Trong lòng Lê Văn Thịnh và Trần Thủ Độ khẽ trầm xuống. Tuy nói Đại Việt có quyền tự do xuất khẩu vũ khí, thế nhưng quan hệ của Đại Việt với Bravia lại là đồng minh thân cận, Bravia và Gemanic lại là quan hệ đối đầu, Đại Việt lại bán vũ khí cho Gemanic lại có vẻ không nể mặt mũi lắm. Trần Thủ Độ lại suy nghĩ nhiều hơn, lúc này Đại Việt buốn bán vũ khí với Gemanic có hai mặt, một mặt là cùng vua Vinhem, mặt khác lại là với Philp đại công. Trong đó với vua Vinhem lại là đội lốt của thương nhân Franzt đế quốc buôn bán, nếu chuyện này bị Pavong phát giác điều đó có nghĩa là trong hàng ngũ Ám bộ có kẻ bị thu mua.

- Bán cho Gemanic? Thân vương thứ lỗi, ta lại không biết chuyện này.

Lê Văn Thịnh lập tức nói. Đối với việc bại lộ tin tức bán súng Bộ ngoại giao cũng đã bàn bạc và đưa ra quyết định chính là phủ nhận. Chỉ cần Đại Việt không thừa nhận, ai chứng minh được Đại Việt đã bán vũ khí cho Gemanic. Lần này hiếm thấy Trần Thủ Độ không cãi mà là im lặng quan sát Pavong.

Pavong khẽ ngã người ra ghế thoải mái nói.

- Không giấu gì các ngươi, trong hàng ngũ Gemanic có mật thám của ta. Theo tin tức báo lại rằng Philp đại công nhận được một lô súng mới, đều là dạng súng hỏa mai giống như súng Đại Việt đã bán cho các nước Bắc Hải, ngoài ra còn có cả hỏa thương các loại cũng có.

Tảng đá trong lòng Trần Thủ Độ tạm buông xuống, nói như vậy Pavong vẫn chưa phát hiện được nguồn cung cấp súng cho Vinhem quốc vương. Tình báo của Bravia đã phát triển từ rất lâu, căn cơ của bọn hắn tốt hơn Ám bộ nhiều, Trần Thủ Độ cũng không dám khẳng định những kế hoạch của minh không bị khám phá. Lê Văn Thịnh mỉm cười nói.

- Ta cũng không giấu gì quốc vương chuyện này Đại Việt thật không biết. Đại Việt chỉ có bán vũ khí cho các tiểu quốc Bắc Hải. Còn việc bọn hắn làm mất, hay bán lại cho Gemanic quả thực Đại Việt ta không thể quản được.

Pavong cũng biết Đại Việt có quá nhiều lỗ hổng để có thể chối cãi, Đại Việt có bán hay không cả hai bên biết là được. Pavong nói.

- Tuy Đại Việt không trực tiếp bán vũ khí cho Gemanic nhưng bọn chúng lại có được nó, quý quốc cũng biết rằng quan hệ giữa Gemanic và bản quốc như thế nào. Đây chẳng phải là đang ngán chân Bravia. Ta hi vọng Đại Việt có thể không tiếp tục cung cấp vũ khí cho các nước khác nữa, bù lại Bravia sẽ mua lại số vũ khí nó, xem như là đền bù lại cho Đại Việt.

Khẩu khí thật lớn, Lê Văn Thịnh trong lòng cũng cười lạnh nói.

- Thân vương, ngài nói thật tốt, ta cũng tin tưởng Bravia đủ sức để mua lại được số vũ khí kia. Thế nhưng Đại Việt ta trước giờ luôn yêu mến hòa bình, đã từng tuyên bố muốn làm bằng hữu với tất cả các quốc gia khác không phân mạnh yếu, phe phái. Nếu Đại Việt ngừng buôn bán vũ khí cho bọn hắn chẳng phải là đang tự làm trái với điều mà mình nói hay sao? Cùng là một vụ buôn bán vũ khí, thế nhưng Đại Việt chắc chắn sẽ không chấp nhận. Chưa nói đến việc chiến lược của Đại Việt là thể hiện sự ảnh hưởng của mình ra Bắc Hải thì giá vũ khí Đại Việt bán cho các tiểu quốc rất đắt, gần như là bán với giá gấp đôi so với Bravia, hơn nữa nếu lần này lùi bước Đại Việt sẽ bị hất văng ra khỏi thị trường vũ khí, thiệt hại tuyệt đối Bravia không thể bù đắp được.

- Thân vương đại nhân xin nghe ta nói một lời.

Trần Thủ Độ đột nhiên lên tiếng nói.

- Hiện tại hỏa khí đang là xu hướng đi lên của bất kỳ quân đội nào. Ta nghe nói quý quốc cũng đã trang bị gần hết cho quân đội đi. Không những thế Franzt đế quốc cũng đã bắt đầu trang bị. Nếu Đại Việt không bán ra hỏa khí thì ngài có chắc rằng Franzt đế quốc sẽ không bán? Trong khi đó Đại Việt cung cấp cho các nước khác đều là những hỏa khí đã lạc hậu, không thể so sánh được với Type 02, nếu Franzt đế quốc bán vũ khí thì sẽ ra sao? Với bản tính thương nhân của bọn hắn tuyệt đối sẽ đem thứ tốt nhất ra bán, ta không chắc khi đó lợi ích Bravia có còn có thể được đảm bảo hay không?

Nghe Trần Thủ Độ nói Pavong cũng lâm vào trầm mặc. Rõ ràng Trần Thủ Độ nói cũng không phải là không có lý. Thay vì trông chờ kẻ địch dậm chân tại chỗ thì Bravia phải tiến lên nhanh hơn nữa, tựa như Đại Việt vậy.

========================Ta là đường phân cách=======================

Hồ Nguyên Trừng mặc áo quan văn đi theo Trần Thư vào ngự thư phòng hành lễ với Lý Anh Tú.

- Bẩm bệ hạ, theo ý chỉ của bệ hạ, thần đã nghiên cứu ra loại súng mới, mời bệ hạ ngự lãm.

Nói rồi Hồ Nguyên Trừng để người dâng lên Lý Anh Tú hai khẩu súng. Một khẩu súng vẫn giữ nguyên mẫu súng kíp Type 02A2, chỉ là bên trong nòng súng lại có thêm ba đường khương tuyến nữa. Một khẩu súng khác kiểu dáng lại cũ hơn, nòng súng ngắn hơn, chỉ dài hơn bảy mươi phân, nhưng nơi bóp cò còn có thêm một vòng cầm tay để xạ thủ có thể khai hỏa bằng một tay, bên trong nòng súng cũng có ba đường khương tuyến. Hồ Nguyên Trừng chỉ khẩu súng dài hơn nói.

- Bẩm bệ hạ, đây là mẫu súng Type 04 vừa mới được chế tạo. Súng nặng 4,2 ký, dài chín mươi lăm phân, sử dụng cỡ đạn mười tám ly. (Hồi trước viết lộn thành 8mm). Tầm bắn hiệu quả sau khi có khương tuyến lên đến bốn trăm mét.

Lần súng này coi như Hồ Nguyên Trừng hoàn toàn làm ra một khẩu minié hoàn chỉnh, chỉ là chưa có hạt nổ nên phải thay bằng máy đánh lửa, làm cân nặng nặng hơn, tầm bắn cũng hạn chế đến hơn một trăm mét.

Khẩu súng thứ hai lại hoàn toàn là do Hồ Nguyên Trừng thiết kế bởi Lý Anh Tú chưa từng nhìn thấy loại súng này bao giờ. Hồ Nguyên Trừng nói.

- Bẩm bệ hạ, còn đây là loại súng mới do thần thiết kế ra, dùng cho kỵ binh. Cũng sử dụng đạn mười tám ly, chiều dài bảy mươi hai phân, nặng 3,8 ký, nòng súng được đúc nặng hơn để tăng sự ổn định. Ở phần buồng đốt có lẫy để bẻ gập nòng súng xuống, nhét đạn và thuốc súng vào bên trong, đóng lại là có thể khai hỏa. Vòng nắm tay nơi cò giúp kỵ binh có thể khai hỏa bằng một tay hoặc hai tay bình thường. Tầm bắn hiệu quả chừng hai trăm mét. Hiện thần vẫn chưa biết đặt tên là gì. 

Lý Anh Tú kinh hãi, Hồ Nguyên Trừng vậy mà tự mình thiết kế ra súng nạp hậu. Thế nhưng nghĩ lại cũng đúng, bởi trước kia thiết kế pháo Hồ Nguyên Trừng cũng thiết kế ra một loại pháo nạp hậu, thuốc súng nhét vào một cối đá lắp vào lỗ sau của pháo, khóa kín lại là có thể bắn. Thế nhưng nó hạn chế ở chỗ nếu khóa lại không kỹ pháo sẽ bị tạc nguy hiểm đến tính mạng của pháo thủ.

Hồ Nguyên Trừng biết Lý Anh Tú đặt tên súng theo năm mình trị vì nên đặt súng mới thành Type 04 thế nhưng hắn lại chưa linh hoạt được trong cách đặt tên. Lý Anh Tú cầm khẩu súng mới lên cười nói.

- Đã vậy thì gọi nó là K-04C đi. Việc khoan nòng xoắn tiến triển đến đâu rồi?

K ở đây là knight, C ở đây nghĩa là carbine. Hiện tại Đại Việt lưu hành chủ yếu là chữ Nôm. Lý Anh Tú kiếp trước rất luyến tiếc chữ Nôm dần dần bị lụi tàn đi. Chữ quốc ngữ thuận tiện vì nó giản tiện, có thể dễ dàng ghép từ ngữ nhưng nó lại không mang ý nghĩa rõ ràng của chữ Viết. Thầy giáo của Lý Anh Tú đã từng nói như thế này: “Bố mẹ tôi đặt tên tôi là Ban nhưng thực sự cũng không hiểu là Ban cái gì?” Ngược lại chữ Nôm tuy phức tạp, phải học mặt chữ, các bộ mới ghép được chữ, nhưng nó lại thể hiện ý nghĩa từ ngữ sâu sắc, mang đầy tinh hoa văn hóa dân tộc, Lý Anh Tú không muốn mất đi. Do đó Lý Anh Tú giao cho Hàn Lâm Viện, Bộ giáo dục cố gắng cải tiến chữ Nôm trở nên đơn giản hơn, để có thể viết được dễ dàng hơn. Song song với chữ Nôm thì quan lại cũng phải học thêm cả chữ cái la tinh để có thể giao tiếp được với các chuyên gia nước ngoài mà Lý Anh Tú thuê đến.

Hồ Nguyên Trừng tỏ vẻ khó khăn nói.

- Bẩm bệ hạ, tuy nói có kỹ thuật khoan khương tuyến nhưng giá thành quá cao. Khoan khương tuyến rất dễ xảy ra tình trạng bị lỗi, chỗ nông, chỗ sâu, ảnh hưởng rất lớn đến súng. Tỷ lệ thành công trong một trăm khẩu chỉ là hai mươi khẩu súng mà thôi. Súng khoan hỏng phải đem ném vào lò luyện chế tạo lại từ đầu cực kỳ hao phí.

Hồ Nguyên Trừng chỉ hai khẩu súng mới nói.

- Chế tạo một khẩu Type 04 giá thành lên đến 10 quan tiền, K-04C cũng mất 12 quan.

Phải biết hiện tại Đại Việt sản xuất một khẩu súng Type 02A2 cũng chỉ mất cao nhất là 4 quan mà thôi. Giá thành của những khẩu súng mới vậy mà đắt hơn gấp 3 lần. Điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc trang bị đại trà cho binh sĩ. Lý Anh Tú có chút tiếc nuối. Thực ra so với các nước khác súng Đại Việt bắn có độ chính xác cao lý do nằm ở viên đạn chì minie ball hình chóp, có khắc sẵn các đường khương tuyến trên đạn, nhưng Lý Anh Tú vẫn muốn tăng cao độ chính xác của súng hơn, đồng thời cũng phải tầm bắn của súng, điều mà Type 02A2 vẫn còn chưa làm tốt.

======================++

Thực ra sẽ có người không ủng hộ ý kiến của ta là không phổ biến chữ quốc ngữ. Nhưng thực sự ta rất tiếc chữ Nôm, mặc dù là dựa trên chữ Hán nhưng chữ Nôm cũng là kết tinh hàng trăm năm của dân tộc ta. Đài Loan có thể sử dụng chữ Phồn Thể, TQ có thể sử dụng chữ giản thể. Ta tin tưởng chỉ cần tăng cường giáo dục và cải tiến chữ viết thì chữ Nôm cũng có thể dễ dàng được phổ biến, đó cũng là ý tưởng của các vị vua có tinh thần canh tân đất nước, bảo vệ nền văn hóa dân tộc đã làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện