Nếu ở trong doanh trại của những quốc gia khác xuất hiện nữ nhân thì chắc chắn đó là quân kỹ, các nàng thân phận thấp hèn, chỉ là công cụ tiết dục cho những binh sĩ bên trong quân doanh. Thường thường những quân kỹ này số phận cũng vô cùng bị thảm, dù quân đội có thắng hay không thì bọn họ có thể trở về cũng không có mấy người. Nữ nhân thật sự không đáng giá đây.

Thế nhưng trong doanh trại Đại Việt lại là chuyện khác, nhìn thấy nữ nhân các ngươi không nên đắc tội nàng, nếu không tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn. Bên trong doanh trại Đại Việt nữ nhân ngoại trừ các nữ tướng lĩnh, nữ sĩ quan ra, nữ nhân còn là y tá và đầu bếp. Nữ sĩ quan là những người được tốt nghiệp từ Diễn Võ trường được bổ nhiệm trực tiếp nắm các vị trí trưởng một số đơn vị, đặc biệt là trong Chương Thánh quân, đắc tội loại này nhiều lắm cũng chỉ bị phạt quân côn, các binh sĩ da dày thịt béo quân côn cũng không phải là quá sợ hãi. Loại thứ hai là đầu bếp, thường được tuyển mộ tại chỗ, hoặc đi theo quân, mỗi đại đội lại có một người phụ trách như vậy, loại này càng khủng bố hơn, một người đắc tội, cả đại đội liền không có cơm ngon để ăn, kết quả của tên đắc tội liền có thể nghĩ, đương nhiên là bị cả đại đội đập cho một trận. Loại thứ ba chính là y tá, các nữ y tá này tốt nghiệp tại Học Viện y dược, hoặc là học đồ của các đại phu đi theo quân, loại này là khủng bố nhất, nếu ngươi bị thương thì hãy xin trời đừng trúng nàng điều trị, nếu không nàng có hàng trăm cách để làm ngươi sống không bằng chết.

Hoa Mai là một nữ y tá của Chương Thánh quân, nàng thiên phú vô cùng tốt, tốt nghiệp hạng ưu ngành hộ lý học viện y dược, sau khi vào bệnh viện đa khoa làm việc một năm nghe nói quân đội đăng tuyển một lượng lớn quân y, y tá Hoa Mai liền viết đơn xin tòng quân. Đừng nhìn nàng mỏng manh yếu đuối như vậy, nhưng quân y, y tá của Đại Việt tòng quân đều được huấn luyện qua ba tháng tân binh, võ nghệ của Hoa Mai đối phó với mấy tên lưu manh tuyệt đối là không có vấn đề, huống chi bọn họ cũng không phải sử dụng võ nghệ làm chủ lưu mà đều sử dụng hỏa khí đây.

Đêm qua đại chiến Đại Việt tuy đại thắng, nhưng người bị thương cũng có rất nhiều, Hoa Mai làm việc suốt đêm, lúc xong việc thì trời cũng đã sáng rồi. Lúc này nàng nghe nói có một tù binh bị ném vào trong này liền xác theo túi y tế đi đến, nàng thừa hiểu tính cách của các quân y, tuyệt đối sẽ không thèm cứu chữa cho tù binh trước đây, bận bịu như vậy tên tù binh này tuyệt đối chưa được cứu chữa. Hoa Mai đi đến trước lều liền đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận, hai binh sĩ canh gác liền để nàng đi vào. Đùa, Chương Thánh quân ai lại không biết Hoa Mai đây.

Hoa Mai đi vào bên trong liền thấy Thiết Hùng nằm một đống như một con gấu đen liền khổng khỏi có chút kinh hãi, người gì lại to lớn đến như vậy? Thế nhưng tên này cũng đủ thảm, vết thương chồng chất đây. 

- HỪ!

Hoa Mai chậm rãi tiến lại gần Thiết Hùng liền hừ lên một tiếng như một con hổ gầm gừ đe dọa người phía trước không nên tiếng lại gần. Hoa Mai bị hắn làm giật mình đây, thế nhưng rất nhanh nàng bước đến hai tay chống lên nói.

- Hừ cái gì hừ, bà cô là đến cứu chữa cho ngươi đấy.

Bộ dáng tuyệt đối tựa như nữ lưu manh. Thiết Hùng cũng bị sự thay đổi của Hoa Mai làm đến ngẩng ngơ, ta mù mắt rồi, nữ lưu manh này với thiếu nữ điềm đạm, dịu dàng vừa nãy tuyệt đối là hai người. Thiết Hùng không biết rằng trong Chương Thánh quân Hoa Mai rất nổi danh, không chỉ vì dung mạo xinh đẹp, y thuật cũng rất tốt, mà còn là độ thay đổi sắc mặt của nàng. Có một lần binh sĩ trêu ghẹo nàng, kết quả liền bị nàng chỉnh đến một tháng không thể xuống giường. Hoa Mai dịu dàng, đúng, thế nhưng với điều kiện là ngươi không chọc đến nàng đây.

Hoa Mai mặc kệ Thiết Hùng ngồi xuống quan sát hắn, nhìn tổng thể thật khủng bố, nhưng thể chất của Thiết Hùng rất tốt, vài vết thương nhỏ đã triệt đệ cầm máu, chỉ còn vài vết thương lớn vẫn còn cần được sơ cứu. Hoa Mai lấy ra rượu mạnh tẩy đi vết thương, rượu vừa chạm vào da thịt Thiết Hùng liền cảm thấy một cảm giác đau xót lên đến tận não, hắn không kiềm được liền rên lên một tiếng. Hoa Mai liền vỗ vào tay hắn làm Thiết Hùng đau đến nhe răng.

- Nằm yên, để bà cô nhanh chóng làm việc còn đi nghỉ ngơi.

Tuy thô bạo nhưng phải nói rằng tay nghề của Hoa Mai rất tốt, rất nhanh liền đã băng xong các vết thương, không những vậy Hoa Mai còn thắt trên đầu của Thiết Hùng một cái nơ xinh đẹp đây, nhìn hắn hiện giờ chả khác nào một món quà được bọc vải trắng cả. Hoa Mai đắc ý nói.

- Tốt rồi, rất xinh đẹp.

Thiết Hùng trợn trừng mắt, mặt dù hắn không thể nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng của mình như thế nào, nếu để những tên đồng tộc thấy được tuyệt đối sẽ bị cười đến rụng răng mất. Thiết Hùng thật muốn phản kháng nhưng tay chân hắn đều bị cột chặt, chỉ đành chấp nhận số phận mà thôi. Ngược lại Hoa Mai lại cười rất vui vẻ, mọi mệt mỏi dường như bị quét sạch.

Ọt, ọt.

Âm thanh kỳ lạ từ trong bụng Thiết Hùng phát ra, mặt già của hắn khẽ đỏ lên, thế nhưng vì da hắn đen nên Hoa Mai tuyệt nhiên không thấy được. Hoa Mai quan tâm hỏi.

- Ngươi đói bụng sao? Còn hỏi, chiến đấu từ đêm qua đến giờ, lại bị trọng thương, cơ thể hắn cần đại lượng năng lượng bổ sung lại chả đói sao? Hoa Mai móc từ trong chiếc túi trước của tạp dề trắng ra một cái bánh bột gạo, bóc ra đưa đến trước miệng Thiết Hùng khẽ nói.

- Cho ngươi.

Thiết Hùng khẽ liếc nhìn lên gương mặt Hoa Mai, đôi mắt rất sáng, chân thành, nàng thật tâm quan tâm đến hắn, lớn lên trên thảo nguyên, một vùng đất tàn nhẫn, nhược nhục cường thực, hắn đã dẫm lên biết bao nhiêu người để thượng vị, chưa từng có ai quan tâm hắn ngoại trừ Thiết Bảo, hắn cũng không quan tâm đến ai ngoại trừ cha mình, còn những người khác, dù là đồng tộc nếu cản đường hắn hắn cũng sẽ không lưu tình mà đạp xuống. Còn vị thiếu nữ lạ mặt người Việt này, bọn hắn là địch nhân, sao lại quan tâm đến hắn?

Phản phất như hiểu được ý nghĩ của Thiết Hùng, Hoa Mai nở nụ cười nói.

- Ta là y sĩ, trước mặt ta không có địch nhân, chỉ có tính mạng con người là quan trọng nhất. Ăn đi, đừng để công sức của ta kéo lại mạng sống của ngươi bị uổng phí.

Thiết Hùng nhìn nàng thật lâu, như để xác nhận độ thật tâm trong lời nói, lát sau hắn khẽ há miệng cắn một cái liền nuốt trọn được cái bánh bột. Hoa Mai híp mắt lấy tay vuốt ve đầu hắn như vuốt một con chó nhỏ nói.

- Nghe lời, vậy mới ngoan.

Thiết Hùng lại trợn mắt. Ta không phải là chó nha.

======================Ta là đường phân cách====================

Bên trong Soái trướng Thiết hán Cơ ngồi vị trí chủ vị, bên cạnh là Quách Nhân Quý. Lang Cư vén màn lên đi vào bên trong nói.

- Bẩm đại nhân, đã đương Thiết Bảo tướng quân đến.

Hai binh sĩ liền áp giải Thiết Bảo đi vào bên trong. Thiết Bảo đầu tóc rũ rưỡi, trên người vẫn còn tràn đầy vết máu, gương mặt hôi bại bị ép quỳ xuống trước mặt Thiết Hán Cơ.

- Thiết Bảo, ngươi biết tội của ngươi hay chưa?

Thiết Hán Cơ vỗ bàn quát. Thiết Bảo dập đầu nói.

- Thần lĩnh binh thất bại, mong đại nhân giáng tội.

Thiết Bảo biết con đường công danh của hắn đến đây liền chấm dứt, toàn quân tiên phong gần như bị diệt, Thiết Hán Cơ cũng sẽ không cần hắn nữa. Thiết Hán Cơ quát.

- Tốt, Thiết Bảo ngu dốt, đưa ra kế sách ngu xuẩn, lĩnh binh bất lực chôn vùi ba ngàn binh tốt của Tây Gốt ta. Nay xử chém, lột bỏ toàn bộ công danh.

- Cái gì?

Xoẹt.

Thiết Bảo chưa kịp phản ứng Lang Cư ở phía sau liền vung đao xuống, đầu Thiết Bảo lập tức lăn lóc dưới đất, đôi mắt trừng trừng nhìn Thiết Hán Cơ, không tin rằng người chủ tử mà hắn trung thành bấy lâu lại đối xử với hắn như vậy. Hắn không ngờ một đống tội danh lại chụp xuống đầu hắn như vậy.

Thực ra Thiết Hán Cơ chính là cần một con dê thế tội, uy vọng hắn xây dựng tại Đông thành chính là dựa trên những chiến công vang dội, thất bại này lại như một cái tát thẳng vào mặt uy vọng của hắn, chẳng lẽ hắn nhận mình lĩnh binh thất bại hay sao? Đương nhiên chuyện tốt này sẽ được đổ lên đầu của Thiết Bảo rồi. Dù sao người chết rồi cũng không thể cãi được điều gì. Thôi thì cứ để Thiết Bảo cống hiến cho hắn tác dụng cuối cùng đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện