Từ Khánh Dung làm nhân viên thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi. Vì là công việc bán thời gian, một ca trực chỉ khoảng ba tiếng đồng hồ nên không quá vất vả.
Ra ngoài làm việc khiến Từ Khánh Dung cảm thấy thoải mái, ít nhất vừa kiếm được chút tiền, vừa bớt thời gian suy nghĩ đến những chuyện linh tinh mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Làm cùng ca với cô còn có một cô gái tên Phương Trúc, chỉ mới là sinh viên năm hai đại học. Bởi vì gia đình cũng không khá giả nên mới đi làm ở cửa hàng tiện lợi để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống.
Biết được Từ Khánh Dung đang mang thai, còn là mẹ đơn thân, Phương Trúc liền thấy đồng cảm. Từ Khánh Dung vẫn còn trẻ, đoán chừng một mình nuôi con chẳng phải điều dễ dàng gì.
Phương Trúc vẫn hay nói chuyện với Từ Khánh Dung, nhưng vừa mới làm chung chưa được bao lâu, cô ấy cũng ngại hỏi cô những vấn đề riêng tư. Chỉ là qua thời gian tiếp xúc, Phương Trúc cảm nhận được con người Từ Khánh Dung hiền lành, chất phác, nếu đã lựa chọn ly hôn, một mình nuôi con thì ắt hẳn người chồng cũ phải là một kẻ tệ bạc.
Từ Khánh Dung vẫn như thường ngày đến chỗ làm việc. Thời gian trôi qua một tiếng, hiện tại cũng không có quá nhiều khách bên trong cửa hàng.
Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên, Từ Khánh Dung nhìn vào màn hình điện thoại, chần chừ một lúc mới nhấn nghe máy.
Quay sang một bên, đưa tay áp sát vào điện thoại, cô khẽ cất lời:
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói khản khản, đầy hoảng loạn truyền đến. Cô nghe xong gương mặt bỗng biến sắc, bước chân mềm nhũn ra, tim đập thình thịch.
“Mẹ nói… ba bị ngã đang ở trong bệnh viện cấp cứu sao?”
“Là bệnh viện nào? Con… con sẽ vào đó ngay.”
Từ Khánh Dung nấc nghẹn, tắt điện thoại, ánh mắt rưng rưng nhìn Phương Trúc. Cô ấy lo lắng sờ lên bả vai cô, vội hỏi:
“Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ba của chị, ông ấy… ông ấy bị ngã, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện. Chị phải qua đó ngay đây.” Từ Khánh Dung múa máy tay chân, hiện tại đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Được! Chị cứ đi đi, chỗ này cứ để em lo liệu.”
“Phương Trúc, cảm ơn em.”
Từ Khánh Dung cảm kích gật đầu, vội lấy túi xách và áo khoác rời đi. Cô ngồi trong xe taxi, lòng nóng như lửa đốt. Từ Thái Sâm tuổi đã cao, lại có bệnh về xương khớp, lần này bị ngã đến mức phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình chắc chắn là rất nghiêm trọng.
“Mẹ, ba con sao rồi?”
Cô bước nhanh về phía Đàm Lê Giai, sốt ruột hỏi. Bà ta khóc sưng cả mắt, chỉ có thể nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, ám chỉ Từ Thái Sâm vẫn đang còn ở bên trong, cụ thể thế nào, vẫn chưa ai rõ được.
Cô ở bên ngoài, đứng ngồi không yên. Chốc chốc Đàm Lê Giai lại khóc nấc lên khiến cho Từ Khánh Dung càng thêm não ruột.
Mãi một lúc sau, Từ Khánh An mới lật đật chạy vào.
“Mẹ à, ba sao rồi? Sao đang yên đang lành lại ngã đến mức phải nhập viện thế này?”
“Ba vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Chị ngồi xuống, bình tĩnh lại trước đi.” Từ Khánh Dung trả lời thay Đàm Lê Giai. Cô đoán với tâm trạng hiện tại, bà ta cũng khó có thể mở miệng.
Từ Khánh An thở hắt một hơi, ngồi phịch xuống ghế chờ, bộ dạng vô cùng thiếu kiên nhẫn. Gần tối, Từ Thái Sâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Thái Sâm… Bác sĩ, chồng tôi, ông ấy sao rồi?”
“Trước mắt đã qua cơn nguy kịch. Nhưng mà bệnh nhân đa chấn thương, gãy xương chân có khả năng chèn ép dây thần kinh dẫn đến liệt. Người nhà nên chuẩn bị tinh thần trước…”
“Ông… ông nói cái gì?” Đàm Lê Giai thất kinh, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Từ Thái Sâm nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn chưa tỉnh. Từ Khánh Dung nhìn tình hình trước mắt, không giấu nỗi vẻ suy sụp. Cô càng cố tỏ ra mạnh mẽ, càng bị hiện thực cuộc sống tát nước vào mặt. Biến cố này chưa qua, biến cố kia lại ấp tới, dai dẳng không biết đến khi nào bình yên mới trở lại.
“Huhu, phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”
Đàm Lê Giai vừa mới tỉnh lại đã ngồi khóc lóc inh ỏi. Từ Khánh An ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, liền gắt lên:
“Mẹ thôi đi. Bây giờ cứ ngồi đây khóc lóc thì được cái gì? Ba đã vậy rồi, mẹ còn định khiến mọi người lo lắng thêm sao?” Cô ta nói xong liền đứng dậy, bực tức đá vào đá ghế, quay gót rời khỏi phòng.
Đàm Lê Giai ngồi thất thần trên giường, Từ Khánh Dung tuy mệt nhưng vẫn đi vào, rút lấy tờ khăn giấy lau mặt cho bà ta.
“Khánh Dung, con nói xem chúng ta nên làm thế nào? Ba của con sao ông ấy lại dại dột như vậy? Sức khỏe đã không tốt còn muốn hành hiệp trượng nghĩa cái gì? Thấy cướp thì cũng thôi đi, cố chấp đuổi theo, kết quả bị bọn chúng đánh ra nông nỗi này.”
Từ Khánh Dung sao mà không hiểu được, trước đây Từ Thái Sâm là cảnh sát, giờ thấy chuyện bất bình chắc chắn không thể ngồi yên. Nhưng mà Đàm Lê Giai nói cũng có phần đúng, thể lực của Từ Thái Sâm không thể so với lúc trước, căn bản là không lượng sức mình.
Ra ngoài làm việc khiến Từ Khánh Dung cảm thấy thoải mái, ít nhất vừa kiếm được chút tiền, vừa bớt thời gian suy nghĩ đến những chuyện linh tinh mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Làm cùng ca với cô còn có một cô gái tên Phương Trúc, chỉ mới là sinh viên năm hai đại học. Bởi vì gia đình cũng không khá giả nên mới đi làm ở cửa hàng tiện lợi để kiếm thêm thu nhập trang trải cuộc sống.
Biết được Từ Khánh Dung đang mang thai, còn là mẹ đơn thân, Phương Trúc liền thấy đồng cảm. Từ Khánh Dung vẫn còn trẻ, đoán chừng một mình nuôi con chẳng phải điều dễ dàng gì.
Phương Trúc vẫn hay nói chuyện với Từ Khánh Dung, nhưng vừa mới làm chung chưa được bao lâu, cô ấy cũng ngại hỏi cô những vấn đề riêng tư. Chỉ là qua thời gian tiếp xúc, Phương Trúc cảm nhận được con người Từ Khánh Dung hiền lành, chất phác, nếu đã lựa chọn ly hôn, một mình nuôi con thì ắt hẳn người chồng cũ phải là một kẻ tệ bạc.
Từ Khánh Dung vẫn như thường ngày đến chỗ làm việc. Thời gian trôi qua một tiếng, hiện tại cũng không có quá nhiều khách bên trong cửa hàng.
Đột nhiên điện thoại trong túi cô reo lên, Từ Khánh Dung nhìn vào màn hình điện thoại, chần chừ một lúc mới nhấn nghe máy.
Quay sang một bên, đưa tay áp sát vào điện thoại, cô khẽ cất lời:
“Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Giọng nói khản khản, đầy hoảng loạn truyền đến. Cô nghe xong gương mặt bỗng biến sắc, bước chân mềm nhũn ra, tim đập thình thịch.
“Mẹ nói… ba bị ngã đang ở trong bệnh viện cấp cứu sao?”
“Là bệnh viện nào? Con… con sẽ vào đó ngay.”
Từ Khánh Dung nấc nghẹn, tắt điện thoại, ánh mắt rưng rưng nhìn Phương Trúc. Cô ấy lo lắng sờ lên bả vai cô, vội hỏi:
“Chị, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Ba của chị, ông ấy… ông ấy bị ngã, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện. Chị phải qua đó ngay đây.” Từ Khánh Dung múa máy tay chân, hiện tại đã không thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Được! Chị cứ đi đi, chỗ này cứ để em lo liệu.”
“Phương Trúc, cảm ơn em.”
Từ Khánh Dung cảm kích gật đầu, vội lấy túi xách và áo khoác rời đi. Cô ngồi trong xe taxi, lòng nóng như lửa đốt. Từ Thái Sâm tuổi đã cao, lại có bệnh về xương khớp, lần này bị ngã đến mức phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình chắc chắn là rất nghiêm trọng.
“Mẹ, ba con sao rồi?”
Cô bước nhanh về phía Đàm Lê Giai, sốt ruột hỏi. Bà ta khóc sưng cả mắt, chỉ có thể nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, ám chỉ Từ Thái Sâm vẫn đang còn ở bên trong, cụ thể thế nào, vẫn chưa ai rõ được.
Cô ở bên ngoài, đứng ngồi không yên. Chốc chốc Đàm Lê Giai lại khóc nấc lên khiến cho Từ Khánh Dung càng thêm não ruột.
Mãi một lúc sau, Từ Khánh An mới lật đật chạy vào.
“Mẹ à, ba sao rồi? Sao đang yên đang lành lại ngã đến mức phải nhập viện thế này?”
“Ba vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Chị ngồi xuống, bình tĩnh lại trước đi.” Từ Khánh Dung trả lời thay Đàm Lê Giai. Cô đoán với tâm trạng hiện tại, bà ta cũng khó có thể mở miệng.
Từ Khánh An thở hắt một hơi, ngồi phịch xuống ghế chờ, bộ dạng vô cùng thiếu kiên nhẫn. Gần tối, Từ Thái Sâm được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Thái Sâm… Bác sĩ, chồng tôi, ông ấy sao rồi?”
“Trước mắt đã qua cơn nguy kịch. Nhưng mà bệnh nhân đa chấn thương, gãy xương chân có khả năng chèn ép dây thần kinh dẫn đến liệt. Người nhà nên chuẩn bị tinh thần trước…”
“Ông… ông nói cái gì?” Đàm Lê Giai thất kinh, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
Từ Thái Sâm nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn chưa tỉnh. Từ Khánh Dung nhìn tình hình trước mắt, không giấu nỗi vẻ suy sụp. Cô càng cố tỏ ra mạnh mẽ, càng bị hiện thực cuộc sống tát nước vào mặt. Biến cố này chưa qua, biến cố kia lại ấp tới, dai dẳng không biết đến khi nào bình yên mới trở lại.
“Huhu, phải làm sao, phải làm sao bây giờ?”
Đàm Lê Giai vừa mới tỉnh lại đã ngồi khóc lóc inh ỏi. Từ Khánh An ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, liền gắt lên:
“Mẹ thôi đi. Bây giờ cứ ngồi đây khóc lóc thì được cái gì? Ba đã vậy rồi, mẹ còn định khiến mọi người lo lắng thêm sao?” Cô ta nói xong liền đứng dậy, bực tức đá vào đá ghế, quay gót rời khỏi phòng.
Đàm Lê Giai ngồi thất thần trên giường, Từ Khánh Dung tuy mệt nhưng vẫn đi vào, rút lấy tờ khăn giấy lau mặt cho bà ta.
“Khánh Dung, con nói xem chúng ta nên làm thế nào? Ba của con sao ông ấy lại dại dột như vậy? Sức khỏe đã không tốt còn muốn hành hiệp trượng nghĩa cái gì? Thấy cướp thì cũng thôi đi, cố chấp đuổi theo, kết quả bị bọn chúng đánh ra nông nỗi này.”
Từ Khánh Dung sao mà không hiểu được, trước đây Từ Thái Sâm là cảnh sát, giờ thấy chuyện bất bình chắc chắn không thể ngồi yên. Nhưng mà Đàm Lê Giai nói cũng có phần đúng, thể lực của Từ Thái Sâm không thể so với lúc trước, căn bản là không lượng sức mình.
Danh sách chương