Hôm nay là ngày giỗ của Tuấn Minh, cha ruột Từ Khánh Dung. Sáng sớm, người nhà họ Từ đã ra mộ dọn dẹp, dâng hương cho người đã khuất.
Từ Thái Sâm ngồi trên xe lăn, đứng trước di ảnh của người đồng đội cũ không kìm được nước mắt. Hình ảnh trước khi Tuấn Minh chết, nắm chặt lấy tay dặn dò Từ Thái Sâm thay ông ấy chăm sóc cho vợ con vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Cảnh tượng đau lòng đó, có lẽ cả đời này Từ Thái Sâm cũng không quên được.
Chuyện mà không ai ngờ chính là Mộng Cầm lại tìm đến.
“Bà đến để đây làm gì? Không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình sao?” Đàm Lê Giai là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi đến… muốn thắp cho Tuấn Minh một nén hương…”
“Tôi nghĩ bà nên hỏi Khánh Dung đi. Nếu con bé đồng ý, chúng tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Từ Khánh Dung không nói gì. Cô không có quyền quyết định thay người đã khuất. Dù sao Mộng Cầm cũng đã đến đây thì cứ để bà ấy thắp hương cho cha cô vậy.
“Mọi người ra ngoài xe trước đi. Một lát nữa con sẽ ra sau.” Từ Khánh Dung quay sang nói với Đàm Lê Giai.
Cô đốt nén hương đưa cho Mộng Cầm. Bà ấy đứng trước mộ rất lâu, nói thầm trong miệng, nước mắt cũng từ từ chảy xuống đẫm cả hai gò má.
Từ Khánh Dung đứng ở phía sau, an tĩnh cúi đầu. Cho đến khi mặt trời lên cao, Mộng Cầm mới bảo cô vào bên trong ngồi tránh nắng.
“Con uống nước đi.” Mộng Cầm đưa chai nước suối cho Từ Khánh Dung.
Cô nhận lấy, khách sáo đáp lại: “Cảm ơn bà.”
Từ Khánh Dung chưa từng gọi Mộng Cầm một tiếng mẹ. Bà cũng biết mình không có tư cách để nghe tiếng gọi thiêng liêng đó từ cô. Mộng Cầm quyết định sẽ trở về Mỹ sinh sống, vé máy bay cũng đã lấy, thời gian khởi hành là vào sáng ngày hôm sau.
“Khánh Dung, mẹ xin lỗi…”
Trước khi rời đi, bà muốn đến để xin lỗi Từ Khánh Dung. Không phải vì muốn nhận sự tha thứ từ cô, mà để giải thoát cho lương tâm của chính mình.
“Mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Mẹ hèn nhát trốn tránh, vứt bỏ con lại để đi tìm cuộc sống tốt hơn. Mẹ biết bản thân đã nói những lời tổn thương con, Khánh Dung… cho mẹ xin lỗi.”
Mộng Cầm lấy khăn lau nước mắt, đến ngay cả can đảm nhìn thẳng vào Từ Khánh Dung bà cũng không có. Cô ngồi bên cạnh bà, đặt tay lên bụng, đối với Từ Khánh Dung mà nói, quá khứ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu nói không trách Mộng Cầm đã bỏ rơi mình thì là Từ Khánh Dung nói dối, nhưng cô chẳng hề hận bà. Duyên phận đã đưa cô đến với nhà họ Từ, ít nhất thì ông trời cũng không bạc đãi, cho cô một gia đình hoàn chỉnh.
Dù có những lúc Từ Khánh Dung cảm thấy mệt mỏi, bế tắc, lẻ loi trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng sau tất cả, họ vẫn nuôi nấng, dưỡng dục cô nên người.
“Thật ra mỗi người đều có một cách riêng để đối diện với hoàn cảnh. Thời gian cũng đã qua lâu như vậy rồi. Bà xem, tôi vẫn lớn lên khỏe mạnh, có gia đình quan tâm, cho nên… bà cũng đừng tự trách mình nữa.”
Từ Khánh Dung biết ngày mai Mộng Cầm trở về Mỹ. Sau này có lẽ hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, cho nên cô chúc bà đi đường bình an, rồi nói lời chào tạm biệt với bà.
Trở về nhà, Từ Khánh Dung đã thấy Đàm Lê Giai cùng dì Trần nấu cho cô một nồi cháo chim bồ câu lớn để tẩm bổ.
Gần đây cô cũng thường xuyên nói chuyện với Đàm Lê Giai. Bà thay đổi rất nhiều so với lúc trước, Từ Khánh Dung dần cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ dành cho đứa con gái của mình.
Cô bàn bạc với Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai cùng dọn về biệt thự sống. Ban đầu hai người còn e ngại, nhưng sau đó đã bị cô thuyết phục mà đồng ý.
“Nếu như Khánh An có thể gả cho Thái Khang thì thật tốt. Anh ấy là người có trách nhiệm, con tin nhà họ Phương sẽ không để chị ấy thiệt thòi đâu.”
“Mẹ cũng biết là như vậy. Nhưng mà cuộc hôn nhân không có tình yêu nuôi dưỡng, mẹ sợ… chẳng kéo dài được lâu.”
Từ Khánh Dung thấy Đàm Lê Giai nói phải. Trước đây cô và Tống Duật cũng giống như vậy, cố chấp dẫn đến vỡ tan tành.
Buổi chiều, Từ Thái Sâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
Người gọi đến tự xưng là con dâu của người chị gái sống ở quê của cha ruột Từ Khánh Dung. Từ Thái Sâm ngẫm lại một lúc mới nhớ đến trước đây Tuấn Minh từng kể mình còn có một người chị gái.
Người kia nói mẹ chồng cô muốn gặp lại Từ Khánh Dung. Từ Thái Sâm kể lại với cô, nhưng cũng không ủng hộ việc cô về quê, dù sao Từ Khánh Dung cũng đang mang thai, đi lại đường xa sẽ gặp nhiều bất tiện.
Sáng hôm sau, một bưu phẩm được gửi đến nhà họ Từ. Bên trong là ảnh chụp chung giữa Tuấn Minh và một người phụ nữ. Người này đoán chừng là bác gái ruột của Từ Khánh Dung.
Kèm theo đó còn có vài bức thư là bút tích của cha cô khi còn trẻ. Người bác kia rất mong được gặp Từ Khánh Dung lấy một lần. Cô suy nghĩ một hồi, quyết định ngày mai sẽ về đó chơi vài ngày, nhân tiện hít thở chút không khí ở làng quê trong trẻo, thanh bình.
Từ Thái Sâm ngồi trên xe lăn, đứng trước di ảnh của người đồng đội cũ không kìm được nước mắt. Hình ảnh trước khi Tuấn Minh chết, nắm chặt lấy tay dặn dò Từ Thái Sâm thay ông ấy chăm sóc cho vợ con vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Cảnh tượng đau lòng đó, có lẽ cả đời này Từ Thái Sâm cũng không quên được.
Chuyện mà không ai ngờ chính là Mộng Cầm lại tìm đến.
“Bà đến để đây làm gì? Không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình sao?” Đàm Lê Giai là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi đến… muốn thắp cho Tuấn Minh một nén hương…”
“Tôi nghĩ bà nên hỏi Khánh Dung đi. Nếu con bé đồng ý, chúng tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Từ Khánh Dung không nói gì. Cô không có quyền quyết định thay người đã khuất. Dù sao Mộng Cầm cũng đã đến đây thì cứ để bà ấy thắp hương cho cha cô vậy.
“Mọi người ra ngoài xe trước đi. Một lát nữa con sẽ ra sau.” Từ Khánh Dung quay sang nói với Đàm Lê Giai.
Cô đốt nén hương đưa cho Mộng Cầm. Bà ấy đứng trước mộ rất lâu, nói thầm trong miệng, nước mắt cũng từ từ chảy xuống đẫm cả hai gò má.
Từ Khánh Dung đứng ở phía sau, an tĩnh cúi đầu. Cho đến khi mặt trời lên cao, Mộng Cầm mới bảo cô vào bên trong ngồi tránh nắng.
“Con uống nước đi.” Mộng Cầm đưa chai nước suối cho Từ Khánh Dung.
Cô nhận lấy, khách sáo đáp lại: “Cảm ơn bà.”
Từ Khánh Dung chưa từng gọi Mộng Cầm một tiếng mẹ. Bà cũng biết mình không có tư cách để nghe tiếng gọi thiêng liêng đó từ cô. Mộng Cầm quyết định sẽ trở về Mỹ sinh sống, vé máy bay cũng đã lấy, thời gian khởi hành là vào sáng ngày hôm sau.
“Khánh Dung, mẹ xin lỗi…”
Trước khi rời đi, bà muốn đến để xin lỗi Từ Khánh Dung. Không phải vì muốn nhận sự tha thứ từ cô, mà để giải thoát cho lương tâm của chính mình.
“Mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Mẹ hèn nhát trốn tránh, vứt bỏ con lại để đi tìm cuộc sống tốt hơn. Mẹ biết bản thân đã nói những lời tổn thương con, Khánh Dung… cho mẹ xin lỗi.”
Mộng Cầm lấy khăn lau nước mắt, đến ngay cả can đảm nhìn thẳng vào Từ Khánh Dung bà cũng không có. Cô ngồi bên cạnh bà, đặt tay lên bụng, đối với Từ Khánh Dung mà nói, quá khứ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nếu nói không trách Mộng Cầm đã bỏ rơi mình thì là Từ Khánh Dung nói dối, nhưng cô chẳng hề hận bà. Duyên phận đã đưa cô đến với nhà họ Từ, ít nhất thì ông trời cũng không bạc đãi, cho cô một gia đình hoàn chỉnh.
Dù có những lúc Từ Khánh Dung cảm thấy mệt mỏi, bế tắc, lẻ loi trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng sau tất cả, họ vẫn nuôi nấng, dưỡng dục cô nên người.
“Thật ra mỗi người đều có một cách riêng để đối diện với hoàn cảnh. Thời gian cũng đã qua lâu như vậy rồi. Bà xem, tôi vẫn lớn lên khỏe mạnh, có gia đình quan tâm, cho nên… bà cũng đừng tự trách mình nữa.”
Từ Khánh Dung biết ngày mai Mộng Cầm trở về Mỹ. Sau này có lẽ hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, cho nên cô chúc bà đi đường bình an, rồi nói lời chào tạm biệt với bà.
Trở về nhà, Từ Khánh Dung đã thấy Đàm Lê Giai cùng dì Trần nấu cho cô một nồi cháo chim bồ câu lớn để tẩm bổ.
Gần đây cô cũng thường xuyên nói chuyện với Đàm Lê Giai. Bà thay đổi rất nhiều so với lúc trước, Từ Khánh Dung dần cảm nhận được sự ấm áp của một người mẹ dành cho đứa con gái của mình.
Cô bàn bạc với Từ Thái Sâm và Đàm Lê Giai cùng dọn về biệt thự sống. Ban đầu hai người còn e ngại, nhưng sau đó đã bị cô thuyết phục mà đồng ý.
“Nếu như Khánh An có thể gả cho Thái Khang thì thật tốt. Anh ấy là người có trách nhiệm, con tin nhà họ Phương sẽ không để chị ấy thiệt thòi đâu.”
“Mẹ cũng biết là như vậy. Nhưng mà cuộc hôn nhân không có tình yêu nuôi dưỡng, mẹ sợ… chẳng kéo dài được lâu.”
Từ Khánh Dung thấy Đàm Lê Giai nói phải. Trước đây cô và Tống Duật cũng giống như vậy, cố chấp dẫn đến vỡ tan tành.
Buổi chiều, Từ Thái Sâm bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
Người gọi đến tự xưng là con dâu của người chị gái sống ở quê của cha ruột Từ Khánh Dung. Từ Thái Sâm ngẫm lại một lúc mới nhớ đến trước đây Tuấn Minh từng kể mình còn có một người chị gái.
Người kia nói mẹ chồng cô muốn gặp lại Từ Khánh Dung. Từ Thái Sâm kể lại với cô, nhưng cũng không ủng hộ việc cô về quê, dù sao Từ Khánh Dung cũng đang mang thai, đi lại đường xa sẽ gặp nhiều bất tiện.
Sáng hôm sau, một bưu phẩm được gửi đến nhà họ Từ. Bên trong là ảnh chụp chung giữa Tuấn Minh và một người phụ nữ. Người này đoán chừng là bác gái ruột của Từ Khánh Dung.
Kèm theo đó còn có vài bức thư là bút tích của cha cô khi còn trẻ. Người bác kia rất mong được gặp Từ Khánh Dung lấy một lần. Cô suy nghĩ một hồi, quyết định ngày mai sẽ về đó chơi vài ngày, nhân tiện hít thở chút không khí ở làng quê trong trẻo, thanh bình.
Danh sách chương