“Số tiền lần trước đặt cọc còn dư, tôi gửi lại cho cô. Khánh Dung, cô cứ kiểm tra xem có sai sót không?” Bà chủ nói rồi đem phong bì thư đặt xuống bàn.
Từ Khánh Dung không vội cầm nó lên. Mang theo thắc mắc trong lòng, cô hỏi:
“Bà chủ, có phải… tiền thuê nhà hằng tháng, bà đều lấy của tôi chỉ bằng một nửa so với mọi người không?”
Nghe Từ Khánh Dung hỏi vậy, gương mặt bà chủ thoáng ngạc nhiên. Bà mỉm cười nhìn cô, tìm một lý do thỏa đáng:
“Đều là chỗ quen biết cả. Mỹ Anh đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Bà chủ, tôi biết bà là người hào phóng, nhưng với mức giá thuê đó thì thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ… Dù sao bà cũng người làm kinh doanh, hơn nữa trước kia tôi thuê nhà cũng không nói chỉ ở vài ba tháng, về lâu dài, số tiền bà thất thoát chắc chắn không nhỏ.”
“Có phải… vẫn còn lý do nào khác khiến bà làm như vậy không?” Từ Khánh Dung không ngại nói thẳng suy nghĩ của mình cho bà ấy.
Đối diện với cô, bà chủ bỗng cảm thấy khó xử. Bà đã hứa với Phương Thái Khang không nói ra chuyện này, nhưng Từ Khánh Dung có vẻ rất muốn biết. Nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng bà ấy đành nói ra sự thật.
“Là anh trai của Mỹ Anh, cậu ấy nhờ tôi làm như vậy.”
Từ Khánh Dung ngỡ ngàng khi nghe bà chủ thuật lại sự việc. Hóa ra Phương Thái Khang đã âm thầm trả trước một khoản tiền thuê nhà hàng tháng cho cô, còn dặn bà ấy giữ bí mật không được nói với ai nữa.
“À… tôi hiểu rồi, cảm ơn bà.”
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Khánh Dung được Phương Thái Khang giúp đỡ. Có lẽ vì sợ cô ngại và cảm thấy mắc nợ mình nên anh mới phải chọn cách thức này. Nhưng mà tiền bạc vốn là thứ nhạy cảm, cô nghĩ sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả lại cho anh mới được.
Từ Khánh Dung đã dọn xong hết đồ đạc, sau khi bà chủ về, cô đón taxi trở về dinh thự.
Trước đó cô đã gọi điện thoại để báo với Tống Duật một tiếng.
Hắn đã sai nhân viên vận chuyển hết đồ của mình mang về Tống gia, nhưng vẫn còn ở lại đây để chờ Từ Khánh Dung đến. Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên lên được. Hắn muốn nhìn thấy cô ở một khoảng cách gần, thậm chí có thể thoải mái ôm cô vào trong lòng như lúc trước.
Nhưng mà giờ đây hai người đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi…
“Khánh Dung, để anh mang hành lý lên phòng giúp em.”
“Không cần đâu, cũng không có gì nhiều. Không phải làm phiền đến anh.”
Từ Khánh Dung đối diện với Tống Duật, ánh mắt điềm tĩnh không chút dao động. Cô kéo vali đi lướt qua người đàn ông kia, thái độ khách sáo, thản nhiên xem hắn như một người xa lạ.
Toàn thân Tống Duật như tê cứng. Sự trừng phạt của ông trời có lẽ chỉ mới bắt đầu, chuỗi ngày cô bước ra khỏi thế giới của hắn, kéo dài đến mãi mãi về sau, khó khăn đến nhường nào, Tống Duật thật không dám tưởng tượng.
Biết trước như vậy, chẳng thà hắn giả ngốc cả đời.
Dì Trần dọn lên một bàn thức ăn thịnh soạn. Sau bao nhiêu biến cố, đến cuối cùng Tống Duật vẫn không thể khiến Từ Khánh Dung mủi lòng. Bà muốn trước khi rời khỏi đây, hai người có thể ngồi ăn cơm cùng nhau một lần cuối.
“Tống Duật, dù sao cũng đến giờ ăn tối rồi. Cháu dùng bữa xong rồi hẵng về.”
Từ Khánh Dung mới thay một bộ quần áo khác mặc cho thoải mái, còn chưa kịp sắp xếp lại đồ đạc. Nghe nói Tống Duật có ý định ở lại dùng bữa, cô liền nói với dì Trần:
“Hai người ăn đi, lúc nãy cháu mới ăn, bây giờ vẫn còn thấy no lắm.”
Tống Duật biết đây chỉ là cái cớ. Có lẽ Từ Khánh Dung không muốn nhìn thấy mặt hắn. Ngay cả ăn một bữa cơm cùng nhau cũng khó đến vậy, hắn tự cười cợt chính bản thân mình, thật đáng đời lắm.
“Cháu về luôn đây. Dì với Khánh Dung cứ ăn tối đi.”
Hắn ngước lên nhìn Từ Khánh Dung đang đứng trên bậc cầu thang, muốn mở miệng nói lời tạm biệt, sau cùng chỉ là sự im lặng kèm theo tiếng thở dài. Cô cũng không có ý định chào tạm biệt hắn mà đi thẳng lên trên lầu. Dì Trần tiễn hắn ra xe, Tống Duật không ngừng dặn dò bà.
“Dì à, dì nhớ phải chăm sóc tốt cho Khánh Dung nhé. Dặn cô ấy ăn nhiều vào, đừng bỏ bữa…”
Chẳng phải trước kia Từ Khánh Dung rời đi cũng nói với bà mấy lời giống như vậy sao? Dì Trần hết thở dài lại lắc đầu ngao ngán. Bà sống từng này tuổi rồi vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của giới trẻ bây giờ. Từ Khánh Dung với Tống Duật, rõ ràng vẫn còn nghĩ đến đối phương nhưng cứ phải giày vò nhau như vậy.
“Hai cái đứa này… dì thật sự không thể hiểu nổi nữa.”
“Là cháu làm sai. Khánh Dung, cô ấy hận cháu cũng là điều dễ hiểu.”
Tống Duật phả một hơi vào không khí, chỉ thấy sự bất lực đầy cam chịu trong đôi mắt hắn. Ra đến xe, hắn vẫy tay tạm biệt dì Trần, rồi lái xe rời đi, nhưng hắn đâu biết Từ Khánh Dung đang đứng bên trên tầng lầu, nhìn theo chiếc xe đến khuất dạng.
Từ Khánh Dung không vội cầm nó lên. Mang theo thắc mắc trong lòng, cô hỏi:
“Bà chủ, có phải… tiền thuê nhà hằng tháng, bà đều lấy của tôi chỉ bằng một nửa so với mọi người không?”
Nghe Từ Khánh Dung hỏi vậy, gương mặt bà chủ thoáng ngạc nhiên. Bà mỉm cười nhìn cô, tìm một lý do thỏa đáng:
“Đều là chỗ quen biết cả. Mỹ Anh đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều.”
“Bà chủ, tôi biết bà là người hào phóng, nhưng với mức giá thuê đó thì thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ… Dù sao bà cũng người làm kinh doanh, hơn nữa trước kia tôi thuê nhà cũng không nói chỉ ở vài ba tháng, về lâu dài, số tiền bà thất thoát chắc chắn không nhỏ.”
“Có phải… vẫn còn lý do nào khác khiến bà làm như vậy không?” Từ Khánh Dung không ngại nói thẳng suy nghĩ của mình cho bà ấy.
Đối diện với cô, bà chủ bỗng cảm thấy khó xử. Bà đã hứa với Phương Thái Khang không nói ra chuyện này, nhưng Từ Khánh Dung có vẻ rất muốn biết. Nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng bà ấy đành nói ra sự thật.
“Là anh trai của Mỹ Anh, cậu ấy nhờ tôi làm như vậy.”
Từ Khánh Dung ngỡ ngàng khi nghe bà chủ thuật lại sự việc. Hóa ra Phương Thái Khang đã âm thầm trả trước một khoản tiền thuê nhà hàng tháng cho cô, còn dặn bà ấy giữ bí mật không được nói với ai nữa.
“À… tôi hiểu rồi, cảm ơn bà.”
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Khánh Dung được Phương Thái Khang giúp đỡ. Có lẽ vì sợ cô ngại và cảm thấy mắc nợ mình nên anh mới phải chọn cách thức này. Nhưng mà tiền bạc vốn là thứ nhạy cảm, cô nghĩ sau này nhất định phải tìm cơ hội để trả lại cho anh mới được.
Từ Khánh Dung đã dọn xong hết đồ đạc, sau khi bà chủ về, cô đón taxi trở về dinh thự.
Trước đó cô đã gọi điện thoại để báo với Tống Duật một tiếng.
Hắn đã sai nhân viên vận chuyển hết đồ của mình mang về Tống gia, nhưng vẫn còn ở lại đây để chờ Từ Khánh Dung đến. Hắn nhớ cô, nhớ đến phát điên lên được. Hắn muốn nhìn thấy cô ở một khoảng cách gần, thậm chí có thể thoải mái ôm cô vào trong lòng như lúc trước.
Nhưng mà giờ đây hai người đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi…
“Khánh Dung, để anh mang hành lý lên phòng giúp em.”
“Không cần đâu, cũng không có gì nhiều. Không phải làm phiền đến anh.”
Từ Khánh Dung đối diện với Tống Duật, ánh mắt điềm tĩnh không chút dao động. Cô kéo vali đi lướt qua người đàn ông kia, thái độ khách sáo, thản nhiên xem hắn như một người xa lạ.
Toàn thân Tống Duật như tê cứng. Sự trừng phạt của ông trời có lẽ chỉ mới bắt đầu, chuỗi ngày cô bước ra khỏi thế giới của hắn, kéo dài đến mãi mãi về sau, khó khăn đến nhường nào, Tống Duật thật không dám tưởng tượng.
Biết trước như vậy, chẳng thà hắn giả ngốc cả đời.
Dì Trần dọn lên một bàn thức ăn thịnh soạn. Sau bao nhiêu biến cố, đến cuối cùng Tống Duật vẫn không thể khiến Từ Khánh Dung mủi lòng. Bà muốn trước khi rời khỏi đây, hai người có thể ngồi ăn cơm cùng nhau một lần cuối.
“Tống Duật, dù sao cũng đến giờ ăn tối rồi. Cháu dùng bữa xong rồi hẵng về.”
Từ Khánh Dung mới thay một bộ quần áo khác mặc cho thoải mái, còn chưa kịp sắp xếp lại đồ đạc. Nghe nói Tống Duật có ý định ở lại dùng bữa, cô liền nói với dì Trần:
“Hai người ăn đi, lúc nãy cháu mới ăn, bây giờ vẫn còn thấy no lắm.”
Tống Duật biết đây chỉ là cái cớ. Có lẽ Từ Khánh Dung không muốn nhìn thấy mặt hắn. Ngay cả ăn một bữa cơm cùng nhau cũng khó đến vậy, hắn tự cười cợt chính bản thân mình, thật đáng đời lắm.
“Cháu về luôn đây. Dì với Khánh Dung cứ ăn tối đi.”
Hắn ngước lên nhìn Từ Khánh Dung đang đứng trên bậc cầu thang, muốn mở miệng nói lời tạm biệt, sau cùng chỉ là sự im lặng kèm theo tiếng thở dài. Cô cũng không có ý định chào tạm biệt hắn mà đi thẳng lên trên lầu. Dì Trần tiễn hắn ra xe, Tống Duật không ngừng dặn dò bà.
“Dì à, dì nhớ phải chăm sóc tốt cho Khánh Dung nhé. Dặn cô ấy ăn nhiều vào, đừng bỏ bữa…”
Chẳng phải trước kia Từ Khánh Dung rời đi cũng nói với bà mấy lời giống như vậy sao? Dì Trần hết thở dài lại lắc đầu ngao ngán. Bà sống từng này tuổi rồi vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của giới trẻ bây giờ. Từ Khánh Dung với Tống Duật, rõ ràng vẫn còn nghĩ đến đối phương nhưng cứ phải giày vò nhau như vậy.
“Hai cái đứa này… dì thật sự không thể hiểu nổi nữa.”
“Là cháu làm sai. Khánh Dung, cô ấy hận cháu cũng là điều dễ hiểu.”
Tống Duật phả một hơi vào không khí, chỉ thấy sự bất lực đầy cam chịu trong đôi mắt hắn. Ra đến xe, hắn vẫy tay tạm biệt dì Trần, rồi lái xe rời đi, nhưng hắn đâu biết Từ Khánh Dung đang đứng bên trên tầng lầu, nhìn theo chiếc xe đến khuất dạng.
Danh sách chương