Ca phẫu thuật của Từ Thái Sâm thành công ngoài sức mong đợi, ai nấy đều thở dài nhẹ nhõm, hi vọng sau khi luyện tập phục hồi, ông có thể đi lại như bình thường.
Chuyện Từ Khánh Dung có thai đã không còn giấu được bất kỳ ai nữa. Từ Thái Sâm biết gia đình mình sắp có thêm thành viên mới thì rất vui. Ông cũng trông ngóng có cháu ngoại từ rất lâu rồi. Lần trước Từ Khánh Dung sảy thai, tuy ông chẳng có lấy một phần lỗi nhưng đã tự dằn vặt mình suốt một thời gian dài.
Ông không quan tâm đứa trẻ là con của Tống Duật, càng không quản những khó khăn, vất vả về sau này. Quan trọng là Từ Khánh Dung cảm thấy hạnh phúc vì sự hiện diện của đứa trẻ.
Cô đã dọn về Từ gia sống, người mà cô lo lắng nhất là dì Trần. Tạm thời bà có thể ở cạnh cô, nhưng đến lúc Từ Thái Sâm xuất viện, nhà nhỏ đông người, không biết nên làm thế nào nữa.
Dì Trần có một cô con gái ở dưới quê. Chỉ là cô ấy đã đi lấy chồng, mà bên nhà chồng vốn chẳng khá giả gì. Gia đình từ trên xuống dưới cả thảy sáu người, hai đứa con nhỏ còn đang đi học, chuyện lớn chuyện bé trong nhà đều do một tay người chồng gánh vác. Dì Trần nghĩ cho con gái, tự biết mình là gánh nặng nên mới nán lại thành phố mưu sinh, một thân lo liệu lúc tuổi về già.
“Khánh Dung, hôm trước cháu nói thèm ăn cam. Dì mới mua cam này, có cả việt quất và mơ nữa.”
Bà xách vào một giỏ trái cây lớn, ngoài trái cây còn có tổ yến và mấy lon sữa dành cho bà bầu. Nhìn thôi đã biết toàn là đồ đắt tiền, ngay cả trái cây cũng là loại nhập khẩu và đặt theo yêu cầu, được nhân viên đóng gói vô cùng cẩn thận.
“Dì Trần, những thứ này là dì mua sao?” Từ Khánh Dung ngờ vực hỏi.
Mua nhiều như vậy, hơn nữa còn toàn là đồ tốt, dì Trần đương nhiên không đủ khả năng. Biết mình không thể qua mặt được Từ Khánh Dung, bà đành nói thật:
“Toàn bộ đều là Tống Duật mua đó. Dì chỉ vô tình nói cháu thèm ăn trái cây chua, thế là sáng nay nó liền mang một giỏ lớn, đưa cho dì.”
“Còn dặn… dì đừng nói với cháu là nó mua những thứ này.”
Dì Trần thấy Từ Khánh Dung trầm ngâm không nói gì. Bà nắm lấy bàn tay cô, thật lòng khuyên nhủ:
“Khánh Dung, cháu cũng đừng bài xích với Tống Duật quá. Dì thấy… dù sao nó cũng là cha của đứa trẻ. Nếu thật sự hai đứa không còn tình cảm đã đành, vậy cũng nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, đừng cự tuyệt sự quan tâm của thằng bé.”
“Cháu hiểu ạ.” Từ Khánh Dung khẽ gật đầu, cô ngừng lại một lúc, lại nói:
“Nếu như dì gặp Tống Duật thì thay cháu cảm ơn anh ấy một tiếng.”
Từ Khánh Dung ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây. Đợi chiều mát cô sẽ vào bệnh viện thăm Từ Thái Sâm. Dì Trần thấy cô ăn ngon miệng, liền gọi điện thoại kể cho Tống Duật.
Chỉ nhờ một câu chuyện nhỏ nhặt cũng khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên. Tống Duật dựa lưng vào thành ghế, khóe môi chầm chậm cong lên. Từ Khánh Dung biết là đồ hắn mua nhưng không từ chối, nghĩ đến thôi đã có thể khiến hắn cười vui cả ngày rồi.
Tống Duật mở ngăn kéo, đem giấy sở hữu nhà đất đặt lên trên bàn làm việc.
Căn biệt thự Từ Khánh Dung thông qua người môi giới mà Phương Mỹ Anh giới thiệu là chính Tống Duật đứng đằng sau mua lại. Ban đầu hắn đã muốn giúp đỡ Từ Thái Sâm chi phí làm phẫu thuật, nhưng nghĩ chắc chắn sẽ bị Từ Khánh Dung từ chối nên mới đưa ra hạ sách này.
Bây giờ, hắn muốn trả lại căn biệt thự cho cô. Như thỏa thuận ly hôn lúc trước, Tống Duật mong hai mẹ con Từ Khánh Dung sau này có thể sống ở một nơi thoải mái một chút.
Hắn từ Tống thị, lái xe đến Từ gia. Tranh thủ lúc Từ Khánh Dung chưa vào bệnh viện thăm cha, nói chuyện với cô về căn biệt thự.
“Tôi không thể nhận được. Tống Duật, trước đây căn biệt thự thuộc sở hữu của tôi, tôi bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho cha. Dù là anh hay ai khác mua cũng vậy thôi. Căn biệt thự đó giờ đây đã là của anh rồi.”
“Khánh Dung, em cứ nhận đi. Anh đảm bảo sẽ không ràng buộc bất kỳ điều kiện nào cả. Xem như là vì đứa bé.”
Tống Duật còn nhắc đến dì Trần. Hi vọng cô vẫn sẽ ở bên cạnh bà, để bà có một nơi nương tựa. Sau này nếu muốn, Từ Khánh Dung cũng có thể đón cả nhà họ Từ về đó sống cùng.
Người đàn ông đang ngồi đối diện với Từ Khánh Dung có một sự thay đổi mà cô không thể diễn tả thành lời. Tận sâu trong đáy lòng bất giác dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ. Từ Khánh Dung cố nén cảm xúc của mình, cô thả lỏng người, đưa tay vuốt nhẹ chiếc bụng đang nhô lên sau lớp áo rộng.
Tống Duật suy nghĩ thấu đáo cho đứa trẻ, Từ Khánh Dung không còn lý do để từ chối.
“Cảm ơn anh, Tống Duật…”
“Sau này nếu có khó khăn cứ tìm đến anh. Cứ xem anh như một người bạn cũng được.”
Chữ bạn thốt ra từ miệng Tống Duật, chính bản thân hắn cũng cảm thấy đau nhói.
Hai người, từ giờ chỉ có thể nói chuyện khách sáo như vậy. Tống Duật không dám đòi hỏi gì, chỉ mong mỗi lần Từ Khánh Dung gặp mình, đều có thể chào hỏi đôi ba câu như những người bạn.
Chuyện Từ Khánh Dung có thai đã không còn giấu được bất kỳ ai nữa. Từ Thái Sâm biết gia đình mình sắp có thêm thành viên mới thì rất vui. Ông cũng trông ngóng có cháu ngoại từ rất lâu rồi. Lần trước Từ Khánh Dung sảy thai, tuy ông chẳng có lấy một phần lỗi nhưng đã tự dằn vặt mình suốt một thời gian dài.
Ông không quan tâm đứa trẻ là con của Tống Duật, càng không quản những khó khăn, vất vả về sau này. Quan trọng là Từ Khánh Dung cảm thấy hạnh phúc vì sự hiện diện của đứa trẻ.
Cô đã dọn về Từ gia sống, người mà cô lo lắng nhất là dì Trần. Tạm thời bà có thể ở cạnh cô, nhưng đến lúc Từ Thái Sâm xuất viện, nhà nhỏ đông người, không biết nên làm thế nào nữa.
Dì Trần có một cô con gái ở dưới quê. Chỉ là cô ấy đã đi lấy chồng, mà bên nhà chồng vốn chẳng khá giả gì. Gia đình từ trên xuống dưới cả thảy sáu người, hai đứa con nhỏ còn đang đi học, chuyện lớn chuyện bé trong nhà đều do một tay người chồng gánh vác. Dì Trần nghĩ cho con gái, tự biết mình là gánh nặng nên mới nán lại thành phố mưu sinh, một thân lo liệu lúc tuổi về già.
“Khánh Dung, hôm trước cháu nói thèm ăn cam. Dì mới mua cam này, có cả việt quất và mơ nữa.”
Bà xách vào một giỏ trái cây lớn, ngoài trái cây còn có tổ yến và mấy lon sữa dành cho bà bầu. Nhìn thôi đã biết toàn là đồ đắt tiền, ngay cả trái cây cũng là loại nhập khẩu và đặt theo yêu cầu, được nhân viên đóng gói vô cùng cẩn thận.
“Dì Trần, những thứ này là dì mua sao?” Từ Khánh Dung ngờ vực hỏi.
Mua nhiều như vậy, hơn nữa còn toàn là đồ tốt, dì Trần đương nhiên không đủ khả năng. Biết mình không thể qua mặt được Từ Khánh Dung, bà đành nói thật:
“Toàn bộ đều là Tống Duật mua đó. Dì chỉ vô tình nói cháu thèm ăn trái cây chua, thế là sáng nay nó liền mang một giỏ lớn, đưa cho dì.”
“Còn dặn… dì đừng nói với cháu là nó mua những thứ này.”
Dì Trần thấy Từ Khánh Dung trầm ngâm không nói gì. Bà nắm lấy bàn tay cô, thật lòng khuyên nhủ:
“Khánh Dung, cháu cũng đừng bài xích với Tống Duật quá. Dì thấy… dù sao nó cũng là cha của đứa trẻ. Nếu thật sự hai đứa không còn tình cảm đã đành, vậy cũng nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, đừng cự tuyệt sự quan tâm của thằng bé.”
“Cháu hiểu ạ.” Từ Khánh Dung khẽ gật đầu, cô ngừng lại một lúc, lại nói:
“Nếu như dì gặp Tống Duật thì thay cháu cảm ơn anh ấy một tiếng.”
Từ Khánh Dung ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây. Đợi chiều mát cô sẽ vào bệnh viện thăm Từ Thái Sâm. Dì Trần thấy cô ăn ngon miệng, liền gọi điện thoại kể cho Tống Duật.
Chỉ nhờ một câu chuyện nhỏ nhặt cũng khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên. Tống Duật dựa lưng vào thành ghế, khóe môi chầm chậm cong lên. Từ Khánh Dung biết là đồ hắn mua nhưng không từ chối, nghĩ đến thôi đã có thể khiến hắn cười vui cả ngày rồi.
Tống Duật mở ngăn kéo, đem giấy sở hữu nhà đất đặt lên trên bàn làm việc.
Căn biệt thự Từ Khánh Dung thông qua người môi giới mà Phương Mỹ Anh giới thiệu là chính Tống Duật đứng đằng sau mua lại. Ban đầu hắn đã muốn giúp đỡ Từ Thái Sâm chi phí làm phẫu thuật, nhưng nghĩ chắc chắn sẽ bị Từ Khánh Dung từ chối nên mới đưa ra hạ sách này.
Bây giờ, hắn muốn trả lại căn biệt thự cho cô. Như thỏa thuận ly hôn lúc trước, Tống Duật mong hai mẹ con Từ Khánh Dung sau này có thể sống ở một nơi thoải mái một chút.
Hắn từ Tống thị, lái xe đến Từ gia. Tranh thủ lúc Từ Khánh Dung chưa vào bệnh viện thăm cha, nói chuyện với cô về căn biệt thự.
“Tôi không thể nhận được. Tống Duật, trước đây căn biệt thự thuộc sở hữu của tôi, tôi bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho cha. Dù là anh hay ai khác mua cũng vậy thôi. Căn biệt thự đó giờ đây đã là của anh rồi.”
“Khánh Dung, em cứ nhận đi. Anh đảm bảo sẽ không ràng buộc bất kỳ điều kiện nào cả. Xem như là vì đứa bé.”
Tống Duật còn nhắc đến dì Trần. Hi vọng cô vẫn sẽ ở bên cạnh bà, để bà có một nơi nương tựa. Sau này nếu muốn, Từ Khánh Dung cũng có thể đón cả nhà họ Từ về đó sống cùng.
Người đàn ông đang ngồi đối diện với Từ Khánh Dung có một sự thay đổi mà cô không thể diễn tả thành lời. Tận sâu trong đáy lòng bất giác dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ. Từ Khánh Dung cố nén cảm xúc của mình, cô thả lỏng người, đưa tay vuốt nhẹ chiếc bụng đang nhô lên sau lớp áo rộng.
Tống Duật suy nghĩ thấu đáo cho đứa trẻ, Từ Khánh Dung không còn lý do để từ chối.
“Cảm ơn anh, Tống Duật…”
“Sau này nếu có khó khăn cứ tìm đến anh. Cứ xem anh như một người bạn cũng được.”
Chữ bạn thốt ra từ miệng Tống Duật, chính bản thân hắn cũng cảm thấy đau nhói.
Hai người, từ giờ chỉ có thể nói chuyện khách sáo như vậy. Tống Duật không dám đòi hỏi gì, chỉ mong mỗi lần Từ Khánh Dung gặp mình, đều có thể chào hỏi đôi ba câu như những người bạn.
Danh sách chương