“Ông nói cái gì? Lão gia đã tỉnh lại rồi?”
Lý Mộc Hương về đến nhà, còn chưa hết bàng hoàng vì chuyện của Tống Duật đã nghe quản gia báo tin Tống An Nam đã tỉnh lại. Bà ta vội vàng đến bệnh viện, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Lão gia, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi. Ông có nhận ra tôi không? Tôi là Lý Mộc Hương, vợ của ông đây.”
Đẩy cửa vào trong phòng bệnh, Lý Mộc Hương bước nhanh đến ngồi xuống cạnh giường bệnh của Tống An Nam. Một tay bà ta nắm lấy tay ông, tay còn lại châm chấm nước mắt trên gương mặt.
Tống An Nam chỉ gật nhẹ đầu. Ông vừa mới tỉnh lại, cử chỉ kém linh hoạt. Hiện tại mới có thể để người khác đỡ mình ngồi dậy, chưa thể đi đứng hay hoạt động như người bình thường.
Một lúc sau Tống Duật và Đình Thiên đã có mặt, thật may Tống An Nam vẫn nhận ra hai người.
Sức khỏe ông còn yếu, mới nói với mọi người mấy câu lại nằm xuống nghỉ ngơi. Tống Duật đi trao đổi tình hình với bác sĩ, trước mắt Tống An Nam đã không còn gì đáng lo ngại.
Người không vui vẻ nhất lúc này chính là Lâm Tố Hương. Hôm nay vốn định vạch trần Từ Khánh Dung để lấy lại quyền giám hộ Tống Duật. Không ngờ sự việc không thành, nay đến Tống An Nam cũng tỉnh lại, bất lợi càng thêm bất lợi.
Quan trọng nhất là bà sợ chuyện xấu mình từng làm sẽ bị bại lộ.
“Lâm Tố Hương, tôi cảnh cáo bà đừng bao giờ động đến Khánh Dung. Nếu không, đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.” Đợi khi Đình Thiên không có mặt, Tống Duật liền buông lời cảnh cáo người phụ nữ kia.
Bà ta biết Tống Duật ám chỉ tờ đơn ly hôn. Có lẽ hắn đã biết chính Lâm Tố Hương sai người đến căn hộ mà Từ Khánh Dung thuê để lục soát. Nhưng chuyện này có muốn tra cũng khó tra đến bà ta, cho nên thay vì lo sợ, Lâm Tố Hương chỉ cười mỉa:
“Tờ đơn ly hôn kia là tự tay cậu ký vào, tôi cũng đâu ngụy tạo nó? Tôi làm như vậy còn không phải lo sợ cơ ngơi của Tống gia rơi vào tay người ngoài sao?”
“Cô ấy là người ngoài thì bà là cái thá gì?” Tống Duật nhếch môi hời hợt.
Lâm Tố Hương giận tím mặt không nói lại được lời nào. Hắn quay sang nhìn Tống An Nam nằm đang ngủ say qua lớp cửa kính, nắm tay siết lại.
“Còn nữa, tai nạn lần trước là do hệ thống phanh xe gặp vấn đề, chắc chắn không phải ngẫu nhiên đâu nhỉ?”
Vừa nghe Tống Duật nhắc đến chuyện cũ, Lâm Tố Hương đã giật nảy mình.
“Ý của cậu là gì?”
“Có phải bà…”
Lâm Tố Hương trừng mắt, nghiến răng nói:
“Chuyện vô căn cứ, đừng có ở đó nói lời xằng bậy.”
Tống Duật bật cười, hắn còn chưa khẳng định, bà ta sợ cái quái gì?
Thời gian qua hắn phục hồi trí nhớ nhưng không tiết lộ với bất kỳ ai ngoài Lưu Vũ, một phần là vì không muốn rời xa Từ Khánh Dung, mặt khác là muốn lợi dụng lúc không bị ai chú ý, điều tra vài việc.
Khả năng cao, Lâm Tố Hương chính là kẻ chủ mưu sai người giở trò lên phanh xe ô tô của hắn.
“Xằng bậy hay không, không phải bà nói là được.”
Tống Duật quay người rảo bước rời đi. Hắn nghĩ gì đó, lái xe quay trở về biệt thự.
Quả nhiên Từ Khánh Dung đã dọn đồ rời đi. Vật dụng cá nhân, quần áo đều mang hết đi không sót một thứ nào.
Giống như quyết tâm sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
“Dì Trần, Khánh Dung… sao dì không giữ cô ấy lại?”
“Con bé dọn quần áo đi từ lúc trưa. Dì… dì có khuyên thế nào cũng không được.”
“Nhưng mà Tống Duật, cháu… cháu đã nhớ lại rồi sao?”
“Chuyện này nói sau đi. Cháu phải đi ra ngoài một lát.”
Dì Trần nghe tin Tống Duật phục hồi trí nhớ. Nhưng bà còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ thấy Từ Khánh Dung gấp gáp thu dọn hết quần áo. Bây giờ Tống Duật mới về, cũng chưa kịp hỏi han đã vội vã rời đi.
“Khánh Dung, em mở cửa cho anh đi. Chúng ta nói chuyện có được không?”
Tống Duật đứng trước căn hộ của Từ Khánh Dung, tay nhấn chuông cửa, miệng không ngừng gọi tên cô.
Hắn gọi điện thoại, đương nhiên cô không nghe máy. Gọi đến cuộc thứ hai đã bị cho vào danh sách hạn chế.
“Nếu như em không mở cửa, vậy anh sẽ ở ngoài này đợi. Đợi đến khi nào em chịu gặp anh mới thôi.”
Quả nhiên Tống Duật nói được làm được, hắn ngồi trước cánh cửa sắt đợi Từ Khánh Dung ra cho bằng được.
Cuối cùng cô đã ra mở cửa cho hắn.
Sắc mặt Từ Khánh Dung u ám một màu, đối với sự lì lợm của Tống Duật càng thêm khó chịu.
“Tống Duật, tôi đã nói đến như vậy, anh nghe còn không hiểu sao? Đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho tôi hả?”
“Em nghe anh nói. Chúng ta… chúng ta quên đi quá khứ, bắt đầu lại nhé?”
Tống Duật đã quá quen với khoảng thời gian hạnh phúc khi có Từ Khánh Dung ở bên, mỗi ngày được ăn cơm cùng cô, thức dậy đều có thể nhìn thấy cô ở bên cạnh. Hắn thật sự ước nửa đời còn lại của mình sẽ được như vậy, bình yên sống bên cạnh cô đến già.
“Đừng cố chấp nữa, tôi đã nói không muốn liên quan đến anh rồi. Đơn ly hôn cũng đã ký, anh dựa vào cái gì muốn ai chúng ta bắt đầu lại? Nực cười.”
“Dựa vào việc em vẫn còn tình cảm với anh.”
“Đủ rồi!”
Giọng nói phát ra từ đằng sau Từ Khánh Dung. Cố Bắc Thành từ trong nhà bước ra, gương mặt lạnh lùng nhìn Tống Duật, tuyệt nhiên không có chút đồng tình.
“Tống Duật, người như cậu không xứng bước vào cuộc đời Khánh Dung thêm lần nào nữa.”
“Còn cậu xứng sao?”
“Đúng! Cố Bắc Thành xứng, anh thì không.” Từ Khánh Dung giương mắt nhìn Tống Duật, từng tia máu hiện rõ trong ánh mắt căm hận.
Lý Mộc Hương về đến nhà, còn chưa hết bàng hoàng vì chuyện của Tống Duật đã nghe quản gia báo tin Tống An Nam đã tỉnh lại. Bà ta vội vàng đến bệnh viện, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Lão gia, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi. Ông có nhận ra tôi không? Tôi là Lý Mộc Hương, vợ của ông đây.”
Đẩy cửa vào trong phòng bệnh, Lý Mộc Hương bước nhanh đến ngồi xuống cạnh giường bệnh của Tống An Nam. Một tay bà ta nắm lấy tay ông, tay còn lại châm chấm nước mắt trên gương mặt.
Tống An Nam chỉ gật nhẹ đầu. Ông vừa mới tỉnh lại, cử chỉ kém linh hoạt. Hiện tại mới có thể để người khác đỡ mình ngồi dậy, chưa thể đi đứng hay hoạt động như người bình thường.
Một lúc sau Tống Duật và Đình Thiên đã có mặt, thật may Tống An Nam vẫn nhận ra hai người.
Sức khỏe ông còn yếu, mới nói với mọi người mấy câu lại nằm xuống nghỉ ngơi. Tống Duật đi trao đổi tình hình với bác sĩ, trước mắt Tống An Nam đã không còn gì đáng lo ngại.
Người không vui vẻ nhất lúc này chính là Lâm Tố Hương. Hôm nay vốn định vạch trần Từ Khánh Dung để lấy lại quyền giám hộ Tống Duật. Không ngờ sự việc không thành, nay đến Tống An Nam cũng tỉnh lại, bất lợi càng thêm bất lợi.
Quan trọng nhất là bà sợ chuyện xấu mình từng làm sẽ bị bại lộ.
“Lâm Tố Hương, tôi cảnh cáo bà đừng bao giờ động đến Khánh Dung. Nếu không, đừng trách tôi vô tình vô nghĩa.” Đợi khi Đình Thiên không có mặt, Tống Duật liền buông lời cảnh cáo người phụ nữ kia.
Bà ta biết Tống Duật ám chỉ tờ đơn ly hôn. Có lẽ hắn đã biết chính Lâm Tố Hương sai người đến căn hộ mà Từ Khánh Dung thuê để lục soát. Nhưng chuyện này có muốn tra cũng khó tra đến bà ta, cho nên thay vì lo sợ, Lâm Tố Hương chỉ cười mỉa:
“Tờ đơn ly hôn kia là tự tay cậu ký vào, tôi cũng đâu ngụy tạo nó? Tôi làm như vậy còn không phải lo sợ cơ ngơi của Tống gia rơi vào tay người ngoài sao?”
“Cô ấy là người ngoài thì bà là cái thá gì?” Tống Duật nhếch môi hời hợt.
Lâm Tố Hương giận tím mặt không nói lại được lời nào. Hắn quay sang nhìn Tống An Nam nằm đang ngủ say qua lớp cửa kính, nắm tay siết lại.
“Còn nữa, tai nạn lần trước là do hệ thống phanh xe gặp vấn đề, chắc chắn không phải ngẫu nhiên đâu nhỉ?”
Vừa nghe Tống Duật nhắc đến chuyện cũ, Lâm Tố Hương đã giật nảy mình.
“Ý của cậu là gì?”
“Có phải bà…”
Lâm Tố Hương trừng mắt, nghiến răng nói:
“Chuyện vô căn cứ, đừng có ở đó nói lời xằng bậy.”
Tống Duật bật cười, hắn còn chưa khẳng định, bà ta sợ cái quái gì?
Thời gian qua hắn phục hồi trí nhớ nhưng không tiết lộ với bất kỳ ai ngoài Lưu Vũ, một phần là vì không muốn rời xa Từ Khánh Dung, mặt khác là muốn lợi dụng lúc không bị ai chú ý, điều tra vài việc.
Khả năng cao, Lâm Tố Hương chính là kẻ chủ mưu sai người giở trò lên phanh xe ô tô của hắn.
“Xằng bậy hay không, không phải bà nói là được.”
Tống Duật quay người rảo bước rời đi. Hắn nghĩ gì đó, lái xe quay trở về biệt thự.
Quả nhiên Từ Khánh Dung đã dọn đồ rời đi. Vật dụng cá nhân, quần áo đều mang hết đi không sót một thứ nào.
Giống như quyết tâm sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
“Dì Trần, Khánh Dung… sao dì không giữ cô ấy lại?”
“Con bé dọn quần áo đi từ lúc trưa. Dì… dì có khuyên thế nào cũng không được.”
“Nhưng mà Tống Duật, cháu… cháu đã nhớ lại rồi sao?”
“Chuyện này nói sau đi. Cháu phải đi ra ngoài một lát.”
Dì Trần nghe tin Tống Duật phục hồi trí nhớ. Nhưng bà còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ thấy Từ Khánh Dung gấp gáp thu dọn hết quần áo. Bây giờ Tống Duật mới về, cũng chưa kịp hỏi han đã vội vã rời đi.
“Khánh Dung, em mở cửa cho anh đi. Chúng ta nói chuyện có được không?”
Tống Duật đứng trước căn hộ của Từ Khánh Dung, tay nhấn chuông cửa, miệng không ngừng gọi tên cô.
Hắn gọi điện thoại, đương nhiên cô không nghe máy. Gọi đến cuộc thứ hai đã bị cho vào danh sách hạn chế.
“Nếu như em không mở cửa, vậy anh sẽ ở ngoài này đợi. Đợi đến khi nào em chịu gặp anh mới thôi.”
Quả nhiên Tống Duật nói được làm được, hắn ngồi trước cánh cửa sắt đợi Từ Khánh Dung ra cho bằng được.
Cuối cùng cô đã ra mở cửa cho hắn.
Sắc mặt Từ Khánh Dung u ám một màu, đối với sự lì lợm của Tống Duật càng thêm khó chịu.
“Tống Duật, tôi đã nói đến như vậy, anh nghe còn không hiểu sao? Đến bao giờ anh mới chịu buông tha cho tôi hả?”
“Em nghe anh nói. Chúng ta… chúng ta quên đi quá khứ, bắt đầu lại nhé?”
Tống Duật đã quá quen với khoảng thời gian hạnh phúc khi có Từ Khánh Dung ở bên, mỗi ngày được ăn cơm cùng cô, thức dậy đều có thể nhìn thấy cô ở bên cạnh. Hắn thật sự ước nửa đời còn lại của mình sẽ được như vậy, bình yên sống bên cạnh cô đến già.
“Đừng cố chấp nữa, tôi đã nói không muốn liên quan đến anh rồi. Đơn ly hôn cũng đã ký, anh dựa vào cái gì muốn ai chúng ta bắt đầu lại? Nực cười.”
“Dựa vào việc em vẫn còn tình cảm với anh.”
“Đủ rồi!”
Giọng nói phát ra từ đằng sau Từ Khánh Dung. Cố Bắc Thành từ trong nhà bước ra, gương mặt lạnh lùng nhìn Tống Duật, tuyệt nhiên không có chút đồng tình.
“Tống Duật, người như cậu không xứng bước vào cuộc đời Khánh Dung thêm lần nào nữa.”
“Còn cậu xứng sao?”
“Đúng! Cố Bắc Thành xứng, anh thì không.” Từ Khánh Dung giương mắt nhìn Tống Duật, từng tia máu hiện rõ trong ánh mắt căm hận.
Danh sách chương