Cố Bắc Thành nâng niu từng bông hoa, cắm vào chiếc bình pha lê đặt cạnh bàn uống nước trong phòng khách. Những thứ liên quan đến Từ Khánh Dung, anh đều trân trọng như vậy. Ngay cả đôi giày thể thao cô tặng ở thời cấp ba, dù không đi vừa chân nữa, anh vẫn còn giữ lại đến tận bây giờ.
“Hoa này không giống mua ở tiệm. Ai tặng con vậy? Bạn gái sao?” Mộng Cầm tinh ý hỏi.
“Không phải bạn gái.” Cố Bắc Thành trả lời, khựng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Bạn bình thường mà tặng hoa sao? Mộng Cầm có vẻ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm Cố Bắc Thành điều gì nữa. Bà ấy vừa mới xuống sân bay, nên nghe theo lời Cố Bắc Thành trở về phòng nghỉ ngơi. Còn anh thì lái xe đến công ty giải quyết công việc.
Cố Bắc Thành không quá thân thiết với mẹ như những đứa trẻ khác. Không phải vì Mộng Cầm đối xử với anh không tốt, mà từ khi anh sinh ra, bà ấy đã không có ở bên cạnh.
Trước năm mười hai tuổi, Cố Bắc Thành chưa từng được gọi một tiếng mẹ. Anh không thể hiểu nỗi, dù cho đã từng hỏi tất cả mọi người ở Cố gia vì sao Mộng Cầm lại vắng mặt trong suốt khoảng thời gian dài đó, nhưng không ai chịu kể cho anh nghe rõ sự tình.
…
Một tuần lại trôi qua, sáng nay Từ Khánh Dung đích thân đi khảo sát thị trường. Theo cô còn có ba nhân viên nữa, bọn họ đi quanh cung đường mua sắm nổi tiếng trong thành phố, đánh giá thị hiếu của khách hàng.
“Cô Từ, đã trưa rồi, chúng ta nghỉ đi ăn cơm thôi. Hôm nay để tôi mời.” Một nhân viên nam lên tiếng.
Từ Khánh Dung chợt nhớ ra lần trước định mua ghế mát xa toàn thân cho Từ Thái Sâm, nhưng vì bận rộn nên vẫn chưa thể thực hiện được. Sẵn tiện, cô muốn vào siêu thị điện máy phía bên kia đường xem qua một chút.
“Mọi người cứ đi ăn đi! Tôi còn có việc phải làm.”
“Vậy… chúng tôi đi trước.”
Cô vẫy tay tạm biệt bọn họ, ngó nghiêng phía trước rồi sang đường. Siêu thị khá rộng, cô di chuyển lên tầng hai, nhờ sự tư vấn của nhân viên, ba mươi phút sau đã quyết định mua hàng.
Từ Khánh Dung để lại địa chỉ giao hàng tận nhà, thanh toán tiền sau đó ra về.
Giá thành vốn không thấp, tiền cũng là cô tự tích cóp được. Bình thường Từ Khánh Dung dùng tiền khá dè dặt, cũng chẳng bao giờ tiêu xài cho bản thân, nhưng đối với gia đình, cô chưa từng tiếc rẻ cái gì.
Dù cho họ không phải máu mủ ruột thịt của cô. Dù cho Đàm Lê Giai đối xử không tốt với cô, thì Từ Khánh Dung vẫn rất tôn trọng và biết ơn bà.
“Úi… cậu thanh niên này!”
“Bà già, bà không có mắt nhìn đường à?”
Phía trước có tiếng cãi nhau, Từ Khánh Dung vội chạy đến, đỡ người phụ nữ bị ngã lên. Từ nãy đứng ở đằng kia, cô đã thấy người đàn ông kia đụng trúng bà ấy.
“Dì ơi, dì không sao chứ?”
“Ta không sao! Cảm ơn cô gái…”
Thấy có người đến giúp, người kia quay người định rời đi, nhưng bị Từ Khánh Dung kéo lại, muốn anh ta phải lên tiếng xin lỗi.
Anh ta khó chịu ra mặt, tưởng bọn họ muốn ăn vạ để kiếm tiền bồi thường.
“Muốn gì đây? Là bà ta không có mắt nhìn đường nên mới tự ngã.”
“Này anh, rõ ràng tôi thấy anh đụng trúng dì ấy. Dù sao cũng là người lớn, hành xử văn minh một chút đi.”
“Văn minh cái gì? Đừng nghĩ các người là phụ nữ nên thích nói gì thì nói, định ăn vạ sao?” Người kia trợn trừng mắt nhìn Từ Khánh Dung.
“Rõ ràng anh là người sai, nói một câu xin lỗi khó nói đến vậy sao?” Cô thật không hiểu đây là loại người gì nữa.
Bảo vệ trong siêu thị đi tới, Từ Khánh Dung định kể sự tình nhờ họ đứng ra phân xử. Người kia ngại phiền phức, cũng không nghe người phụ nữ kia nói đến chuyện bồi thường, bèn xin lỗi qua loa rồi đi mất.
Từ Khánh Dung đỡ người phụ nữ kia ra ghế ngồi, chu đáo hỏi thăm:
“Dì có thấy đau ở đâu không? Hay là cháu đưa dì đến bệnh viện kiểm tra thử.”
“Không cần đâu.” Bà mỉm cười, đúng lúc nghe thấy bụng Từ Khánh Dung sôi lên cồn cào vì đói.
“Cô gái, đói rồi có phải không? Chúng ta sang nhà hàng bên kia dùng bữa đi.”
Từ Khánh Dung đưa tay che bụng, chỉ biết cười chữa ngượng. Cô suy nghĩ một chút liền đồng ý đi ăn trưa cùng bà.
Vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà hai người đã cởi mở hơn. Họ giới thiệu tên của mình, không ngờ người phụ nữa kia lại là Mộng Cầm.
Ăn xong, bà ấy giành khoản thanh toán tiền để cảm ơn Từ Khánh Dung đã giúp đỡ bà. Cô cảm thấy hơi ngại, Mộng Cầm bèn chủ động xin số điện thoại, để sau này tiện liên lạc.
Dù mới gặp lần đầu, nhưng Mộng Cầm lại cảm thấy Từ Khánh Dung vô cùng quen thuộc. Có một loại cảm xúc mà bà không thể nói ra bằng lời, cứ cảm thấy cô gái này thật đặc biệt.
“Khánh Dung, nhà cháu ở đâu, để ta đưa cháu về.”
“Dạ không cần đâu ạ. Dì cứ về nghỉ ngơi đi! Nếu cảm thấy có gì bất thường, nhất định phải đến bác sĩ kiểm tra đó.” Từ Khánh Dung khéo léo từ chối. Mộng Cầm vừa mới chiêu đãi cô một bữa, cô đâu thể làm phiền bà đưa cô về nhà được.
“Vậy ta về trước nhé! Khi nào rảnh rỗi cứ liên lạc với dì. Chúng ta cùng nhau đi mua sắm.”
“Vâng ạ.”
Từ Khánh Dung nhìn Mộng Cầm vào trong xe của tài xế riêng, sau khi chiếc xe chạy đi một đoạn dài, cô mới bắt một chiếc taxi quay về biệt thự.
“Hoa này không giống mua ở tiệm. Ai tặng con vậy? Bạn gái sao?” Mộng Cầm tinh ý hỏi.
“Không phải bạn gái.” Cố Bắc Thành trả lời, khựng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Bạn bình thường mà tặng hoa sao? Mộng Cầm có vẻ không tin, nhưng cũng không hỏi thêm Cố Bắc Thành điều gì nữa. Bà ấy vừa mới xuống sân bay, nên nghe theo lời Cố Bắc Thành trở về phòng nghỉ ngơi. Còn anh thì lái xe đến công ty giải quyết công việc.
Cố Bắc Thành không quá thân thiết với mẹ như những đứa trẻ khác. Không phải vì Mộng Cầm đối xử với anh không tốt, mà từ khi anh sinh ra, bà ấy đã không có ở bên cạnh.
Trước năm mười hai tuổi, Cố Bắc Thành chưa từng được gọi một tiếng mẹ. Anh không thể hiểu nỗi, dù cho đã từng hỏi tất cả mọi người ở Cố gia vì sao Mộng Cầm lại vắng mặt trong suốt khoảng thời gian dài đó, nhưng không ai chịu kể cho anh nghe rõ sự tình.
…
Một tuần lại trôi qua, sáng nay Từ Khánh Dung đích thân đi khảo sát thị trường. Theo cô còn có ba nhân viên nữa, bọn họ đi quanh cung đường mua sắm nổi tiếng trong thành phố, đánh giá thị hiếu của khách hàng.
“Cô Từ, đã trưa rồi, chúng ta nghỉ đi ăn cơm thôi. Hôm nay để tôi mời.” Một nhân viên nam lên tiếng.
Từ Khánh Dung chợt nhớ ra lần trước định mua ghế mát xa toàn thân cho Từ Thái Sâm, nhưng vì bận rộn nên vẫn chưa thể thực hiện được. Sẵn tiện, cô muốn vào siêu thị điện máy phía bên kia đường xem qua một chút.
“Mọi người cứ đi ăn đi! Tôi còn có việc phải làm.”
“Vậy… chúng tôi đi trước.”
Cô vẫy tay tạm biệt bọn họ, ngó nghiêng phía trước rồi sang đường. Siêu thị khá rộng, cô di chuyển lên tầng hai, nhờ sự tư vấn của nhân viên, ba mươi phút sau đã quyết định mua hàng.
Từ Khánh Dung để lại địa chỉ giao hàng tận nhà, thanh toán tiền sau đó ra về.
Giá thành vốn không thấp, tiền cũng là cô tự tích cóp được. Bình thường Từ Khánh Dung dùng tiền khá dè dặt, cũng chẳng bao giờ tiêu xài cho bản thân, nhưng đối với gia đình, cô chưa từng tiếc rẻ cái gì.
Dù cho họ không phải máu mủ ruột thịt của cô. Dù cho Đàm Lê Giai đối xử không tốt với cô, thì Từ Khánh Dung vẫn rất tôn trọng và biết ơn bà.
“Úi… cậu thanh niên này!”
“Bà già, bà không có mắt nhìn đường à?”
Phía trước có tiếng cãi nhau, Từ Khánh Dung vội chạy đến, đỡ người phụ nữ bị ngã lên. Từ nãy đứng ở đằng kia, cô đã thấy người đàn ông kia đụng trúng bà ấy.
“Dì ơi, dì không sao chứ?”
“Ta không sao! Cảm ơn cô gái…”
Thấy có người đến giúp, người kia quay người định rời đi, nhưng bị Từ Khánh Dung kéo lại, muốn anh ta phải lên tiếng xin lỗi.
Anh ta khó chịu ra mặt, tưởng bọn họ muốn ăn vạ để kiếm tiền bồi thường.
“Muốn gì đây? Là bà ta không có mắt nhìn đường nên mới tự ngã.”
“Này anh, rõ ràng tôi thấy anh đụng trúng dì ấy. Dù sao cũng là người lớn, hành xử văn minh một chút đi.”
“Văn minh cái gì? Đừng nghĩ các người là phụ nữ nên thích nói gì thì nói, định ăn vạ sao?” Người kia trợn trừng mắt nhìn Từ Khánh Dung.
“Rõ ràng anh là người sai, nói một câu xin lỗi khó nói đến vậy sao?” Cô thật không hiểu đây là loại người gì nữa.
Bảo vệ trong siêu thị đi tới, Từ Khánh Dung định kể sự tình nhờ họ đứng ra phân xử. Người kia ngại phiền phức, cũng không nghe người phụ nữ kia nói đến chuyện bồi thường, bèn xin lỗi qua loa rồi đi mất.
Từ Khánh Dung đỡ người phụ nữ kia ra ghế ngồi, chu đáo hỏi thăm:
“Dì có thấy đau ở đâu không? Hay là cháu đưa dì đến bệnh viện kiểm tra thử.”
“Không cần đâu.” Bà mỉm cười, đúng lúc nghe thấy bụng Từ Khánh Dung sôi lên cồn cào vì đói.
“Cô gái, đói rồi có phải không? Chúng ta sang nhà hàng bên kia dùng bữa đi.”
Từ Khánh Dung đưa tay che bụng, chỉ biết cười chữa ngượng. Cô suy nghĩ một chút liền đồng ý đi ăn trưa cùng bà.
Vừa ăn vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc mà hai người đã cởi mở hơn. Họ giới thiệu tên của mình, không ngờ người phụ nữa kia lại là Mộng Cầm.
Ăn xong, bà ấy giành khoản thanh toán tiền để cảm ơn Từ Khánh Dung đã giúp đỡ bà. Cô cảm thấy hơi ngại, Mộng Cầm bèn chủ động xin số điện thoại, để sau này tiện liên lạc.
Dù mới gặp lần đầu, nhưng Mộng Cầm lại cảm thấy Từ Khánh Dung vô cùng quen thuộc. Có một loại cảm xúc mà bà không thể nói ra bằng lời, cứ cảm thấy cô gái này thật đặc biệt.
“Khánh Dung, nhà cháu ở đâu, để ta đưa cháu về.”
“Dạ không cần đâu ạ. Dì cứ về nghỉ ngơi đi! Nếu cảm thấy có gì bất thường, nhất định phải đến bác sĩ kiểm tra đó.” Từ Khánh Dung khéo léo từ chối. Mộng Cầm vừa mới chiêu đãi cô một bữa, cô đâu thể làm phiền bà đưa cô về nhà được.
“Vậy ta về trước nhé! Khi nào rảnh rỗi cứ liên lạc với dì. Chúng ta cùng nhau đi mua sắm.”
“Vâng ạ.”
Từ Khánh Dung nhìn Mộng Cầm vào trong xe của tài xế riêng, sau khi chiếc xe chạy đi một đoạn dài, cô mới bắt một chiếc taxi quay về biệt thự.
Danh sách chương