Võ Tam Tư thay đổi một bộ quần áo khác, chậm rãi đi tới phòng khách quý. Võ Tam Tư cũng không từ chối người tới cửa thăm hỏi, tới cửa thăm hỏi tuyệt sẽ không tay không mà đến, vậy nghĩa là ông ta có thêm thu nhập rồi, nhưng người đến ngày càng nhiều thì ông cũng nên đền đáp lại, liền tạo ra một ít quy củ.

Chủ yếu là lấy tặng lễ nhiều ít làm tiêu chuẩn, người nào quản gia đăng ký một chút liền được rồi, người nào có thể để nhi tử đến tiếp đón, nếu lễ vật thật sự là quý trọng hậu hĩnh, vậy Võ Tam Tư ông ta sẽ đi tiếp đãi một chút cũng không sao? Nhưng người khách này do Võ Du Nghi giới thiệu đến, vậy lễ vật mang đến giá trị nhất định xa xỉ. Tâm tình Võ Tam Tư vốn khó chịu đã thấy khá hơn một chút.

Ông ta đến phòng khách quý, chỉ thấy một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi đang ngồi uống trà, rương gỗ mạ vàng rộng khoảng hai thước để bên cạnh gã. Võ Tam Tư ho khan mạnh một tiếng, rồi đi vào trong, nam tử vội vàng đứng lên, thi lễ thật sâu:
- Tại hạ Ất Oan Vũ, tham kiến Lương Vương điện hạ!

Võ Tam Tư nhướn mày, cái tên ‘ Ất Oan Vũ’ này rất quen thuộc, ông ta nghĩ ra rồi, trên báo cáo của Võ Du Nghi có thấy qua tên này. Ông ta vừa liếc nhìn vị nam tử da ngăm đen này:
- Ngươi là người Khiết Đan?

- Tại hạ chịu ủy thác của tù trưởng Tôn Đại, đặc biệt đến bái kiến Lương Vương điện hạ.

Võ Tam Tư biết người Khiết Đan sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm mình, nhất định có chuyện cầu sự hỗ trợ của mình. Tuy nhiên giúp người Khiết Đan làm việc, một khi bị người khác phát hiện, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông ta. Lúc này, Võ Tam Tư lại liếc cái rương gỗ bên cạnh, mấu chốt là thứ bên trong rương gỗ có bù được tổn thất thanh danh của ông ta hay không.

- Ngồi đi!

Võ Tam Tư lại mời Ất Oan Vũ ngồi xuống, ông ta cũng ngồi xuống. Một thị nữ châm trà cho họ, Võ Tam Tư uống một ngụm trà, thản nhiên hỏi:
- Ất tiên sinh một đường phong trần, dường như mới từ Liêu Đông đến đây?

- Dạ! Ta hôm nay mới đến, phụng mệnh tù trưởng nhà ta, đến bái kiến Lương Vương điện hạ.

Nói xong, Ất Oan Vũ mở nắp rương ra, giao cho Võ Tam Tư. Võ Tam Tư liếc qua cái rương, chỉ thấy bên trong có mười cây nhân sâm, lấy nhãn lực của ông ta, những nhân sâm này đều đã ngoài ngàn năm, mặt khác còn một khối ngọc bích hình bán nguyệt, một lớn một nhỏ, ở dưới ánh đèn hào quang chói mắt, vừa nhìn đã biết là ngọc bích cực phẩm.

Võ Tam Tư đam mê là thu thập các loại đồ bằng ngọc, đối với ngọc rất có nghiên cứu, ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là Bắc Minh ngọc, sinh ở nơi phương bắc vô cùng lạnh, cực kỳ quý trọng. Nếu như nói, mười cây nhân sâm ngàn năm này giá trị vạn kim thì miếng Bắc Minh ngọc này căn bản là bảo vật vô giá.

Ánh mắt Võ Tam Tư có chút nhìn thẳng lại, Ất Oan Vũ nhìn rất rõ nét mặt của Võ Tam Tư, gã biết rằng Võ Tam Tư động tâm, vừa cười nói:
- Thật ra tù trưởng nhà ta chỉ có chút chuyện mời Lương Vương điện hạ hỗ trợ, Bắc Minh ngọc này thật ra là một đôi, sau khi chuyện thành công, ta sẽ đưa miếng còn lại tới, tuyệt không nuốt lời.

Võ Tam Tư bỗng nhiên giật mình, Lý Tận Trung bị giam giữ ở Lạc Dương, người này nói tù trưởng của gã không phải là Lý Tận Trung, ông ta nhìn chăm chú Ất Oan Vũ nói:
- Tù trưởng của ngươi là Tôn Vạn Vinh đi!

- Đúng vậy!

Võ Tam Tư cầm ngọc bích lên, híp mắt xem xét một chút, chỉ cảm thấy hàn khí kinh người. Ông cũng có một miếng hàn băng ngọc, có do lúc tịch biên tài sản trong phủ Lai Tuấn Thần, hàn băng ngọc đó cũng cùng một loại với Bắc Minh ngọc, nhưng phẩm chất không bằng miếng ngọc này. Võ Tam Tư quả thực yêu thích không buông tay, nghĩ đến đối phương còn có một miếng nữa, ông ta hoàn toàn động tâm rồi, liền hỏi:
- Không biết tù trưởng các ngươi tìm ta hỗ trợ việc gì?

Ất Oan Vũ cúi người hạ giọng nói vài câu với Võ Tam Tư. Võ Tam Tư cả kinh, như vậy sao được? Nếu bị Thánh Thượng biết, ông ta sao mà chịu nổi, trên mặt Võ Tam Tư lộ ra vẻ do dự.

Ất Oan Vũ nhìn thấy sự khó xử của Võ Tam Tư, cười nói:
- Chuyện này thật ra không có gì cả, sau khi tù trưởng của ta trở thành đại tù trưởng Khiết Đan, sẽ tôn Đại Đường làm chủ như trước, đối với Đại Đường cũng không có bất kỳ tổn thất nào. Thêm nữa, lấy sự quyền thế của Lương Vương điện hạ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ làm sao mà không làm được?

Nói xong, Ất Oan Vũ lại đẩy rương gỗ đến trước mặt Võ Tam Tư. Võ Tam Tư lại cầm miếng Bắc Minh ngọc bích lên, chăm chú nhìn một lát hỏi:
- Ngươi xác định đây là có một đôi sao?

- Tuyệt đối không giả, tiểu quốc Khiết Đan chúng ta, sao dám trêu đùa trọng thần của Thiên Triều?

Võ Tam Tư cuối cùng ngăn không được sự hấp dẫn của ngọc bích, gật gật đầu:
- Được rồi! Ta tận lực đưa tin tức tốt cho ngươi.

Ất Oan Vũ mừng rỡ, đứng dậy chắp tay nói:
- Một khi chuyện này thành, tiểu nhân lập tức đưa miếng ngọc bích còn lại tới!

Võ Tam Tư sai người tiễn gã ra cửa. Ông ta khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, đáng tiếc đứa con thứ ba Võ Sùng Liệt không ở đây, nếu không sai nó làm rất tiện. Lúc này, con rể của ông ta Tào Văn vội vàng đi tới, khom người nói:
- Nhạc phụ đại nhân tìm con sao?

Tào Văn ly hôn với Lý Tuyền chưa đến một tháng thì chính thức ở rể tại Lương Vương phủ, cưới Võ Đinh Hương làm thê, trở thành con rể của Võ Tam Tư., Võ Tam Tư rất hài lòng đối với con rể này, xuất thân tiến sĩ, có đầy đủ tài hoa, hơn nữa lòng dạ sâu sắc, biết cách suy nghĩ, có thể trở thành phụ tá đắc lực của mình. Ông ta lập tức vận dụng quan hệ điều Tào Văn trở lại kinh thành, thăng làm Lễ bộ lang trung.

Võ Tam Tư gật gật đầu, liền đem việc Ất Oan Vũ tìm ông ta nói ra một lần, hỏi y :
- Con cảm thấy việc này có thể không?

Tào Văn vừa mừng vừa sợ, chuyện này nhạc phụ đại nhân hẳn là nên tìm Minh tiên sinh thảo luận mới đúng, không ngờ hỏi ý kiến của mình, điều này hiển nhiên là tín nhiệm mình rồi. Y vội vàng vắt hết óc ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi:
- Không biết nhạc phụ đại nhân đã đáp ứng chuyện này hay chưa?

- Ta đã đáp ứng rồi, mấu chốt là làm thế nào mới tốt, có thể làm ta không dính vào nguy hiểm.

Tào Văn cười nói:
- Thật ra thì chuyện này cũng dễ làm, giao cho Nhất Bào Đinh là được, xong chuyện lại để Bào Đinh và thị nữ nào đó đồng thời bí mật mất tích, người khác còn cho là bọn họ chủ động bỏ trốn, sao còn liên tưởng đến nhạc phụ đại nhân nữa.

Võ Tam Tư bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ gật đầu nói:
- Thật là diệu kế, tốt lắm, vậy quyết định như vậy đi…

Vào đêm, Lý Trân mang theo vài tên tùy tùng vội vàng đi đến phường Phúc Thiện, vào phủ của mình. Trước đó hắn còn định nghĩ tại quân doanh ở Tây Uyển nhưng lúc nãy ngoại công sở có người đến báo, đại tỷ Lý Tuyền của hắn trở lại, đi ngoại công sở tìm hắn. Lý Trân liền lập tức từ quân doanh chạy về.

Lý Trân mới đến cửa nhà, chỉ thấy đại tỷ đang đứng ở bậc thềm, chỉ huy vài tên gia đinh đổi mới bảng hiệu. Bảng hiệu ‘Khai quốc bá’ bị tháo xuống, đổi thành ‘Khai quốc hầu’. Bảng hiệu này Lễ bộ đưa tới gần một tháng rồi, vẫn bỏ ở nhà, Lý Trân cũng lười đổi, không nghĩ tới đại tỷ vừa mới về đến nhà lại bắt đầu thu xếp đổi bảng hiệu rồi, điều này làm cho Lý Trân dở khóc dở cười.

- A tỷ, đừng vội đổi bảng hiệu!

Lý Tuyền cười tủm tỉm đi lên trước, hung hăng nhéo hai bên má của hắn, cười nói:
- Làm cũng không tệ lắm! Không ngờ làm tướng quân, còn được thăng làm hầu tước, đến lão tỷ đây đi theo cũng thơm lây.

Lý Trân thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, đại tỷ lại coi mặt hắn như đứa nhỏ, làm hắn có chút ngượng ngùng.

- A tỷ.

- Được, được! Đệ không nhắc ta cũng quên rồi.

Lý Tuyền vốn muốn tiếp tục xách lỗ tai của hắn, đệ đệ nhắc nhở làm cho nàng lập tức nhớ ra, nàng nên để cho đệ mình chút mặt mũi. Lý Tuyền cười gượng hai tiếng, quay đầu lại nhìn bảng hiệu một chút, hô lớn:
- Bên trái hơi thấp, lên một chút, được! Cứ như vậy, như vậy là được rồi.

Lý Trân cười cười, giao ngựa cho thủ hạ, liền đi vào bên trong phủ. Lý Tuyền từ phía sau chạy tới, thấp giọng cười nói:
- A Trân, đệ thật sự quyết định cưới Địch cô nương làm thê ư?

Lý Trân lúc này mới nhớ tới đại tỷ trở về là để cầu thân cho mình, trên mặt hắn nóng lên, vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Còn tiểu gia hỏa kia đâu? A tỷ không đem nó đến à?

- Sao không đem đến chứ, nó đang ngủ, vú nuôi chăm sóc nó.

Lý Trân lại tiếp tục hỏi:
- Kinh doanh của đại tỷ làm thế nào, trang viên bên kia đi chưa?

- Đừng nhắc nữa!

Lý Tuyền hơi nhụt chí nói:
- Kinh doanh Hồ phấn cũng không tệ, chính là giá cả quá đắt, lợi nhuận quá ít, ta đã nhờ Khang đại thúc giúp ta nhập hàng…

- Khang đại thúc!

Lý Trân dừng bước hỏi:
- Tỷ và Khang đại thúc có liên hệ?

- Đương nhiên, cả nhà của Khang đại thúc cũng tới Trường An rồi. Đúng rồi, đệ muốn nghe tin tức của Tư Tư đúng không? Muội ấy theo huynh trưởng Đại Tráng đi Tát Mã Nhĩ Hãn (Samarqand) rồi. Nghe Khang đại thúc nói, muội ấy đã đính hôn rồi, có một người rất có khả năng là tiểu tử Túc Đặc, đệ sẽ không còn nhớ đến muội ấy chứ!

Lý Trân lắc lắc đầu, hắn và Khang Tư Tư tư tưởng bất đồng, cách sống bất đồng, sao còn có thể có kết quả. Mối tình đầu ngây ngô theo thời gian sớm phai màu rồi, nếu không phải đại tỷ nhắc tới Khang đại thúc, hắn căn bản là không nghĩ đến Khang Tư Tư.

Hai tỷ đệ đi vào đại sảnh ngồi xuống, Lý Tuyền thở dài nói:
- Kinh doanh rượu làm không được tốt, không mở rộng được nguồn tiêu thụ.

- Vì sao?

- Kinh doanh rượu nho ở Trường An vẫn bị quyền quý nắm giữ, gần như toàn bộ tửu điếm tại Trường An là từ hai nhà Thu Bạch và Bồ Lâm nhập hàng cho tửu điếm là lớn nhất, mà tửu điếm của hai nhà đều có bối cảnh, một nhà là Độc Cô gia tộc, một nhà là Trưởng Tôn gia tộc. Thật ra không riêng gì rượu, rất nhiều mậu dịch đều bị hai đại gia tộc này khống chế.

- Vậy Vương gia thì sao?
Lý Trân hơi kỳ quái hỏi:
- Vương gia không phải được xưng là nhà giàu nhất Trường An sao?

Lý Tuyền cười khổ một tiếng nói:
- Vương gia trong mắt dân thường là giàu nhất thôi. Giàu có chính thức thì không quyền thì quý, bọn họ sẽ không lộ diện, Quan Trung bị quý tộc Quan Lũng khống chế, Độc Cô, Trưởng Tôn, Đậu thị, Nguyên thị, những họ này đều là ngoại thích quyền quý. Vương gia thật ra dựa vào Trưởng Tôn thế gia, ở Lạc Dương thì Vương gia có thể trợ giúp cho chúng ta, nhưng ở Trường An, Vương gia cũng bất lực.

Lý Trân yên lặng gật đầu, hắn quả thật nghĩ vấn đề này đơn giản. Lúc này, Lý Tuyền cười nói:
- Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói đến Địch cô nương đi. Thời gian trước ta nhận được thư do Địch phu nhân viết, mời ta đến Địch phủ làm khách, bởi vì lúc ấy bận quá không có thời gian, nhận được thư của người ta mãi mới phản ứng được, hóa ra Địch phu nhân muốn cùng ta nói chuyện hôn nhân. Hài, xem ta đúng là quỷ hồ đồ, thiếu chút nữa chậm trễ đến chung thân đại sự của đệ rồi.

Lý Trân cảm thấy kỳ quái, đại tỷ không phải vẫn hy vọng chính mình cưới Vương Khinh Ngữ sao? Sao bây giờ giống như thay đổi chủ ý, không nhắc tới Vương Khinh Ngữ nữa, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Trân không kìm nổi hỏi:
- A tỷ, tỷ và Vương gia có phải có mẫu thuẫn gì không?

Lý Tuyền không nói gì, vẻ mặt có chút ảm đạm. Trong lòng Lý Trân càng thêm hoài nghi, nhất định xảy ra chuyện gì rồi, đại tỷ không chịu tự nói với mình, hắn nôn nóng kêu lên:
- A tỷ, tỷ nói đi, rốt cục xảy ra chuyện gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện