổi tiếng có tên là Hải Dương. Nơi này được thiết kế theo phong cách biển cả nên mới mang cái tên đó, ý tưởng đặc sắc này khiến cho quán được rất nhiều khách hàng lựa chọn.

Dĩ nhiên, quán bar nào cũng có qui định cấm người dưới mười tám tuổi đi vào nhưng với địa vị và tiền tài thì mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.

- Này Mao Mao, ngươi rất hay đến nơi này giải trí sao?

Bước vào từ cổng dành riêng cho khách hàng VIP, Tiểu Hắc quan sát mấy vị tỷ tỷ ăn mặc có chút mát mẻ theo phong cách nàng tiên cá. Ai nấy đều rất xinh xắn, còn có mấy anh chàng nhân viên lực lưỡng cũng cosplay mấy con tôm, cua gì đó nữa.

- Haha, thỉnh thoảng vui đùa một chút, ông chủ ở đây có quan hệ với Mao gia nên ta có được thẻ thành viên ưu đãi cao nhất. Ngoài ra thì quán cũng có hậu trường thâm hậu, sẽ không bị kiểm tra mà ảnh hưởng đến cuộc vui.

Dám nhận khách hàng dười mười tám thì đúng là không đơn giản rồi. Tiểu Hắc chỉ cười cười không nêu ý kiến gì, rất nhanh cả bọn được dẫn vào bên trong một căn phòng rộng lớn, được trang trí hết sức đẹp mắt. Bốn phía căn phòng đều làm bằng kiếng, có thể nhìn thấy cá bơi lội xung quanh, vô cùng sáng tạo.

- Thế nào Hắc Tử, rất đẹp đúng không?

Mao Lượng nhìn Tiểu Hắc cười một cái rồi ra hiệu cho nữ tiếp viên đến và dặn dò một số thứ. Sau đó vài phút, tiếng nhạc của DJ thay đổi, một cái xe đẩy theo một bàn tiệc rượu trang trí bắt mắt bắt đầu diễu hành rồi hướng về phòng của Tiểu Hắc. Nữ DJ hét to:

- Chúc mừng phòng số 1 mở một set Hải Dương Thần Long vô địch.

Hải Dương Thần Long vô địch chính là set rượu vang cao cấp nhất của quán, giá tiền rất cao, thông thường không có nhiều khách hàng dám bỏ tiền ra trải nghiệm. Có điều so với đám con cháu gia tộc thì lại không có gì đáng nói, bọn họ vốn không cùng tầng thứ với người thường.

Tiểu Hắc sớm từ trước đã vụng trộm nếm thử vài loại rượu khác nhau nên cũng không phải tay mơ chưa trải đời. Chỉ là nó thích nước hoa quả và thức ăn ngon hơn, uống rượu thì có gì thú vị đâu chứ.

Bàn rượu được dọn lên, hai thiếu nữ thì lấy điện thoại ra để chụp hình tới tấp, thanh niên mọt sách cũng có vẻ kích động và vui vẻ. Còn Trần Tụ thì nhận lấy ly rượu từ tiếp viên rồi cụng ly với Mao Lượng, riêng Tiểu Hắc lại bắt đầu nếm thử trái cây tươi mới trên bàn.

- Tưởng là đại nhân vật nào? Hóa ra là tên con mèo bệnh họ Mao.

Một giọng nói châm chọc bất ngờ vang lên khiến cho sắc mặt Mao Lượng trở nên rất khó coi. Trần Tụ và đám bạn đều nhíu mày nhìn lại.

Ngay cửa phòng là một đám thiếu niên nam nữ, dẫn đầu là một tên thiếu niên ăn mặc bảnh bao đỏm dáng, nhìn thái độ thì Tiểu Hắc đoán biết giữa họ và Mao Lượng chắc chắn có mâu thuẫn từ trước. Đây chính là ví dụ điển hình của việc ngứa mắt nhau, đã gặp thì phải gây chuyện cho bằng được nha.

- Hồng Hải, ngươi cái tên tiểu tử còn chưa dứt sữa chạy đến nơi này làm gì? Còn không mau về nhà đi.

Mao Lượng cũng không phải hạng dễ chọc, liền buông lời đáp trả ngay. Cả hai bên lời qua tiếng lại, có dấu hiệu căng thẳng, bỗng tên thanh niên có chân mày đậm phía sau lưng của tên thiếu niên bảnh bao vốn im lặng từ đầu hừ lạnh một tiếng, tu vi cũng tản mát ra.

- Hoàng cấp trung kỳ

Sắc mặt đám người Mao Lượng có chút biến đổi. Ở độ tuổi mười tám đôi mươi đã đạt đến hoàng cấp trung kỳ thì đều là đệ tử thiên tài của tông phái hoặc con cháu được trọng điểm bồi dưỡng của đại gia tộc. Như bọn họ chỉ mười hai, mười ba tuổi, chỉ miễn cưỡng được gọi là bước một chân vào hoàng cấp, còn chưa hoàn toàn nắm giữ nội khí chân chính được.

- Ỷ lớn hiếp nhỏ thì ngon lắm sao? Có ngon thì đợi ta gọi người tới, hoàng cấp mà thôi, làm như ghê gớm lắm.

Không thể thua thiệt, Mao Lượng nghiến răng quát lại. Thiếu niên bảnh bao thấy thế thì cười lạnh nói:

- Kêu thì kêu, ngươi đúng là có mắt không thấy Thái Sơn, Sử đại ca đây là đệ tử đắc ý của trưởng lão thuộc Địa Âm Phái đấy.

Nghe đến cái tên Địa Âm Phái, đám người Mao Lượng liền tỏ ra giật mình hốt hoảng. Ánh mắt Tiểu Hắc chỉ lóe lên một cái, động tác ăn trái cây vẫn không dừng lại.

Địa Âm Môn là một trong thập trung đẳng tông môn rất nổi danh, sức mạnh thuộc vào tốp năm, bài danh thứ hai trong nhóm tà phái trung đẳng. Điều đáng sợ của nó chính là cái môn phái này lại là phân phái của một trong thập đại tông phái Thiên Dương Môn. Cho nên nếu xét về tổng thể chiến lược thì hai phái này cộng lại là cực kỳ mạnh mẽ, không hề phải cố kỵ bất kỳ môn phái nào khác. Do đó, đệ tử của Địa Âm Môn rất ngạo mạn va hung hăn, không ngại va chạm với kẻ khác.

- Ta tên là Sử Thành, tam đệ tử của Viên trưởng lão của Địa Âm Môn. Ta cũng không muốn làm khó các người, các ngươi chỉ cần khom người xin lỗi Hồng đệ và bao trọn tiêu phí của bọn ta đêm nay thì ta sẽ xem như không có gì xảy ra.

Lời lẽ của thanh niên có chân mày đậm nghe ra thì khá nhẹ nhàng, giống trưởng bối ra lệnh cho đám tiểu hài. Với địa vị của gã thì mấy tranh chấp của Hồng Hải và Mao Lượng cũng giống như con nít hồ nháo, không có tính khiêu chiến gì để cho gã phải hứng thú ra tay. Tất nhiên, nếu đám người Mao Lượng không biết đều thì Sử Thành sẽ không ngại dạy dỗ một phen, người của tà phái không phải loại hiền lành ăn chay.

Nam nhân thì mặt mũi là quan trọng nhất, đặc biệt là đám người có chút địa vị trong gia tộc như Mao Lượng. Việc trả tiền tiêu phí là chuyện nhỏ như lông gà nhưng khom người xin lỗi kẻ mình chán ghét lại nặng tựa ngàn cân. Phải biết rằng gia tộc họ Hồng là một trong những gia tộc cũng chuyên về kinh thương, là đối thủ cạnh tranh với Mao gia của hắn. Cho nên xét về khía cạnh nào thì Mao Lượng cũng không thể chịu thua Hồng Hải được.

- Sao suy nghĩ lâu thế? Kiên nhẫn của ta có hạn đấy, cho ngươi mười giây nữa để suy nghĩ.

Thanh niên có chân mày đậm cười lạnh, giọng nói đầy tính uy hiếp. Trong khi đó, Mao Lượng đang đấu tranh dữ dội, hắn ta biết gia tộc của mình nếu xảy ra mâu thuẫn với một đại tông môn sẽ gặp rất nhiều bất lợi. Nắm đấm của hắn xiết chặt, gân xanh nổi cả lên.

Nếu đúng tinh tiết thì nhân vật chính sẽ nhảy ra trang bức một câu đánh mặt "Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần khom người xin lỗi Mao Mao của ta và bao trọn tiêu phí đêm nay thì ta se xem như không có gì xảy ra cả". Đáng tiếc Tiểu Hắc không thích làm màu đến thế, nó cũng không muốn bản thân bị chú ý. Chỉ là một tên đệ tử hoàng cấp mà thôi, cho dù là thiên kiêu của cái gì Thiên Dương Môn cũng chẳng là gì trước mặt nó cả.

Vận chuyển linh lực, miệng lẩm bẩm chú ngữ, Tiểu Hắc đặt một tay xuống mặt đất. Dù gì thì Mao Lượng cũng là bằng hữu của nó, Tiểu Hắc sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội, mọi người bên trong quán bar đang vui chơi đều hoảng sợ la ó, đám người Mao Lượng và Hồng Hải cũng đại biến. Do có tu luyện nên họ không bị té nhào, liền cố gắng trấn tĩnh hướng về cửa thoát hiểm chạy đến. Thanh niên lông mày rậm cũng không còn tâm trạng để ý đến Mao Lượng nữa mà cũng xoay người dẫn đầu rời khỏi.

Lúc này, Tiểu Hắc mới vỗ vai Mao Lượng một cái ra hiệu đi theo mình. Hơi khó hiểu nhưng cuối cùng Mao Lượng cùng đám bạn vẫn chạy theo Tiểu Hắc đi một hướng khác. Không ngờ hướng đi này lại hoàn toàn không có nguy hiểm gì cả, thế là cả đám đều chạy ra được mà không cần phải đụng mặt với tên đệ tử Địa Âm Môn kia.

Phía bên ngoài, một vị trung niên có tu vi huyền cấp đã chờ sẵn, liên chạy đến tiếp ứng cho Mao Lượng.

- Mao thiếu gia, xe đã chuẩn bị, chúng ta nên tránh mặt đi.

- Tốt

Mao Lượng thở ra một hơi. Nếu không nhờ động đất bất ngờ thì tinh huống của hắn đã không thể kết thúc yên ổn như thế. Nghĩ thế, Mao Lượng liền đưa mắt nhìn Tiểu Hắc một cách hoài nghi.

Nói Tiểu Hắc có thể tạo ra động đất thì thật là quá sức tưởng tượng nhưng làm sao để giải thích việc này xảy ra quá đúng lúc. Rồi làm thế nào mà Tiểu Hắc biết con đường kia lại an toàn hơn. Trong chốc lát, đầu óc của Mao Lượng như rơi vào sương mù, không thể hiểu nổi.

Không còn tâm tư để tiếp tuc cuộc vui, đám người Mao Lượng đành chia tay nhau về. Riêng Tiểu Hắc thì sau đó đã lặng lẽ rời đi nhanh chóng, nó vừa nhận được một tin nhắn hẹn gặp mặt. Kẻ nhắn tin kia tự xưng chính là hội trưởng của hội Mạng Nhện, kẻ đứng đầu tổ chức mà Thiệu La là một thành viên trong đó.

Sau khi đón một chiếc taxi khác di chuyển đến một quán cà phê nhỏ kín đáo, Tiểu Hắc được nhân viên dẫn vào, bọn họ tiến về phía một cái bàn nhỏ được thiết kế khá khuất bên trong quán. Một tên thanh niên ngoài ba mươi đeo kính đang ngồi gõ gõ như bay trên máy tính xách tay của mình. Khi thấy Tiểu Hắc đến thì hắn ta liền đứng dậy đưa tay ra chào hỏi, dáng vẻ vô cùng ấm áp thân thiện.

- Xin chào, tại hạ là Sử Hoa Thần, là tổng quản lí của tập đoàn Mạng Nhên.

Khí chất không tồi, Tiểu Hắc nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không khác mấy diễn viên người mẫu là mấy, âm thầm tán thưởng một phen.

- Hoa Thần huynh thật khách khí, tại hạ không nghĩ đến lại được đích thân người đứng đầu Mạng Nhện tiếp đãi, có chút thụ sủng nhược kinh a.

Nói đùa một câu, Tiểu Hắc cũng không câu nệ mà gọi vài món trên thực đơn. Hành động tự nhiên này khiến cho Sử Hoa Thần cũng cảm thán trong lòng. Gã ở địa vị này tiếp xúc không ít tuấn kiệt của các thế lực lớn nhỏ, nhưng với độ tuổi của Tiểu Hắc lại có thực lực cùng tâm tính thế này thì thật là quá biến thái. Nếu không phải hắn ta không tin vào mấy chuyển khoa học viễn tưởng hay phim truyền hình thì Sử Hoa Thần không chừng dám cá là Tiểu Hắc là một lão yêu quái trùng sinh gì đó đó.

- Tiểu Hắc công tử nói đùa, cậu là khách quý của Mạng Nhện, được phục vụ cho cậu chính là vinh hạnh của chúng tôi.

Sử Hoa Thần không hổ là người làm kinh doanh, rất nhanh liền biến cuộc nói chuyện trở nên rất hòa hợp. Mọi thứ gã ta đều phối hợp rất tốt, không có làm mấy trò thần thần bí bí như Thiệu La. Cách làm này khiến cho Tiểu Hắc thấy khá thoải mái, cũng không thể không giơ ngón tay cái với vị đứng đầu tổ chức tình báo này.

- Vừa rồi tôi có gặp một tên đệ tử của Địa Âm Môn. Hình như bình thường đệ tử của mấy môn phái cũng không dễ dàng xuất hiện trước mặt mọi người?

Đã có một trong những người đứng đầu về tình báo ở đây thì Tiểu Hắc cũng không ngại hỏi thăm mọi chuyện nó cần biết. Tuy Triệu quốc là võ học chi quốc, nhưng cũng không thể ra đường là gặp mặt cao thủ nội khí đi nha. Nhất là phía hoàng gia cùng chính phủ đều kiểm soát nghiêm ngặt với mấy môn phái, bọn họ đều là nước sông không phạm đến nước giếng nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện