“Con đi làm cực khổ nuôi cái nhà này, chỉ lỡ ăn vài muỗng cháo nhưng mẹ lại cằn nhằn cháo này nấu cho Từ Khánh Dung. Từ bao giờ mẹ lại xem trọng đứa con nuôi kia hơn chính con ruột mình vậy?”
Từ Khánh An đến bệnh viện thăm Từ Thái Sâm, nhìn thấy còn thố cháo yến còn nguyên, đói bụng nên mới ăn vài muỗng. Kết quả, Đàm Lê Giai lại nói cháo này nấu để Từ Khánh Dung tẩm bổ, cho nên cô ta mới bức xúc mà to tiếng với bà.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, sao lại vì một chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau như vậy?” Từ Thái Sâm lên tiếng hòa giải, nhưng chẳng thể làm Từ Khánh An nguôi ngoai được.
“Ba mẹ con là của nó, bây giờ phòng của con cũng là của nó. Như ba nói, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nhưng vì Từ Khánh Dung mẹ lại nói nặng nói nhẹ với con. Rốt cuộc các người có nghĩ đến cảm xúc đứa con gái này nữa không?”
Từ Khánh An giọng run run như sắp khóc, cô ta chạy khỏi phòng bệnh của Từ Thái Sâm, tìm một góc hành lang vắng đứng để bình ổn tâm trạng. Tại sao ai cũng quan tâm Từ Khánh Dung hơn cô ta? Từ Khánh An tự hỏi, rốt cuộc cô ta thua người con gái đó ở điểm nào chứ?
Nghĩ đến việc Từ Khánh Dung là em gái ruột của Cố Bắc Thành, Từ Khánh An cảm thấy được an ủi phần nào. Ai người họ không đến được với nhau, có phải cô ta vẫn còn cơ hội không?
Nghe nói Cố Bắc Thành cũng đang ở bệnh viện này. Từ Khánh An không biết đang nghĩ cái gì, lại tìm đến phòng bệnh của anh.
Cố Bắc Thành đang ngồi một mình trên giường, Từ Khánh An đẩy nhẹ cửa, bước vào.
“Bắc Thành.”
Bây giờ anh không muốn gặp ai, càng không nghĩ Từ Khánh An sẽ đến đây gặp mình. Trước nay Cố Bắc Thành chưa từng có cảm tình với cô ta, thêm với tâm trạng tồi tệ như hiện tại, gặp người là nổi cáu.
“Cô vào đây làm gì? Ra ngoài.”
Môi anh nhợt nhạt, da bong tróc vì thiếu nước. Bộ dạng của Cố Bắc Thành, người không ra người, ma không ra ma, ai nhìn cũng thấy xót.
Từ Khánh An siết chặt mấy đầu ngón tay, không nhịn được mà nhếch môi cười khẩy:
“Anh nhìn bộ dạng của anh đi, vì cái gì phải đày đọa bản thân mình? Vì phát hiện Từ Khánh Dung là em gái ruột của mình nên mới suy sụp thành ra như vậy? Trên đời nay thiếu cô gái để anh yêu sao, hà cớ gì cứ vì mãi một người.”
“Liên quan gì đến cô? Từ Khánh An cô cút đi, chuyện của tôi không khiến cô xía vào.”
Cố Bắc Thành trừng mắt, nghiến răng hất văng chiếc ly thủy tinh trên đầu tủ cạnh giường. Từ Khánh An giật mình lùi lại phía sau, nghe thấy người đàn ông kia gằn lên giận dữ:
“Cô cút đi, mau cút ra ngoài cho tôi.”
Vốn tâm trạng đang cực kỳ tệ hại, lại chịu thêm sự ghẻ lạnh của Cố Bắc Thành, Từ Khánh An rưng rưng nước mắt nhìn anh, quay phắt người đi ra khỏi phòng bệnh.
Phương Mỹ Anh cầm theo hộp cơm đứng ngay trước cửa, chứng kiến toàn bộ. Hít sâu vào một hơi, cô bước vào trong phòng.
“Còn chưa đi? Từ Khánh An, sao cô còn dai hơn đỉa vậy?”
“Là em… Mỹ Anh.”
Cố Bắc Thành ngước lên nhìn Phương Mỹ Anh, gương mặt vẫn không dịu đi bớt, hầm hầm đáng sợ. Căn bản cho dù là ai cũng khiến anh khó chịu và không muốn nói chuyện vào lúc này.
“Anh muốn yên tĩnh, em về đi.” Lời nói dịu hơn lúc nói với Từ Khánh An.
Phương Mỹ Anh vẫn liều lĩnh bước đến, đổi lại là cái nhíu mày từ anh.
“Bắc Thành, em mang cơm đến, anh ăn một chút đi. Nghe nói cả ngày hôm nay anh không chịu ăn uống gì.”
“Anh bảo em về đi mà?” Giọng nói gia tăng thêm chút lực.
“Ui cha…”
Phương Mỹ Anh đặt hộp cơm lên bàn, không may vì lời nói của Cố Bắc Thành làm cho giật mình. Cô ấy lùi lại phía sau liền giẫm phải mảnh thủy tinh từ chiếc ly vỡ.
Cô chỉ xỏ một đôi dép mỏng. Mảnh thủy tinh xuyên qua đế dép, cứa vào chân. Máu nhỏ giọt xuống sàn.
“Em… em không làm phiền anh. Bắc Thành, anh nhớ phải ăn cơm đó. Em về luôn đây.”
Phương Mỹ Anh toan quay người, khập khiễng rời đi. Nhưng cô còn chưa bước được ba bước, cả cơ thể đã bị nhấc bổng lên, đặt ngồi lên giường.
“Ngồi đây đi, anh đi tìm bác sĩ băng bó cho em.”
…
Từ Khánh An khóc thêm một trận, lúc ra khỏi nhà vệ sinh không ngờ lại đụng trúng Phương Thái Khang.
“Làm sao vậy? Vừa mới khóc sao?” Anh rút ra trong túi một chiếc khăn mùi xoa, đưa đến trước mặt cô ta.
Phương Thái Khang “hộ tống” Phương Mỹ Anh đến bệnh viện. Vì đứa em gái ngốc của anh nhìn thấy người ta tương tư đến đổ bệnh, liền muốn nấu cơm mang vào săn sóc.
Anh đứng bên ngoài, chứng kiến Từ Khánh An từ trong phòng bệnh của Cố Bắc Thành đi ra, hai mắt đỏ quạch, đi được vài bước, nước mắt đã chảy xuống, cho nên mới cố tình đi theo cô ta, đợi bên ngoài hành lang gần nhà vệ sinh. Từ Khánh An vào trong đó đứng khóc cũng hơn hai mươi phút đồng hồ.
“Phụ nữ trên đời thật khó hiểu, cứ phải bi lụy vì một người đàn ông không yêu mình. Từ Khánh An, cô nói xem như vậy có phải rất ngốc không?”
“Đang mỉa mai tôi sao? Phương Thái Khang, anh thì biết cái gì?”
Từ Khánh An đến bệnh viện thăm Từ Thái Sâm, nhìn thấy còn thố cháo yến còn nguyên, đói bụng nên mới ăn vài muỗng. Kết quả, Đàm Lê Giai lại nói cháo này nấu để Từ Khánh Dung tẩm bổ, cho nên cô ta mới bức xúc mà to tiếng với bà.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, sao lại vì một chuyện nhỏ nhặt này mà cãi nhau như vậy?” Từ Thái Sâm lên tiếng hòa giải, nhưng chẳng thể làm Từ Khánh An nguôi ngoai được.
“Ba mẹ con là của nó, bây giờ phòng của con cũng là của nó. Như ba nói, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt nhưng vì Từ Khánh Dung mẹ lại nói nặng nói nhẹ với con. Rốt cuộc các người có nghĩ đến cảm xúc đứa con gái này nữa không?”
Từ Khánh An giọng run run như sắp khóc, cô ta chạy khỏi phòng bệnh của Từ Thái Sâm, tìm một góc hành lang vắng đứng để bình ổn tâm trạng. Tại sao ai cũng quan tâm Từ Khánh Dung hơn cô ta? Từ Khánh An tự hỏi, rốt cuộc cô ta thua người con gái đó ở điểm nào chứ?
Nghĩ đến việc Từ Khánh Dung là em gái ruột của Cố Bắc Thành, Từ Khánh An cảm thấy được an ủi phần nào. Ai người họ không đến được với nhau, có phải cô ta vẫn còn cơ hội không?
Nghe nói Cố Bắc Thành cũng đang ở bệnh viện này. Từ Khánh An không biết đang nghĩ cái gì, lại tìm đến phòng bệnh của anh.
Cố Bắc Thành đang ngồi một mình trên giường, Từ Khánh An đẩy nhẹ cửa, bước vào.
“Bắc Thành.”
Bây giờ anh không muốn gặp ai, càng không nghĩ Từ Khánh An sẽ đến đây gặp mình. Trước nay Cố Bắc Thành chưa từng có cảm tình với cô ta, thêm với tâm trạng tồi tệ như hiện tại, gặp người là nổi cáu.
“Cô vào đây làm gì? Ra ngoài.”
Môi anh nhợt nhạt, da bong tróc vì thiếu nước. Bộ dạng của Cố Bắc Thành, người không ra người, ma không ra ma, ai nhìn cũng thấy xót.
Từ Khánh An siết chặt mấy đầu ngón tay, không nhịn được mà nhếch môi cười khẩy:
“Anh nhìn bộ dạng của anh đi, vì cái gì phải đày đọa bản thân mình? Vì phát hiện Từ Khánh Dung là em gái ruột của mình nên mới suy sụp thành ra như vậy? Trên đời nay thiếu cô gái để anh yêu sao, hà cớ gì cứ vì mãi một người.”
“Liên quan gì đến cô? Từ Khánh An cô cút đi, chuyện của tôi không khiến cô xía vào.”
Cố Bắc Thành trừng mắt, nghiến răng hất văng chiếc ly thủy tinh trên đầu tủ cạnh giường. Từ Khánh An giật mình lùi lại phía sau, nghe thấy người đàn ông kia gằn lên giận dữ:
“Cô cút đi, mau cút ra ngoài cho tôi.”
Vốn tâm trạng đang cực kỳ tệ hại, lại chịu thêm sự ghẻ lạnh của Cố Bắc Thành, Từ Khánh An rưng rưng nước mắt nhìn anh, quay phắt người đi ra khỏi phòng bệnh.
Phương Mỹ Anh cầm theo hộp cơm đứng ngay trước cửa, chứng kiến toàn bộ. Hít sâu vào một hơi, cô bước vào trong phòng.
“Còn chưa đi? Từ Khánh An, sao cô còn dai hơn đỉa vậy?”
“Là em… Mỹ Anh.”
Cố Bắc Thành ngước lên nhìn Phương Mỹ Anh, gương mặt vẫn không dịu đi bớt, hầm hầm đáng sợ. Căn bản cho dù là ai cũng khiến anh khó chịu và không muốn nói chuyện vào lúc này.
“Anh muốn yên tĩnh, em về đi.” Lời nói dịu hơn lúc nói với Từ Khánh An.
Phương Mỹ Anh vẫn liều lĩnh bước đến, đổi lại là cái nhíu mày từ anh.
“Bắc Thành, em mang cơm đến, anh ăn một chút đi. Nghe nói cả ngày hôm nay anh không chịu ăn uống gì.”
“Anh bảo em về đi mà?” Giọng nói gia tăng thêm chút lực.
“Ui cha…”
Phương Mỹ Anh đặt hộp cơm lên bàn, không may vì lời nói của Cố Bắc Thành làm cho giật mình. Cô ấy lùi lại phía sau liền giẫm phải mảnh thủy tinh từ chiếc ly vỡ.
Cô chỉ xỏ một đôi dép mỏng. Mảnh thủy tinh xuyên qua đế dép, cứa vào chân. Máu nhỏ giọt xuống sàn.
“Em… em không làm phiền anh. Bắc Thành, anh nhớ phải ăn cơm đó. Em về luôn đây.”
Phương Mỹ Anh toan quay người, khập khiễng rời đi. Nhưng cô còn chưa bước được ba bước, cả cơ thể đã bị nhấc bổng lên, đặt ngồi lên giường.
“Ngồi đây đi, anh đi tìm bác sĩ băng bó cho em.”
…
Từ Khánh An khóc thêm một trận, lúc ra khỏi nhà vệ sinh không ngờ lại đụng trúng Phương Thái Khang.
“Làm sao vậy? Vừa mới khóc sao?” Anh rút ra trong túi một chiếc khăn mùi xoa, đưa đến trước mặt cô ta.
Phương Thái Khang “hộ tống” Phương Mỹ Anh đến bệnh viện. Vì đứa em gái ngốc của anh nhìn thấy người ta tương tư đến đổ bệnh, liền muốn nấu cơm mang vào săn sóc.
Anh đứng bên ngoài, chứng kiến Từ Khánh An từ trong phòng bệnh của Cố Bắc Thành đi ra, hai mắt đỏ quạch, đi được vài bước, nước mắt đã chảy xuống, cho nên mới cố tình đi theo cô ta, đợi bên ngoài hành lang gần nhà vệ sinh. Từ Khánh An vào trong đó đứng khóc cũng hơn hai mươi phút đồng hồ.
“Phụ nữ trên đời thật khó hiểu, cứ phải bi lụy vì một người đàn ông không yêu mình. Từ Khánh An, cô nói xem như vậy có phải rất ngốc không?”
“Đang mỉa mai tôi sao? Phương Thái Khang, anh thì biết cái gì?”
Danh sách chương