Quyển 2: Bắc đại lục sơ danh khởi.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Nói đến những quốc gia phát triển và cường thịnh bậc nhất thế giới thì không thể không nhắc đến Triệu quốc. Ngoại trừ nền khoa học tiến bộ, lãnh thổ rộng lớn, bọn họ còn có một lực lượng quân đội cực kỳ hùng hậu. Nhưng nếu chỉ có thế thì sẽ không ít nước khác nhăm nhe đe dọa được địa vị của nước Triệu, các nước khác kiêng kỵ bọn họ còn vì đây là quốc gia của Chân Võ Môn, không một ai dám mạo phạm nếu không suy xét đến hậu quả.

Do đó, Triệu quốc còn tự nhận mình là đệ nhất đại quốc, là "thiên triều" có tiếng nói mạnh mẽ trên trường quốc tế. Bọn họ khiến cho rất nhiều quốc gia khác phải chấp nhận lệ thuộc vào mình, nếu nước nào chống đối thì sẽ gặp phải áp lực từ kinh tế lẫn quân sự từ bọn họ.

Chính vì quá phát triển, Triệu quốc cũng là điểm đến lý tưởng cho các du học sinh, những cậu ấm cô chiêu, thiếu gia đại tộc từ các nước lựa chọn để rèn luyện. Chính quyền Triệu quốc cũng không ngăn cản mà còn tạo điều kiện để nhân tài từ khắp thế giới có thể có được điều kiện ăn ở và học tập tốt nhất.

Điều đặc biệt thú vị của Triệu quốc còn ở chương trình giảng dạy của họ. Vì có không ít du học sinh đến Triệu quốc là truy cầu võ học, cho nên ở quốc gia này còn có những trường học ngoài giảng dạy kiến thức thông thường còn kiêm luôn cả giảng dạy về võ đạo. Dĩ nhiên, điều kiện nhập học không hề đơn giản mà học phí cũng cao ngất ngưỡng.

Để vào học được những ngôi trường đặc biệt này, thường nhân không có quan hệ đa số đều bị loại. Ngoại trừ những con cháu của gia đình khá giàu có, phải nộp một khoản phí không nhỏ mới chen chân vào được. Những thiếu niên này đa số chỉ mong muốn có thể luyện được chút bản lĩnh để trở về gia tộc phát triển việc làm ăn.

Loại thứ hai là các con cháu của các gia đình võ đạo, những học sinh ở nhóm này chiếm số đông nhất. Bọn họ có nền tảng căn bản, nên thành tựu cũng sẽ không tồi. Nếu như ai thể hiện tư chất tốt còn được quân đội chú ý và thu nhận

Tại sao lại có chuyện này? Bởi vì trường học lập ra là do chính quyền bỏ tiền, bọn họ sẽ không dễ dàng ném mấy hạt giống mình vun trồng cho mấy tông môn Chân Võ Môn kia.

Nói đến đây thì ai cũng lờ mờ đoán ra được mâu thuẫn giữa chính quyền và các thế lực tông phái nội khí. Việc này xảy ra ở hầu hết mọi quốc gia, một bên là thế lực độc lập, một bên là chính phủ muốn mọi thứ đều trong quản chế của mình, không thể sống hòa thuận với nhau được.

Phải biết rằng, đứng đầu Triệu quốc không phải là một đảng phái mà là một hoàng gia. Tương truyền, hoàng gia này là do chính các thế lực tông môn đưa lên để giúp họ quản lí nước Triệu, cũng như cống hiến tài nguyên tu luyện cho các tông phái hằng năm. Dần dần qua năm tháng, hoàng gia cũng mạnh mẽ lên, có cao thủ riêng cho mình cùng với quân đội hùng mạnh. Thế là bọn họ bắt đầu có tư tưởng thoát ly, không muốn thuần phục đám tông môn kia nữa.

Cho đến hiện tại, thế lực của hoàng gia cùng quân đội của mình không thể trở mặt với Chân Võ Môn nhưng cũng không đến mức phải cúi đầu nữa. Nói trắng ra chính là chỉ còn trên hình thức, chứ thật chất bọn họ đã độc lập. Thậm chí, trong bóng tối, hoàng gia còn dùng một số thủ đoạn để áp chế mấy tông phái nhưng vẫn không đạt được nhiều hiệu quả.

Quay trở lại với trường học cho võ đạo, còn một loại học sinh cuối cùng, đó là các con cháu của các gia tộc nội khí lớn. Bọn họ chính là vương giả, đến đi học cũng giống như du ngoại, chủ yếu là trải nghiệm, kết giao thêm bằng hữu. Tu vi của mấy thanh thiếu niên này cũng thuộc vào dạng khủng, vượt xa mấy đồng bạn, tựa như hạc giữa bầy gà vậy.

Trong số các trường học dành cho võ đạo thì Đại Thiên học viên chính là một trong những trường học nổi tiếng và có số lượng học sinh đông nhất. Học viện này thu nhận đủ loại lứa tuổi, từ vài tuổi đến cả thanh niên trên mười tám. Bọn họ cũng chia ra việc học kiến thức theo giáo trình thông thường, còn lên lớp võ đạo lại tính theo tu vi cùng thực lực.

Đã hơn hai tháng sau khi khai giảng học kỳ mới, không khí ở Đại Thiên vẫn rất sôi nổi và rôm rả tiếng cười. Trong một khu sân khấu dành cho các học sinh luyện tập ca múa sau giờ học, một thiếu nữa cực kỳ xinh xắn, có nụ cười khiến không không biết bao nhiêu nam sinh phải ngẩn ngơ. Giữa tiếng đàn du dương, thiếu nữ cất tiếng hát như tiên âm, mang theo một sức cuốn hút đến kỳ lạ của mình lên:

" Lời thề nguyện quấn quýt bên nhau từ cái nhìn đầu tiên

Gió thổi, mây bay cuồn cuộn

Giữa dòng chảy thời gian hỏi rằng đêm nay là đêm nao

Trái tim chỉ mang chấp niệm luân hồi vượt qua năm tháng

Chỉ thoáng chốc trăm hoa đã úa tàn bao lần

Sự ràng buộc một đời này lay động đến cả tơ lòng

Liệu rằng kiếp sau có còn được tương phùng

Giữ lại một cánh hoa đào, nhớ về duyên phận phù du

Trên khuôn mày, vẫn còn lưu giữ nỗi nhớ không nguôi của ta

Từng tấc đất, từng thớ gỗ

Từng cánh hoa, từng nhánh cây, từng nỗi ham muốn

Tình là điều khiến con người ta chỉ cần yêu là mù quáng

Quên đi tương lai, quên đi ngày xưa

Quên trái tim, quên người, quên luôn cả lúc ban sơ

Hoa vẫn còn phảng phất ... trên lối đi mà ta yêu người

Thật tâm cầu nguyện, trên đường đi đến kiếp sau

Một nỗi lòng hoa đào phó mặc cho nhân quả

Ý niệm đó cứ mãi trăn trở qua thời gian

Nghe mưa ơi, ngắm hồ trời

Nhân gian ít ỏi, tình yêu thán

Hồi ức lác đác, lưu lại trên lối ta yêu người.

"

Từng câu từng chữ được thiếu nữ hát lên như mang theo nỗi niềm vô hạn, xuyên qua cả không gian và thời gian. Nhất thời, cả khán trường đều im lặng, ai nấy đều nghe đến mê say, nghe đến khóe mắt rơi lệ lúc nào không hay biết. Trong lúc hát, ánh mắt của nàng như có như không đều hướng về một góc nhỏ của khán đài. Ở nơi đó có một cậu nhóc tầm khoảng mười ba tuổi, làn da ngăm đen, dáng người nhỏ con song đôi mắt luôn lóe lên nét thông minh kỳ lạ. Chỉ là tiểu tử này lại vừa thưởng thức nhạc, vừa ăn gà rán, trông rất khác người.

Ca khúc kết thúc trong tiếng vỗ tay như sấm động, rất nhiều thanh thiếu niên đều hét lớn tên của thiếu nữ. Với họ, thiếu nữ giống như nữ thần tuyệt vời nhất, ai cũng mong muốn được nàng để mắt tới dù chỉ một lần. Nhưng có vẻ nàng ta chẳng hề chú ý mà chỉ mỉm cười cúi đầu cảm tạ rồi nhanh chóng đi xuống khỏi sân khấu. Hướng thiếu nữ tiến về cũng chính là nơi câu nhóc kia đang ngồi. Nhìn thấy thiếu nữ, cậu nhóc chỉ biết cười khổ nói:

- Khiết An tỷ tỷ, ngươi thế là lại kéo theo thù hận lên người của ta a. Với lại, lần sau ngươi có thể hát ca khúc nào vui tươi tí không? Ta nghe đến khẩu vị cũng bị ảnh hưởng a.

- Hì hì, Tiểu Hắc ngươi cũng lo sợ kẻ thù hay sao? Hừ, âm nhạc là thứ thanh tao, ngươi lại ăn uống thô lỗ như thế, mai mốt ta sẽ không mời ngươi đến nghe hát nữa.

Thiếu nữ cười giảo hoạt rồi giữa ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của bao nam sinh khác, nàng ta liền nắm lấy tay cậu nhóc kéo đi như bay.

Hóa ra, nàng ta chính là Hạ Khiết An mà Tiểu Hắc từng gặp gỡ năm nào. Còn Tiểu Hắc cũng chính là nhân vật chính của chúng ta, chỉ khác là khuôn mặt đã dịch dung thay đổi đi ít nhiều, không có bao nhiêu người dễ dàng nhận ra được.

- Khiết An tỷ, ngươi có thể buông tay ta ra không? Nam nữ cần giữ lễ nha.

Tiểu Hắc đi cạnh Hạ Khiết An, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi, tâm hồn lại rúng động. Kèm theo cảm giác mềm mại từ bàn tay của thiếu nữ, nó không khỏi có chút suy nghĩ vẫn vơ, nhưng rất nhanh chóng đã thanh tỉnh lại.

- Hứ, tiểu tử ngươi được lợi lại còn tỏ ra quân tử. Tay cũng nắm rồi, ngươi cũng nên chịu trách nhiệm gì chứ.

Hạ Khiết An khẽ chu miệng nhỏ lên vô cùng đáng yêu nói. Tiểu Hắc liền cảm thấy một trận nhức đầu, cô nàng này biến hóa khôn lường khiến nó ứng phó hết sức khó khăn.

- Trách nhiệm gì? Là tỷ ngươi chủ động nắm tay ta á.

Tiểu Hắc lắc đầu liên tục, không thể để cô nàng tìm ra nhược điểm được, nếu không có trời mới biết tiếp theo sẽ là chuyện gì nữa.

- Ai chủ động thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm. Sau này lớn lên ta lấy ngươi làm chồng nhé?

Hạ Khiết An bá đạo cười híp mắt nói với Tiểu Hắc. Lần này, Tiểu Hắc thở dài lắc đầu đáp:

- Đây là lần thứ mấy ngươi lại trêu đùa ta rồi? Không, câu trả lời là không. Ta chỉ là một đứa nhóc mười ba tuổi thôi.

- Hừ, ta có thể đợi, vậy chúng ta đính hôn trước cũng được mà.

Quyết không buông tha, Hạ Khiết An lại đưa ra chủ ý khác. Không biết làm sao, Tiểu Hắc liền...co giò chạy mất, tốc độ còn nhanh hơn cả thiểm điện nữa.

- Ngươi...ngươi...Đứng lại cho ta

Hai tay chống nạnh, Hạ Khiết An tức giận phù cả hai má lên. Tên tiểu tử này có chuyện thì chạy nhanh hơn cả thỏ nữa, thật là đáng giận.

- Hừm, ta chỉ đùa một chút, đúng là da mặt mỏng mà.

Tự lẩm bẩm một mình, Hạ Khiết An nở một nụ cười tinh nghịch càng làm cho nàng ta trở nên xinh đẹp kỳ lạ. Những nam sinh đi ngang đều ngoái đầu nhìn đến có kẻ va cả vào tường

Còn Tiểu Hắc, sau khi chạy một mạch, nó liền trở về ký túc xá của mình.

Ở học viện Đại Thiên, ký túc xá chẳng khác nào khách sạn năm sao, mọi người được tùy ý lựa chọn phòng theo tiêu chuẩn riêng cho mình. Không phải cái kiểu nhiều người nhồi nhét trong một căn phòng nhỏ xíu như những trường học thông thường khác.

- Sư huynh, ngươi hôm nay tan học sớm vậy?

Vừa bước vào bên trong, Tiểu Hắc đã thấy Mộc Bình đang ngồi tu luyện. Dáng vẻ Mộc Bình vẫn thế, chỉ có khuôn mặt cũng được dịch dung thành một người hoàn toàn xa lạ.

- Mấy cái lớp kiếm thuật không có gì để học nên ta về tự tu luyện sẽ hiệu quả hơn. Còn ngươi, không phải ngày nào cũng đi chơi với cô bé họ Hạ kia à?

Khi không có người lạ, Mộc Bình thường vứt bỏ cái hình tượng lạnh lùng mà hay nói đùa với Tiểu Hắc. Tình cảm của cả hai huynh đệ rất thân thiệt, giữa họ không có khoảng cách gì cả.

- Đừng nhắc tới cô ta nữa, suy nghĩ của con gái đệ không nắm bắt được.

Tiểu Hắc buồn bực mở tủ lạnh lấy bánh trái ra ăn, vừa nhai vừa trả lời. Mộc Bình nghe thấy cũng chỉ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói:

- Ta thấy cô bé cũng không tệ. Từ khi đến Triệu quốc này, không nhờ Khiết An thì chúng ta cũng không thuận lợi gia nhập vào Đại Thiên học viên, càng không thể sắp xếp thân phận ổn thỏa mà không bị phát hiện.

Thì ra, tính từ thời điểm này đã trải qua hai năm sau trận chiến khốc liệt với Tấn quốc. Dưới thiết kế của Tiểu Hắc, ngay khi bị cường giả của các thế lực phục kích, nó cùng Mộc Bình liền dẫn dụ phần lớn sát thủ đi, còn lại Mộc gia đều rút lui an toàn. Có một cao thủ thiên cấp như Khương Đào Tiên được Tiểu Hắc sắp đặt thì đám truy binh không hề có chút thu hoạch nào cả.

Sau đó, Tiểu Hắc và Mộc Bình chống trả ác liệt, diệt sát không ít địa cấp cường giả rồi sau cùng giả vờ bị dồn ép đến sát vách núi rồi rơi xuống. Dưới độ cao cả nghìn trượng thì do dù là thiên cấp cao thủ cũng khó sống sót nên đám cường giả các thế lực dẫu có chút hoài nghi vì sao mọi chuyện quá thuận lợi cũng đành rời đi. Bọn chúng không ngờ với Ngự Phong Thuật thì dù không bay lượn như chim được thì Tiểu Hắc vẫn có thể giúp Mộc Bình và bản thân hạ cánh an toàn.

Tiếp theo, bọn họ liền hội ngộ với mọi người Mộc gia tại doanh trại của quân đội nước Sái. Phí Thế Dân sớm đã nhận được mệnh lệnh từ Tiểu Hắc nên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Ngay trong đêm đó, bọn họ liền khởi hành trở về Sái quốc, một đường đánh tan quân chống đối để đưa vị Ngũ hoàng tử này thượng vị. Dưới sức mạnh của cao thủ Mộc gia thì mấy môn phái nhỏ bé của nước Sái chẳng có tính khiêu chiến gì cả, rất nhanh đều bị giết hoặc đầu hàng.

Sau đó, Mộc gia liền tìm một chỗ tại Sái quốc xây dựng căn cứ bí mật của mình để phát triển lực lượng. Do Tiểu Hắc bỏ công sức ra bày tầng tầng lớp lớp trận pháp nên gần như không ai tìm được vị trí chính xác của gia tộc này được nữa. Từ đó mà Mộc gia có thời gian xây dựng và củng cố, cả thế giới có truy lùng cũng khó tìm ra manh mối, giống như bọn họ hoàn toàn bốc hơi khỏi thế gian vậy.

Với các đại đế quốc, việc giải quyết xong Mộc Bình và Tiểu Hắc là một thành công lớn, cho nên sau đó bọn họ cũng không quá để tâm đến Mộc gia nữa. Chỉ cần trận pháp sư và thiên tài tuyệt thế không còn thì Yên quốc đã không còn nhiều tính uy hiếp, mấy đại quốc kia cũng có thể kê gốc mà ngủ ngon giấc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện