Bởi vì chuyện của Từ Khánh Dung mà Cố Bắc Thành và Mộng Cầm đã cãi nhau một trận lớn. Anh vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, mặc dù bị mẹ phản đối nhưng chưa từng có ý định từ bỏ Khánh Dung thêm lần nào nữa.
Một lần là quá đủ rồi! Bởi năm xưa bởi vì không có dũng khí thổ lộ tấm chân tình, Cố Bắc Thành mới bỏ lỡ Từ Khánh Dung lâu đến như vậy.
“Khánh Dung, có người tìm cháu kìa.”
“Ai vậy ạ?”
“Dì không biết nữa. Là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất sang trọng.”
Dì Trần lên phòng gọi Từ Khánh Dung, không biết là ai, mới sáng sớm đến biệt thự tìm cô rồi.
Từ Khánh Dung chỉnh lại đầu tóc, nhanh chóng xuống lầu, cũng chưa đoán ra được là ai đến tìm mình. Đến cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi dưới phòng khách, ánh mắt không thể giấu nỗi vẻ kinh ngạc.
“Dì Mộng Cầm?”
Không hiểu bà đến tìm cô để làm gì, càng không hiểu vì sao bà tìm được nơi này.
Dì Trần rót nước trà mời khách, thấy bà vẫn còn đứng đó, Mộng Cầm vẫn chưa thể mở lời. Từ Khánh Dung biết ý, liền bảo dì Trần tránh mặt đi chốc lát.
“Dì đến đây tìm cháu… là có chuyện gì sao?”
Từ Khánh Dung không thấy Cố Bắc Thành, nên đoán Mộng Cầm đến đây một mình. Mà có thể ngay cả anh cũng không biết bà ấy đến đây tìm cô nữa.
“Khánh Dung, dù hơi bất lịch sự, nhưng dì muốn hỏi cháu một vấn đề.”
“Vâng, dì cứ hỏi đi ạ.” Từ Khánh Dung đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Vẻ mặt của Mộng Cầm vô cùng nghiêm túc, thậm chí trên gương mặt còn không nặn ra nỗi nụ cười.
“Cháu vừa mới ly hôn với chồng sao?”
Quả nhiên rất thẳng thắn, một câu đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vâng ạ.” Từ Khánh Dung mím nhẹ môi, bất giác cọ xát hai bàn tay vào nhau, tim đập mạnh.
“Hiện tại cháu đang mang thai. Là con của chồng cũ, đúng chứ?”
“Vâng…” Mi mắt Từ Khánh Dung rủ xuống. Thẳng thắn đến mức này, thật sự có chút làm người khác thấy đau lòng.
Làm sao Mộng Cầm biết được điều này? Lẽ nào là Cố Bắc Thành nói với bà ấy sao?
“Khánh Dung, dì muốn nói rõ với cháu một điều. Trước kia dì thật sự mong cháu và Bắc Thành có thể đến với nhau, nhưng lúc đó dì không rõ hoàn cảnh của cháu. Bây giờ biết rồi, dì… hy vọng cháu có thể buông tha cho Cố Bắc Thành.”
“Buông tha? Cháu đã làm gì anh ấy chứ?” Từ Khánh Dung có hơi kích động. Căn bản, lời của Mộng Cầm nói không thể nghe lọt tai nổi.
“Dì không có ý xấu, cũng không phải đang trách cháu. Con trai dì nặng tình, đương nhiên dì hiểu rõ. Nên là, mong cháu có thể dứt khoát một chút, để nó sớm buông hy vọng.”
“Cháu đã ly hôn rồi, bây giờ cũng tính là đang độc thân. Nếu cháu với Bắc Thành có…”
“Tuyệt đối không được.” Từ Khánh Dung chưa kịp nói hết câu đã bị Mộng Cầm ngắt lời.
Sắc mặt bà ấy càng thêm khó coi, đối với cô gái mà mình từng có cảm tình, giờ đây lại cảm thấy chán ghét.
“Chưa kể chuyện ly hôn, còn cái thai trong bụng, lẽ nào cháu muốn bỏ nó sao?”
Mà cho dù có bỏ đứa bé, Mộng Cầm cũng không đồng ý để Từ Khánh Dung đến với Cố Bắc Thành.
“Không ạ, đứa trẻ chẳng có tội tình gì cả. Cháu sẽ sinh nó ra, nuôi dưỡng thật tốt.” Từ Khánh Dung cắn nhẹ môi dưới, dõng dạc nói thành lời.
Cô không mặt dày đến mức đeo bám Cố Bắc Thành. Lúc nãy cũng chỉ vì muốn xem phản ứng của Mộng Cầm nên mới nói ra những lời như vậy.
“Khánh Dung, hi vọng cháu nghe hiểu những lời dì nói. Dì chỉ có một đứa con trai là Cố Bắc Thành, cho nên không thể cứ trơ mắt nhìn nó đi vào biển khổ được.”
Đối với Mộng Cầm, Từ Khánh Dung chính là biển khổ của Cố Bắc Thành. Bà ấy sợ con trai mình nuôi con của người khác, vì vậy từ ban đầu mới thẳng thắn ra mặt thế này.
“Được, cháu hiểu rồi.”
Mộng Cầm như chỉ đợi nghe câu này, mỉm cười hài lòng. Xem ra Từ Khánh Dung cũng là một cô gái biết điều, không quá khó để nói chuyện.
Từ Khánh Dung ngồi dựa lưng vào lưng tựa ghế sofa, sau khi Mộng Cầm đi khỏi, nước mắt mới thi nhau chảy xuống hai gò má.
Cô không hiểu vì sao mình lại khóc nữa, chỉ cảm có chút thấy ấm ức, tủi nhục.
Bản thân vốn yếu đuối, từ khi mang thai lại càng trở nên nhạy cảm.
“Khánh Dung, cháu sao thế?”
“Không… không sao ạ. Cháu đi lên phòng đây.”
Từ Khánh Dung quay mặt đi nơi khác, không để dì Trần thấy mình đang khóc. Cô trở về phòng, ngồi co người ở một góc giường, buồn bã.
Cầm điện thoại trên tay, Từ Khánh Dung lặng lẽ nhấn một dòng số.
“Mỹ Anh à…”
“Tớ có thai rồi, là con của Tống Duật, hức… hức…”
Chưa nói được hết câu, Từ Khánh Dung đã bật khóc nức nở. Mỹ Anh vội khuyên cô bình tĩnh trở lại, nói thêm mấy câu nữa liền lập tức lái xe đến biệt thự.
“Khánh Dung, cậu sao vậy?”
Ôm Từ Khánh Dung vào lòng, Phương Mỹ Anh cảm nhận được cơ thể kia đang không ngừng run rẩy, dường như đã phải chịu đả kích gì lớn.
Từ Khánh Dung nấc lớn một tiếng, bao nhiêu ấm ức đem ra kể hết với Phương Mỹ Anh. Cô hối hận vì đã không chia sẻ cho bạn thân của mình sớm hơn, ít nhất cũng không phải giữ lấy những điều khó chịu trong lòng.
Phương Mỹ Anh không nghĩ đến mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy. Từ Khánh Dung không làm gì sai cả, cô xứng đáng được ở bên cạnh Cố Bắc Thành, nhưng ở một góc độ nào đó, Phương Mỹ Anh có thể hiểu cho cảm nhận của Mộng Cầm.
Làm gì có người mẹ nào lại muốn đứa con trai duy nhất của mình yêu một người phụ nữ đã ly hôn chứ?
Một lần là quá đủ rồi! Bởi năm xưa bởi vì không có dũng khí thổ lộ tấm chân tình, Cố Bắc Thành mới bỏ lỡ Từ Khánh Dung lâu đến như vậy.
“Khánh Dung, có người tìm cháu kìa.”
“Ai vậy ạ?”
“Dì không biết nữa. Là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc rất sang trọng.”
Dì Trần lên phòng gọi Từ Khánh Dung, không biết là ai, mới sáng sớm đến biệt thự tìm cô rồi.
Từ Khánh Dung chỉnh lại đầu tóc, nhanh chóng xuống lầu, cũng chưa đoán ra được là ai đến tìm mình. Đến cuối cùng nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi dưới phòng khách, ánh mắt không thể giấu nỗi vẻ kinh ngạc.
“Dì Mộng Cầm?”
Không hiểu bà đến tìm cô để làm gì, càng không hiểu vì sao bà tìm được nơi này.
Dì Trần rót nước trà mời khách, thấy bà vẫn còn đứng đó, Mộng Cầm vẫn chưa thể mở lời. Từ Khánh Dung biết ý, liền bảo dì Trần tránh mặt đi chốc lát.
“Dì đến đây tìm cháu… là có chuyện gì sao?”
Từ Khánh Dung không thấy Cố Bắc Thành, nên đoán Mộng Cầm đến đây một mình. Mà có thể ngay cả anh cũng không biết bà ấy đến đây tìm cô nữa.
“Khánh Dung, dù hơi bất lịch sự, nhưng dì muốn hỏi cháu một vấn đề.”
“Vâng, dì cứ hỏi đi ạ.” Từ Khánh Dung đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Vẻ mặt của Mộng Cầm vô cùng nghiêm túc, thậm chí trên gương mặt còn không nặn ra nỗi nụ cười.
“Cháu vừa mới ly hôn với chồng sao?”
Quả nhiên rất thẳng thắn, một câu đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Vâng ạ.” Từ Khánh Dung mím nhẹ môi, bất giác cọ xát hai bàn tay vào nhau, tim đập mạnh.
“Hiện tại cháu đang mang thai. Là con của chồng cũ, đúng chứ?”
“Vâng…” Mi mắt Từ Khánh Dung rủ xuống. Thẳng thắn đến mức này, thật sự có chút làm người khác thấy đau lòng.
Làm sao Mộng Cầm biết được điều này? Lẽ nào là Cố Bắc Thành nói với bà ấy sao?
“Khánh Dung, dì muốn nói rõ với cháu một điều. Trước kia dì thật sự mong cháu và Bắc Thành có thể đến với nhau, nhưng lúc đó dì không rõ hoàn cảnh của cháu. Bây giờ biết rồi, dì… hy vọng cháu có thể buông tha cho Cố Bắc Thành.”
“Buông tha? Cháu đã làm gì anh ấy chứ?” Từ Khánh Dung có hơi kích động. Căn bản, lời của Mộng Cầm nói không thể nghe lọt tai nổi.
“Dì không có ý xấu, cũng không phải đang trách cháu. Con trai dì nặng tình, đương nhiên dì hiểu rõ. Nên là, mong cháu có thể dứt khoát một chút, để nó sớm buông hy vọng.”
“Cháu đã ly hôn rồi, bây giờ cũng tính là đang độc thân. Nếu cháu với Bắc Thành có…”
“Tuyệt đối không được.” Từ Khánh Dung chưa kịp nói hết câu đã bị Mộng Cầm ngắt lời.
Sắc mặt bà ấy càng thêm khó coi, đối với cô gái mà mình từng có cảm tình, giờ đây lại cảm thấy chán ghét.
“Chưa kể chuyện ly hôn, còn cái thai trong bụng, lẽ nào cháu muốn bỏ nó sao?”
Mà cho dù có bỏ đứa bé, Mộng Cầm cũng không đồng ý để Từ Khánh Dung đến với Cố Bắc Thành.
“Không ạ, đứa trẻ chẳng có tội tình gì cả. Cháu sẽ sinh nó ra, nuôi dưỡng thật tốt.” Từ Khánh Dung cắn nhẹ môi dưới, dõng dạc nói thành lời.
Cô không mặt dày đến mức đeo bám Cố Bắc Thành. Lúc nãy cũng chỉ vì muốn xem phản ứng của Mộng Cầm nên mới nói ra những lời như vậy.
“Khánh Dung, hi vọng cháu nghe hiểu những lời dì nói. Dì chỉ có một đứa con trai là Cố Bắc Thành, cho nên không thể cứ trơ mắt nhìn nó đi vào biển khổ được.”
Đối với Mộng Cầm, Từ Khánh Dung chính là biển khổ của Cố Bắc Thành. Bà ấy sợ con trai mình nuôi con của người khác, vì vậy từ ban đầu mới thẳng thắn ra mặt thế này.
“Được, cháu hiểu rồi.”
Mộng Cầm như chỉ đợi nghe câu này, mỉm cười hài lòng. Xem ra Từ Khánh Dung cũng là một cô gái biết điều, không quá khó để nói chuyện.
Từ Khánh Dung ngồi dựa lưng vào lưng tựa ghế sofa, sau khi Mộng Cầm đi khỏi, nước mắt mới thi nhau chảy xuống hai gò má.
Cô không hiểu vì sao mình lại khóc nữa, chỉ cảm có chút thấy ấm ức, tủi nhục.
Bản thân vốn yếu đuối, từ khi mang thai lại càng trở nên nhạy cảm.
“Khánh Dung, cháu sao thế?”
“Không… không sao ạ. Cháu đi lên phòng đây.”
Từ Khánh Dung quay mặt đi nơi khác, không để dì Trần thấy mình đang khóc. Cô trở về phòng, ngồi co người ở một góc giường, buồn bã.
Cầm điện thoại trên tay, Từ Khánh Dung lặng lẽ nhấn một dòng số.
“Mỹ Anh à…”
“Tớ có thai rồi, là con của Tống Duật, hức… hức…”
Chưa nói được hết câu, Từ Khánh Dung đã bật khóc nức nở. Mỹ Anh vội khuyên cô bình tĩnh trở lại, nói thêm mấy câu nữa liền lập tức lái xe đến biệt thự.
“Khánh Dung, cậu sao vậy?”
Ôm Từ Khánh Dung vào lòng, Phương Mỹ Anh cảm nhận được cơ thể kia đang không ngừng run rẩy, dường như đã phải chịu đả kích gì lớn.
Từ Khánh Dung nấc lớn một tiếng, bao nhiêu ấm ức đem ra kể hết với Phương Mỹ Anh. Cô hối hận vì đã không chia sẻ cho bạn thân của mình sớm hơn, ít nhất cũng không phải giữ lấy những điều khó chịu trong lòng.
Phương Mỹ Anh không nghĩ đến mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy. Từ Khánh Dung không làm gì sai cả, cô xứng đáng được ở bên cạnh Cố Bắc Thành, nhưng ở một góc độ nào đó, Phương Mỹ Anh có thể hiểu cho cảm nhận của Mộng Cầm.
Làm gì có người mẹ nào lại muốn đứa con trai duy nhất của mình yêu một người phụ nữ đã ly hôn chứ?
Danh sách chương