“Bác sĩ, làm ơn hãy cứu chồng tôi đi mà. Ông ấy không thể bị liệt suốt đời được, tôi cầu xin ông đấy bác sĩ, xin ông làm ơn làm phước…”
“Mẹ! Đủ rồi. Mẹ có thể bình tĩnh lại được không?”
Từ Khánh An kéo tay Đàm Lê Giai đang bấu víu lấy bác sĩ. Bà ta không ngừng khóc lóc cầu xin, mặc cho bác sĩ đang khó xử mà quay mặt đi chỗ khác.
“Năng lực của chúng tôi chỉ có hạn, hơn nữa, cơ sở vật chất cũng không đảm bảo. Mong chị hiểu cho…”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng chầm chậm giải thích. Từ Thái Sâm bị liệt, khả năng chữa lành để đi lại như bình thường rất thấp, quan trọng phải cần có bác sĩ chuyên môn cao can thiệp, quá trình lâu dài, mức chi phí điều trị tương đối khủng, chưa chắc phía người nhà của bệnh nhân đã có thể lo liệu.
Chuyện này đương nhiên là cú sốc lớn với Từ Thái Sâm, nhưng mà ở trước mặt mọi người, ông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Không sao, già cả rồi, bị liệt hay không cũng như nhau cả. Lê Giai, bà cứ ủ rũ như thế được gì? Muốn tôi thêm lo lắng sao?”
“Làm sao mà được? Bằng mọi cách nhất định phải chữa trị. Ông không được nản lòng, nhất định sau này ông vẫn còn cơ hội đi lại được mà.” Đàm Lê Giai nắm lấy tay chồng, hai mắt ướt nhòe nước. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện để chăm sóc Từ Thái Sâm, bà ta đã tiều tụy đi không ít.
Từ Khánh Dung đứng ở một bên, nhìn ánh mắt đờ đẫn của cha mình, đáy lòng nổi lên cảm giác chua xót. Tuy rằng Từ Thái Sâm không nói ra nhưng cô có thể hiểu những thứ mà ông đang phải âm thầm chịu đựng. Có ai lại muốn quãng đời còn lại của mình gắn liền với chiếc xe lăn, làm cái gì cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác cơ chứ?
Nhưng chưa kể đến chi phí phẫu thuật và quá trình phục hồi ngoài tầm với đối với gia đình nhà họ Từ, việc tìm được bác sĩ giỏi có khả năng đảm nhận trường hợp của Từ Thái Sâm đã là cả một vấn đề nan giải.
“Anh sẽ giúp em tìm bác sĩ chữa trị cho chú Từ. Chi phí chữa trị cũng không thành vấn đề.Khánh Dung, em cứ yên tâm.”
Cố Bắc Thành chạy đến tận bệnh viện, quan tâm từng chút một đến tình hình của Từ Thái Sâm. Cho dù bị Từ Khánh Dung xa lánh, anh vẫn không để ý, một mực nói với cô bản thân làm như vậy đều vì xem cô là bạn tốt.
Tâm ý anh dành cho mình, sao Từ Khánh Dung có thể không hiểu được? Cô không thể nhận, căn bản vì không có tư cách, càng không thể biến mình thành một con người trơ trẽn, lợi dụng tình cảm của người khác được.
“Cảm ơn anh, chỉ là… chuyện này em sẽ tự tìm cách xoay sở. Bắc Thành, xem như em nhận tấm lòng của anh, nhưng anh đừng đối tốt với em như vậy nữa, em thật sự thấy rất khó xử.” Từ Khánh Dung cúi thấp đầu, giọng nói khổ sở gần như vô lực.
Cô cảm ơn Cố Bắc Thành một lần nữa, vì đã đến đây thăm cha của mình. Trời cũng đã tối, cô liền tìm cách nhắc khéo anh mau trở về nhà.
Sợ rằng để Mộng Cầm biết được anh đến bệnh viện tìm Từ Khánh Dung sẽ suy đoán linh tinh, lại cho rằng cô không giữ lời hứa mà gây khó dễ nữa.
Cuộc sống của Từ Khánh Dung đang rối tung cả lên, có thể tránh bớt được việc nào thì tốt việc đó.
Cố Bắc Thành để lại thố cháo bồ câu còn nóng, dặn Từ Khánh Dung phải ăn uống đầy đủ để dưỡng sức. Anh rời khỏi bệnh viện, lòng nặng trĩu. Nhận sự giúp đỡ của anh khó khăn đến vậy sao? Nếu biết trước cô sẽ cự tuyệt mình, thà rằng trước đây Cố Bắc Thành không thổ lộ tình cảm với cô nữa.
Phương Mỹ Anh lái xe từ phòng tranh vào đến bệnh viện, trên đường còn ghé mua ít trái cây mang đến cho Từ Thái Sâm. Dì Trần cũng vừa mới vào, bởi vì mấy ngày nay Từ Khánh Dung không về biệt thự nên bà vô cùng lo lắng, cuối cùng đã không thể ngồi yên được nữa.
“Cậu đã ăn gì chưa? Khánh Dung, cậu đang mang thai, ít nhiều cũng phải nghĩ cho đứa bé, đừng tự ngược đãi bản thân có được không?”
“Ừ, tớ đã ăn cháo mà dì Trần mang vào rồi. Mỹ Anh, cậu yên tâm, tớ sẽ không để bản thân ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
“Còn cái này… là của Bắc Thành mới mang vào.” Từ Khánh Dung chỉ vào thố cháo trên bàn và giải thích. Có lẽ Phương Mỹ Anh nhìn thấy nó nên mới tưởng cô không chịu ăn uống đàng hoàng.
“À… ra là vậy.” Phương Mỹ Anh gật gật, cố gắng nén tiếng thở dài.
Cha của cô ấy cũng đang tận dụng mọi mối quan hệ, tìm kiếm bác sĩ giỏi có thể giúp đỡ Từ Thái Sâm. Tuy rằng cơ hội không cao, nhưng còn nước còn tát, không thể nhu nhược mà từ bỏ.
Từ Khánh Dung còn muốn ở lại bệnh viện để tiện theo dõi Từ Thái Sâm, nhưng Phương Mỹ Anh nhất quyết bắt cô trở về nhà cùng dì Trần. Cô cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể ngày qua ngày, vật vờ ngủ tạm ở trong này được.
Mấy hôm rồi Từ Khánh Dung mới có một giấc ngủ đàng hoàng trên chiếc giường êm ái. Vừa nằm xuống được một lúc, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ.
“Dì Trần, Khánh Dung đã ngủ chưa?”
“Đã tắt đèn ngủ lâu lắm rồi. Sao giờ này cháu còn sang đây hả?”
“Cháu… cháu nhớ cô ấy.”
Bốn chữ kèm theo một nụ cười nhạt, nhưng là cả một sự tiếc nuối. Bên ngoài trời còn mưa lâm râm, Tống Duật cởi chiếc áo khoác vương vãi những vệt nước, để tạm lên chiếc ghế sofa trong phòng khách.
“Cháu lên đó một lát, chỉ một lát thôi.”
“Này, đừng đánh thức con bé dậy. Khánh Dung… hiện tại nó đang rất mệt mỏi, đừng để con bé phải cảm thấy áp lực nữa.”
“Cháu biết mà. Cháu chỉ nhìn cô ấy ngủ một lát rồi đi thôi.”
Dì Trần nghe vậy lại càng thấy xót xa cho Tống Duật. Trước đây không trân trọng, bây giờ cũng chỉ lén lút đứng trong bóng tối nhìn người con gái ở trong tim mình.
Tiếng bước chân khẽ khàng đi lên cầu thang, cánh cửa phòng mở ra, chỉ đủ để Tống Duật đi vào. Hắn không dám thở mạnh, chỉ sợ người con gái nằm trên giường sẽ thức giấc.
Ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ phát ra từ đèn ngủ cũng đủ để Tống Duật nhìn rõ gương mặt của người con gái ấy. Một khoảnh khắc nhỏ như vậy cũng đủ để hắn xua tan đi hết mệt mỏi trong ngày. Hắn định vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt kia, nhưng chưa kịp chạm vào đã thu vội cánh tay về, ánh mắt đờ đễnh nhìn sang chỗ khác, nghẹn ngào.
“Khánh Dung, em biết không? Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em…”
“Mẹ! Đủ rồi. Mẹ có thể bình tĩnh lại được không?”
Từ Khánh An kéo tay Đàm Lê Giai đang bấu víu lấy bác sĩ. Bà ta không ngừng khóc lóc cầu xin, mặc cho bác sĩ đang khó xử mà quay mặt đi chỗ khác.
“Năng lực của chúng tôi chỉ có hạn, hơn nữa, cơ sở vật chất cũng không đảm bảo. Mong chị hiểu cho…”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng chầm chậm giải thích. Từ Thái Sâm bị liệt, khả năng chữa lành để đi lại như bình thường rất thấp, quan trọng phải cần có bác sĩ chuyên môn cao can thiệp, quá trình lâu dài, mức chi phí điều trị tương đối khủng, chưa chắc phía người nhà của bệnh nhân đã có thể lo liệu.
Chuyện này đương nhiên là cú sốc lớn với Từ Thái Sâm, nhưng mà ở trước mặt mọi người, ông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Không sao, già cả rồi, bị liệt hay không cũng như nhau cả. Lê Giai, bà cứ ủ rũ như thế được gì? Muốn tôi thêm lo lắng sao?”
“Làm sao mà được? Bằng mọi cách nhất định phải chữa trị. Ông không được nản lòng, nhất định sau này ông vẫn còn cơ hội đi lại được mà.” Đàm Lê Giai nắm lấy tay chồng, hai mắt ướt nhòe nước. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện để chăm sóc Từ Thái Sâm, bà ta đã tiều tụy đi không ít.
Từ Khánh Dung đứng ở một bên, nhìn ánh mắt đờ đẫn của cha mình, đáy lòng nổi lên cảm giác chua xót. Tuy rằng Từ Thái Sâm không nói ra nhưng cô có thể hiểu những thứ mà ông đang phải âm thầm chịu đựng. Có ai lại muốn quãng đời còn lại của mình gắn liền với chiếc xe lăn, làm cái gì cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác cơ chứ?
Nhưng chưa kể đến chi phí phẫu thuật và quá trình phục hồi ngoài tầm với đối với gia đình nhà họ Từ, việc tìm được bác sĩ giỏi có khả năng đảm nhận trường hợp của Từ Thái Sâm đã là cả một vấn đề nan giải.
“Anh sẽ giúp em tìm bác sĩ chữa trị cho chú Từ. Chi phí chữa trị cũng không thành vấn đề.Khánh Dung, em cứ yên tâm.”
Cố Bắc Thành chạy đến tận bệnh viện, quan tâm từng chút một đến tình hình của Từ Thái Sâm. Cho dù bị Từ Khánh Dung xa lánh, anh vẫn không để ý, một mực nói với cô bản thân làm như vậy đều vì xem cô là bạn tốt.
Tâm ý anh dành cho mình, sao Từ Khánh Dung có thể không hiểu được? Cô không thể nhận, căn bản vì không có tư cách, càng không thể biến mình thành một con người trơ trẽn, lợi dụng tình cảm của người khác được.
“Cảm ơn anh, chỉ là… chuyện này em sẽ tự tìm cách xoay sở. Bắc Thành, xem như em nhận tấm lòng của anh, nhưng anh đừng đối tốt với em như vậy nữa, em thật sự thấy rất khó xử.” Từ Khánh Dung cúi thấp đầu, giọng nói khổ sở gần như vô lực.
Cô cảm ơn Cố Bắc Thành một lần nữa, vì đã đến đây thăm cha của mình. Trời cũng đã tối, cô liền tìm cách nhắc khéo anh mau trở về nhà.
Sợ rằng để Mộng Cầm biết được anh đến bệnh viện tìm Từ Khánh Dung sẽ suy đoán linh tinh, lại cho rằng cô không giữ lời hứa mà gây khó dễ nữa.
Cuộc sống của Từ Khánh Dung đang rối tung cả lên, có thể tránh bớt được việc nào thì tốt việc đó.
Cố Bắc Thành để lại thố cháo bồ câu còn nóng, dặn Từ Khánh Dung phải ăn uống đầy đủ để dưỡng sức. Anh rời khỏi bệnh viện, lòng nặng trĩu. Nhận sự giúp đỡ của anh khó khăn đến vậy sao? Nếu biết trước cô sẽ cự tuyệt mình, thà rằng trước đây Cố Bắc Thành không thổ lộ tình cảm với cô nữa.
Phương Mỹ Anh lái xe từ phòng tranh vào đến bệnh viện, trên đường còn ghé mua ít trái cây mang đến cho Từ Thái Sâm. Dì Trần cũng vừa mới vào, bởi vì mấy ngày nay Từ Khánh Dung không về biệt thự nên bà vô cùng lo lắng, cuối cùng đã không thể ngồi yên được nữa.
“Cậu đã ăn gì chưa? Khánh Dung, cậu đang mang thai, ít nhiều cũng phải nghĩ cho đứa bé, đừng tự ngược đãi bản thân có được không?”
“Ừ, tớ đã ăn cháo mà dì Trần mang vào rồi. Mỹ Anh, cậu yên tâm, tớ sẽ không để bản thân ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
“Còn cái này… là của Bắc Thành mới mang vào.” Từ Khánh Dung chỉ vào thố cháo trên bàn và giải thích. Có lẽ Phương Mỹ Anh nhìn thấy nó nên mới tưởng cô không chịu ăn uống đàng hoàng.
“À… ra là vậy.” Phương Mỹ Anh gật gật, cố gắng nén tiếng thở dài.
Cha của cô ấy cũng đang tận dụng mọi mối quan hệ, tìm kiếm bác sĩ giỏi có thể giúp đỡ Từ Thái Sâm. Tuy rằng cơ hội không cao, nhưng còn nước còn tát, không thể nhu nhược mà từ bỏ.
Từ Khánh Dung còn muốn ở lại bệnh viện để tiện theo dõi Từ Thái Sâm, nhưng Phương Mỹ Anh nhất quyết bắt cô trở về nhà cùng dì Trần. Cô cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không thể ngày qua ngày, vật vờ ngủ tạm ở trong này được.
Mấy hôm rồi Từ Khánh Dung mới có một giấc ngủ đàng hoàng trên chiếc giường êm ái. Vừa nằm xuống được một lúc, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ.
“Dì Trần, Khánh Dung đã ngủ chưa?”
“Đã tắt đèn ngủ lâu lắm rồi. Sao giờ này cháu còn sang đây hả?”
“Cháu… cháu nhớ cô ấy.”
Bốn chữ kèm theo một nụ cười nhạt, nhưng là cả một sự tiếc nuối. Bên ngoài trời còn mưa lâm râm, Tống Duật cởi chiếc áo khoác vương vãi những vệt nước, để tạm lên chiếc ghế sofa trong phòng khách.
“Cháu lên đó một lát, chỉ một lát thôi.”
“Này, đừng đánh thức con bé dậy. Khánh Dung… hiện tại nó đang rất mệt mỏi, đừng để con bé phải cảm thấy áp lực nữa.”
“Cháu biết mà. Cháu chỉ nhìn cô ấy ngủ một lát rồi đi thôi.”
Dì Trần nghe vậy lại càng thấy xót xa cho Tống Duật. Trước đây không trân trọng, bây giờ cũng chỉ lén lút đứng trong bóng tối nhìn người con gái ở trong tim mình.
Tiếng bước chân khẽ khàng đi lên cầu thang, cánh cửa phòng mở ra, chỉ đủ để Tống Duật đi vào. Hắn không dám thở mạnh, chỉ sợ người con gái nằm trên giường sẽ thức giấc.
Ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ phát ra từ đèn ngủ cũng đủ để Tống Duật nhìn rõ gương mặt của người con gái ấy. Một khoảnh khắc nhỏ như vậy cũng đủ để hắn xua tan đi hết mệt mỏi trong ngày. Hắn định vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt kia, nhưng chưa kịp chạm vào đã thu vội cánh tay về, ánh mắt đờ đễnh nhìn sang chỗ khác, nghẹn ngào.
“Khánh Dung, em biết không? Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em…”
Danh sách chương